Vĩnh Sinh

Chương 235: Chương 235: m mưu quỷ kế.




 

 

“Đã vào phạm vi của Hoang Dã Thần Miếu!” Phương Hàn dùng Mộc Độn di chuyển trong rừng rậm, tâm thần cảm thấy rất thư thái, giống như cá gặp nước. Thanh Đế Mộc Hoàng Công ở trong rừng có được địa lợi, làm cho hắn có một loại cảm giác vui vẻ, nhẹ nhàng. Trong lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một cổ lực lượng thần bí hiện ra từ sâu trong rừng rậm. 

“Ta là Thanh Đế, vạn mộc hồi báo!” 

Hắn vội vàng hạ xuống, phát động cương khí của Thanh Đế Mộc Hoàng Công, thẩm thấu vào tất cả các cây cối trong rừng. 

Lập tức ngay lúc đó, có rất nhiều cây cối truyền đến những luồng ý niệm yếu ớt nói cho hắn biết rõ tình huống ở phía trước. Theo ý niệm mà cây cối truyền lại, hắn liền biết được thần miếu hoa phế kia rộng lớn tới mấy ngàn dặm, không biết có bao nhiều tòa nhà ở bên trong, vô cùng hùng tráng, nguy nga. Từ bên trong tản mát ra một loại uy áp làm người ta có cảm giác không dám khinh nhờn. 

Cùng lúc đó, có rất nhiều thành cổ hoang phế, không biết đã trải qua nhiều ít bao nhiêu năm mà còn vẫn không phong hóa, để lộ ra những vết rêu xanh loang lổ trên bề mặt đá đã tồn tại một thời gian dài cùng tuế nguyệt. 

Thanh Đế Mộc Hoàng Công thống lĩnh vạn mộc. Hiện Phương Hàn đang ở trong rừng, vận khởi Mộc Hoàng Công có thể trao đổi với cây cối, khiến chúng truyền tin tức đến cho mình, thậm chí có thể hỏi thăm vị trí của một ít linh dược, yêu thú, mạch khoáng nữa. 

Nếu như Phương Hàn tiến vào Trường Sinh Bí Cảnh, thì còn có thể làm phép cho cây cối trở thành yêu quái, có thể vận dụng Mộc Hoàng cương khí khiến dược điền phát triển. Tỷ như mẫu vườn linh chi vừa mới gieo xuống được một năm, hắn vận dụng Mộc Hoàng cương khí thẩm thấu xuống có thể khiến cho chúng phát triển, thành linh chi ngàn năm, thậm chí là vạn năm! 

Phương Hàn nếu như tiến nhập vào các tầng cao của Trường Sinh Bí Cảnh như tầng thứ chín, tầng thứ mười, tiếp cận tiên nhân, có thể đem Mộc Hoàng cương khí của mình chuyển hóa thành đủ các loại linh dược. Nếu hắn muốn cương khí trở thành linh chi vạn năm thì nó sẽ hóa thành linh chi vạn năm, muốn hóa thành nhân sâm vạn năm thì nó sẽ hóa thành nhân sâm vạn năm. 

“Thanh Đế Mộc Hoàng Công là vô thượng thần thông của Mộc Hệ, công năng rất nhiều, cũng không phải chỉ dùng để đối địch và phòng thân. Kỳ thật thì tác dụng lớn nhất của thần thông này chính luyện đan dược, trồng linh thảo. 

“Tuyệt đối không thể để hắn tiến vào trong phạm vi Hoang Dã Thần Miếu, nếu không thì ta cũng không thể đuổi giết tiếp được. Hoang Dã Thần Miếu có rất nhiều điều cổ quái, từ trước đến giờ vẫn là cấm địa của người tu đạo……” Lúc này Quỷ Đế ở trên bầu trời cũng cảm giác được khí tức thần bí từ Hoang Dã Thần Miếu truyền tới, trong nội tâm nổi lên một cảm giác lạnh lẽo, hắn là một đại cao thủ Ma Đạo đã sống mấy ngàn năm mà vẫn cảm giác được một sự nguy hiểm vô cùng truyền đến. 

Nghĩ tới đây, hắn lại đứng lên khỏi m Hồn Vương Tọa há miệng cắn mạnh đầu lưỡi, lập từng một luồng máu nồng đậm từ trong miệng hắn bắn ra. 

