Vĩnh Sinh

Chương 392: Chương 392: Lão Nhân Toán Mệnh




 

 

“Cái gì mà tâm ma với không tâm ma. Không ngờ có thể nghe những lời về tu luyện từ một nghệ nhân giang hồ, tưởng có thể lừa dối được một người tu luyện như ta sao?” Phương Hàn thầm cười lạnh trong lòng, cũng tùy ý để cho lão nhân nói, chỉ là luôn chú ý luồng thần niệm cường đại ở trên bầu trời. Long đạo nhân và Mộc đạo nhân rất cần thận tra xét, không chịu rời đi. 

Hiển nhiên là Chuyển Thế Đầu Thai Quyết của Phương Hàn đã phát huy tác dụng, ần dấu được hoàn toán khí tức của hắn, bằng không thì lần dừng lại này đã đủ cho hai đầu sỏ muôn đời phát hiện ra hắn rồi. 

“Người trẻ tuổi thấy sao? Ta nói trúng rồi phải không? Ngươi mới vừa vượt qua được kiếp số thì lại có một kiếp số mới?” Thấy tướng số thấy Phương Hàn trấm mặc không nói gì ngón tay lại tiếp tục gõ lên mặt bàn. 

“Phải làm sao thì mới có thể vượt qua kiếp số?” Phương Hàn tùy ý hỏi, dù sao thì nói chuyện với lão nhân này chỉ là đùa chơi mà thôi. Chờ khi Long đạo nhân và Mộc đạo nhân đi rồi thì hắn liền bỏ chạy ngay lập tức. 

“Khó! Khó! Khó!” Lão nhân khoát tay, thấy Phương Hàn tin tưởng thì trên mặt lại hiện ra vẻ mỉm cười, tựa hồ thấy được một con cá cắn câu, liên tục nói liền ba chữ khó rồi im lặng. 

Phương Hàn thấy một màng này thì tâm lại thầm cười lạnh, giả bộ như sợ hãi nói: “Gần đây ta quả thật có gặp vài tai nạn, cao nhân một câu đã nói ra được. Hy vọng người giúp ta tính toán, xem làm thế nào mới có thể giải trừ nguy nan?” Nói xong lại móc ra một thỏi bạc đặt lên. 

“Ừm! Cái này cũng không tệ!” Lão nhân cầm bạc trong tay xem xét, thấy nặng nặng thì thỏa mãn nở ra nụ cười, “Như thế này, đây là lần đầu tiên ta phá lệ giúp ngươi giải trừ nguy nan. Trước tiên ta sẽ viết một đạo linh phù, sau đó đốt đi thì nguy nan của ngươi sẽ được giải trừ. Có đều nguy nan của ngươi sau này còn rất nhiều. Nếu như sau này còn muốn tìm ta giải nạn thì cũng chỉ không phải chỉ là bao nhiêu này đâu.” 

“Muốn lừa bịp lấy thêm tiền của ta? Nếu như ta thực sự là thư sinh trong thế tục thì có lẽ bị lừa rồi. Có đều đây cũng chỉ là tiêu khiển mà thôi.” Phương Hàn liền đáp lại: “Đương nhiên, chỉ cần người có thể giúp ta tiêu tai, sau này ta sẽ không quên trả ơn người, nếu như không tiêu được tai kiếp, ta sẽ nói rằng ngươi lừa ta, đưa đến nha môn xét xử. Nếu như lại phải thụ hình thì với thân thể này sợ là sẽ đi đời nhà ma đó.” 

“Ha ha, người trẽ tuổi, ta sẽ không lừa gạt ngươi.” 

Lão nhân sắp xếp lại bút ngiên trên mặt bàn, bày ra văn phòng tứ bảo, trải rộng một tấm giấy vàng bắt đầu vẽ một đạo phù lục vặn vẹo, quanh co, cũng không biết là cái gì. Dù sao thì Phương Hàn cũng chưa từng nhìn thấy một đạo phù lục như vậy. 

“Phương Hàn! Ngươi nói chuyện với lão nhân lùa đảo đó làm cái gì, lại còn cho đi hai thỏi bạc nữa. Người ta xem ngươi là một tên ngốc rồi. Dạo chơi nhân gian cũng như một trò chơi. Năm đó khi Hoàng Tuyền Đại Đế dạo chơi nhân gian đã đùa giỡn không biết bao nhiêu người, làm điên đảo bao nhiêu chuyện.” 

Diêm cũng nhìn ra thấy tướng số là một tên lừa đảo. 

“Hắn đang gạt ta, ta cũng đang lừa gạt hắn, củng đếu là lừa gạt nhau mà thôi. Đi vào thế tục chuyện vui là cảm nhận mọi việc xảy ra trong nó.”Phương Hàn phát ra thần niệm cười ha hả nói, “Chờ mọi chuyện qua đi thì cũng như bình thủy tương phùng, ta lại rời đi.” 

Lão nhân toán mệnh vẽ ra một đạo phù lục cổ quái, mà Phương Hàn thì luôn chú ý tới thần niệm ở trên không trung. 

Ở trong Cửu Thiên Cương Phong. 

Long đạo nhân và Mộc đạo nhân, hai đầu sỏ muôn đời đứng thẳng, cũng không có thúc dục pháp lực mà chỉ dùng thần niệm mạnh mẽ phát tán từ trên không trung xuống, bao trùm cả tòa thành bên dưới. 

“Mộc đạo nhân, còn chưa tìm ra sao?” 

“Tên Phương Hàn này đột nhien thi triển ra một loại bí pháp ẩn nấp gì đó?” Mộc đạo nhân lắc đầu, “Có đều ta khẳng định Phương Hàn không có ở cách xa chỗ này. Hắn hẵn là đang ở trong phương viên mấy ngàn dặm quanh đây hoặc là ẩn nấp trong đám người ở dưới.” 

“Hắn có thể chạy trốn trong lòng đất không? Ta nghe nói Thổ Hoàn Đạo của thần thông Ngũ Đế Đại Ma có thể biến đất thành khí. Không biết hắn có độn thổ mà đi hay không?” Long đạo nhân hỏi. 

“Sẽ không! Ta lại hy vọng hắn độn thổ mà đi. Di chuyển trong lòng đất chậm hơn phi hành trên không, lại hao tổn nguyên khí gấp mười lần, hơn nữa ta trời sinh ra mộc thể, rễ cắm vào trong đất là có thể cảm ừng được hắn đi đâu. Với sự láu lĩnh của hắn tự nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Hiện nay có bảy thành là hắn đang ẩn nấp ở trong tòa thành bên dưới, lẫn trong đám người thế tục.” Mộc đạo nhân phỏng đoán nói: “Hiện tại cũng chỉ có thể dùng thần niệm tra xét, tìm hắn mà thôi.” 

“Có cần phiền toái như vậy không? Chúng ta cứ trực tiếp tiến hành phong tỏa tòa thành ngàn dặm này. Phương Hàn ẩn nấp trong đó, lại giỏi che dấu thì biết tìm kiếm đến bao giờ mới tìm thấy?” Long đạo nhân thi triển ra pháp lực, bắt ra mấy đạo thủ ấn, thi triển thần thông hình thành một cái lồng giống như vỏ quả trứng bao phủ phương viên mấy ngàn sặm này, đồng thời đưa ra một ý tưởng độc ác, “Chúng ta luyện hóa phương viên mấy ngàn dặm này, người nào không chết nhất định là Phương Hàn.” 

“Chuyện này phải thận trọng, nơi chúng ta đang ở gọi là Đại Hán Vương Triều, cách đây ba mươi dặm là Nhất Nguyên Phái, bình thường cũng hay tới đây thu nhận đệ tử. Vương triều này dân cư có đến mấy vạn người, mà phía dưới chính là đô thành của vương triều. Nếu như chúng ta luyện hóa nó thì người Nhất Nguyên Phái sẽ ra tay can thiệp. Hơn nữa chúng ta cũng không phải là người trong ma đạo, làm ra chuyện giết người, luyện hồn như thế nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ rất không hay.” 