Đây chỉ là một ngụm máu nhưng không phải máu bình thường. Mỗi một giọt đều vô cùng kết dính, đậm đặc, đen kịt, tràn ngập âm khí. Vừa mới phun ra, lơ lửng giữa không trung thì từ sâu trong những giọt máu này vang lên tiếng gào khóc của hàng tỉ ma quỷ, âm hồn. 

Sưu sưu sưu! 

Trong nháy mắt sau khi được phun ra, máu liền biến thành một đám mây đen, trải rộng phương viên mấy trăm dặm giữa không trung, sau đó thì tạo thành một trận mưa to. Mỗi một giọt mưa giống như một mũi tên công kích xuống dưới, tốc độ lao đi còn nhanh hơn của phi kiếm. 

Xích lạp! 

Một giọt mưa màu đên vừa bắn lên một cây đại thụ thì cây thụ này liền bốc lên một luồng khói xanh, mùi cay cay, sau đó liền héo rủ, thân cây chậm rãi hóa thành một đám bùn nhảo màu đen, đọng lại thành một vũng trên mặt đất. 

Lập tức, rừng cây phương viên mấy trăm dặm bị Hắc Vũ đánh thành một mảng hoang vắng, không ngừng biến thành những vũng bùn đen, sền sệt, trông vô cùng tang thương. 

Trong thời gian ngắn, rừng cây phương viên mấy trăm dặm xung quanh xuất hiện rất nhiều vũng bùn mày đen. 

Bởi vì phạm này rất lớn, Phương Hàn cũng bị bao phủ trong đó, Hắc Vũ đột ngột đánh xuống khiến hắn không kịp làm gì, phá tan Mộc Độn, buộc hắn hiện ra nguyên hình. 

“Đây là ma công gì mà lại khủng bố như vậy?” 

Phương Hàn đột ngột bị vô số những giọt mưa màu đen đánh trúng, cảm giác được mỗi một giọt mưa đều có tính ăn mòn, thẩm chí có thể xuyên thấu qua vòng sáng bảo vệ của pháp bảo, may mắn là có Nhật guyệt Ngũ Tinh Trảo, nhwuxng giọt mưa vừa đánh lên tinh quang thì liền bị dội ngược lại, nhưng cũng không bị tinh quang tiêu diệt. 

Hơn nữa kình khí của Hắc Vũ rất lớn, mỗi một giọt đều có lực lượng trăm mã lực, đánh cho tinh quang không ngừng run động, Phương Hàn ở bên trong vòng sáng cũng cảm nhận được chấn động của nó. 

Vòng sáng của Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc ẩn chứa lực lượng diệt ma cường đại, phi kiếm bình thường đánh lên trên vòng sáng này cũng sẽ bị hóa thành khí trong chớp mắt chứ đừng nói chi đến các loại ma công, độc thủy. Nhưng mà Hắc Vũ của QUỷ Đế lại cường đại hơn cả phi kiếm, cái này đủ khiến cho người khác kinh hãi. 

“Đây là Hắc Vũ Đồ Tiên Đại Pháp, tự hao tổn thọ mệnh và máu huyết của bản thân mà thi triển ra, tạo nên một trận mưa máu, hủy diệt vạn vật, vô cùng lợi hại. Nhưng mỗi lần thi triển thì lần thì nhất định phải tổn hao sáu mươi năm thọ mệnh. Người này thọ mệnh không còn được bao nhiêu, lại thi triển ra loại ma công này, chính là tự tìm lấy diệt vong. Điều này cũng cho thấy hắn quyết tâm đuổi giết chúng ta, lần này thật sự nguy hiểm rồi, hắn có lẽ quyết tâm phải đoạt được Hoàng Tuyền Đồ.” 

Thanh âm của Diêm trở nên ngưng trọng dị thường. 

Sưu! Sưu! Sưu! 

Những giọt nước mưa màu đen bức Phương Hàn phải lộ ra thân thể đột nhiên như có linh tính bắn ngược trở về không trung, hóa thành một đám mây đen, lại ngưng kết lại một chỗ, ở trên đỉnh đầu Phương Hàn, không ngừng quay cuồng, tựa hồ có thể mưa xuống bất cứ lúc nào. 

Mà một bàn tay chín ngón đột nhiên hiển lên, giữa các ngón tay có màng thịt, tỏa ra một luồng hỏa diễm màu đen hoàn toàn ngăn cản đường đi của Phương Hàn. 

m Hồn Vương Tọa của Quỷ Đế cũng xuất hiện ở cách Phương Hàn không xa. 

Phương Hàn cũng cảm giác được khí tức của Quỷ Đế đều tập trung trên người mình, không thể nào thoát được. 