“Sợ cái gì? Chúng ta là đầu sỏ muôn đời tung hoành một phương, cjo dù Nhất Nguyên Phái biết được chẳng lẽ vì một ít phàm nhân trong thế tục mà đối nghịch với chúng ta?” Long đạo nhân hung ác nói: “Huống hồ nếu có thể vây khốn được Phương Hàn thì cho dù người Nhất Nguyên Phái đến đây thì sẽ làm gì? Giết chết mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn người có tính là gì? Nói không chừng bọn họ còn trợ giúp chúng ta đuổi giết Phương Hàn. Phải biết rằng giải thưởng của Thái Nhất Môn cho cái đầu Phương Hàn quá hậu hĩnh, có ai mà không muốn chứ?” 

“Được! Luyện hóa một quốc gia đối với cao thủ Thần Thông Bí Cảnh thì có thể là một chuyện lớn động trời, nhưng đối với đầu sỏ muôn đời, cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh như chúng ta mà nói thì cũng không tính là chuyện gì. Cảnh giới khác nhau thì cách nhìn nhận cũng khác nhau. Trong thời gian một nén hương nếu như ta vẫn không tìm thấy Phương Hàn thì sẽ bố trí đại trận, luyện hóa tóa thành rộng ngàn dặm này, để xem Phương Hàn còn trốn ở đâu được!” 

Môc đạo nhân đồng ý với Long đạo nhân. 

Cao thù Trường Sinh Bí Cảnh, đầu sỏ muôn đời đã hoàn toàn siêu việt thế tục, không có quy tắc, ước thúc gì cả. Nếu nhu là Phương Hàn thì tuyệt đối không có lá gan lớn như vậy, dám luyện hóa một tòa thành rộng ngàn dặm với cả ngàn vạn dân cư. 

“Ha ha! Sớm nên như vậy. Thôn Thiên Ô Vân Trướng!” Thấy Mộc đạo nhân đồng ý. Long đạo nhân giơ tay lên, từ trong tay bay ra một ô vân, lại giống như một cái trường bồng. 

Lập tức cái trường bồng hình thành tư ô vân này biến thành mây đên che kín cả bầu trời, giống nhu đổ mực vào trong ao, trong nháy mắt lan tỏa ta xung quanh. Trong thời gian ngắn, bầu trời hoàn toàn bị mây đen che phủ, gió lớn nổi lên, trời đất trở nên hắc ám. 

Từ xa xa nhìn lại thì thấy như là hơn mười tòa thành, có cái rộng mấy trăm dặm, có cái rộng ngàn dặm, toàn bộ đều bị hắc ám thôn phệ. 

“Trời sắp mưa! Mau lấy quần áo vào trong nhà!” 

“Hôm nay trời chuyển thật là nhanh!” 

“Đúng vậy! Mới rồi trời quang mây tạnh, bây giờ lại tối đen, gió lớn nổi lên…” 

Ô ô ô, ô ô ô 

Phương Hàn ngồi ở bên đường, trước quấy của ông thầy tường số, nhìn lên bầu trời đầy mây đen, gió lớn nổi lên, tựa như một con hắc long đang hành vân, bố vũ, bay lượn giữa trời, tạo nên gió lớn thổi cho cát bay đá chạy tung tóe khắp nơi, người đi đường hối hả chạy vào trong nhà àm nấp. 

“Không hay!” Phương Hàn đúng bật dậy. Hắn cảm giác được bầu trời tràn ngập pháp lực, lực lượng lớn vô cùng, hơn nữa mặt đất ở dưới chân cũng trở nên cứng rắng. 

Đất hóa rắng, thổ nguyên lực cô đọng, khiến cho bùn đất còn cứng hơn cả sắt thép. Đây là thủ đoạn của pháp thuật thổ hệ. 

Ngày đó ở Bàn Long Tinh, Hoa Thiên Đô vì muốn ngăn chặn Phương Hàn mà cũng sử dụng loại thủ đoạn này. Nhưng mà thực lực cảu Hoa Thiên Đô cũng không thề so sánh với Mộc đạo nhân, có lẽ đấu một chọi một thì không sao, nhưng nếu bị hai người Long đạo nhân và Mộc đạo nhân liên thủ đánh tới thì sẽ bị giết trong nháy mắt. 

Hơn nữa Mộc đạo nhân chính lá Sa La Mộc Yêu. Có rễ cây cắm vào trong đất. Mộc khắc thổ cho nên sử dụng vận dụng thần thông thổ hệ càng thêm lợi hại hơn Phương Hàn nhiều lắm, so với Hoa Thiên Đô lại càng lợi hại hơn. 

Phương Hàn cũng cảm nhận được sâu trong lòng đất bỗn nhiên có một luồn thổ nguyên lực nồng đậm vô cùng, lại ngưng tụ trở nên chặt chẽ, rắn chắc. Nếu như hắn muốn phá đất mà đi thì sẽ hao phí rất nhiều pháp lực. 

“Không phải chỉ là mưa giò thôi sao? Người trẻ tuổi cần gì phải gấp gáp. Phù lục của ta còn chưa vẽ xong, chờ ta giúp ngươi tiêu tai rồi ngươi đi cũng không muộn.” Thầy tướng số thấy kia Phương Hàn đúng bật dậy muốn rời đi thì đột nhiên nói. 

“Ngươi giữ lại cho mình đi. Tai kiếp của ta không cần ngươi phải tiêu trừ, tự ta có thể tiêu trừ được tai kiếp của mình.” Phương Hàn tiện tay vứt một thỏi bạc nữa cho lão nhân, “Gặp là có duyên. Ta thấy ngươi không nên làm thầy tướng số nữa, kiếm chuyện khác mà làm đi. Vận mệnh thay đổi liên tục, cho dù là tiên nhân cũng không thể biết rõ được.” 

“Ha ha, người trẻ tuổi, chờ ta tiêu trừ tai kiếp lần này cảu ngươi rồi nói sau.” Lão nhân cười ha hả, bức phù lục trong tay đã hoàn thành. Sau đó hắn lấy diêm đốt đạo phù lục này. 

Vừa mới đốt xong, gió lớn thổi qua liền đem tro tàn của tờ giấy thổi tung lên trời. Phương Hàn thấy vậy thì lắc đầu. 

“Long đạo nhân đó là gì?” 

Mộc đạo nhân đang dùng thần niệm rà soát, tìm kiếm tung tích của Phương Hàn, qua được một thaong1 thời gian, hắn đã không nhịn nổi, cũng chuẩn bị thôi động pháp bảo, pháp lực luyện hóa toàn bộ phương viên mấy ngàn dặm này. 

Nhưng khi hắn chuẩn bị luyện hóa thì gió lớn ở bên dưới cuốn lên một đạo phù lục. Đạo phù lục này vặn vẹo như rồng rắn, trên bề mặt viết một loại văn tự khó hiểu. 

Hắn chưa từng thấy qua loại văn tự này bao giờ. 

Long đạo nhân đảo mắt nhìn lại, rồi vung tay lên, cương khí bay ra ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ chộp về phía đạo phù lục này. Nhưng mà khi vừa mới tiếp xúc với loại phù lục này thì nó liền phát nổ mạnh mẽ, biến thành hoa lửa đầy trời, tạo thành những đốm sáng lưu ly. Từ trong hư không hiện ra những đoạn cầu vồng bắc ngang Đông, Tây, Nam, Bắc. 

Trong nháy mắt đó, Long đạo nhân và Mộc đạo nhân thấy mình như chìm trong một thế giới mộng ảo. 

“Không tốt, tâm ma của ta!” 

Mộc đạo nhân phát hiện trước tiên, trái tim nhảy thót lên, tựa hồ muốn nổ tung. Hắn cảm giác được bản thân rơi vào một thế giới ảo mộng, không thể nào tự thoát ra được. Dần dần rơi vào trogn mê mang. Biết rõ là mơ vẫn không tỉnh lại được. 

Đây là tẩu hỏa nhập ma, chỉ khi bị tâm ma áp chế hoàn toàn mới sinh ra hiện tượng như thế này. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.