“Để xem lần này mi trốn đi đâu!” Quỷ Đế sắc mặt vốn đã trắng bệt, giờ lại càng thêm nhợt nhạt. Hắn đã sống mấy ngàn năm rồi, ỷ vào ma công thâm hậu, lại dùng rất nhiều đan dược để kéo dài thọ mệnh, hấp thu máu huyết, không việc xấu nào không làm, nhưng đến bây giờ thì thọ mệnh của hắn đã không cong được bao nhiêu, nếu như không thể đột phá đến Trường Sinh Bí Cảnh, thì qua khoảng chừng mấy trăm năm nữa thân thể hắn sẽ thối rửa, tinh khí, pháp lực cũng chậm rãi khô kiệt, cuối cùng Thiên Địa Pháp Tướng cũng bắt đầu tiêu tán, thọ mệnh hết mà chết. 

Đến nước này mà hắn vẫn dám thi triển Hắc Vũ Đồ Tiên Đại Pháp, tiêu hao của bản thân sáu mươi năm thọ mệnh thì có thể thấy được quyết tâm của hắn. Bởi vì chỉ có Hoàng Tuyền Đồ mới có thể giúp hắn đột phá Trường Sinh Bí Cảnh, còn có thể mở ra Hoàng Tuyền Bảo Khố, thu lấy tất cả những bảo vật, đan dược àm Hoàng Tuyền Đại Đế cất giữ năm xưa. 

“Ta cũng không cần phải trốn! Quỷ Đế, ngươi truy sát ta, chẳng lẽ không sợ Vũ Hóa Môn sẽ truy sát ngươi sao?” Phương Hàn nhìn Già Thiên Ma Thủ, bàn tay chín ngón khổng lồ kia, cũng hiểu rõ chỉ cần hắn có chút hành động thì bàn tay đó sẽ ngăn trở, đến lúc đó sẽ dẫn phát một hồi sinh tử ác chiến. Nhưng hắn vẫn bất động vì đang chờ đợi cơ tốt nhất. 

“Hừ! Chiếm được Hoàng Tuyền Đồ ta có thể bước vào Trường Sinh Bí Cảnh, trở thành đầu sỏ muôn đời, cũng không phải sợ Hoàng Tuyền Môn đuổi giết nữa. Ngoan ngoãn giao nộp Hoàng Tuyền Đồ cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, còn không thì ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi.” Sắc mặt Quỷ Đế tái nhợt, hai mắt lập lòe quỷ hỏa, không ngừng chuyển động, không biết là đang suy nghĩ cái gì, tựa hồ đang tính toán thủ đoạn, rồi sau đó sẽ tung ra một kích lôi đình. 

“Thật không? Ngươi ch rằng ngươi có thể giết được ta? Cho dù ngươi có được ma công cái thế nhưng ta vẫn có thể ngăn cản được ngươi. Đừng quên là A Tỳ Môn có thể khắc chết tấc cả các loại thần thông của ngươi. Cao thủ Ngịch Thiên Cải Mệnh của môn phái khác thì ta có thể không trốn thoát được nhưng mà ngươi thì khác! Ta vẫn có thể đấu với ngươi một trận. 

Phương Hàn lạnh lùng cười nói: “Hơn nữa ngươi cũng biết rõ, Vũ Hóa Môn rất coi trọng ta. Ngày đó ta bị nhốt trong Thái Nguyên Tiên Phủ, Chưởng Giáo Vũ Hóa Môn tự mình đến giải cứu. Mà ta hiện tại đã có được một đạo truyền tinh linh phù, chỉ cần sử dụng thì chưởng giáo Vũ Hóa Môn trong nháy mắt sẽ biết được và tới đây. Ngươi có thể thoát được hắn hay không?” 

“Gì?” 

Quỷ Đế nghe xong thì tinh thần có phần kinh ngạc. 

Kỳ thật những gì Phương Hàn nói đều là nói dối, hắn làm gì có linh phù nào để gọi chưởng giáo Vũ Hóa Môn Phong Bạch Vũ đến cứu viện. Hiện tại Phong Bạch Vũ cùng với một đám trưởng lão đang ở trong Thiên Hoàng Kính khổ luyện tăng cường thực lực, chờ đợi sự xâm lược của Thần Tộc. 

Cho dù Phong Bạch Vũ có nhàn rỗi thì cũng sẽ không làm ra truyền tin linh phù gì đó để cầu cứu. Chân Truyền Đệ Tử cần phải ma luyện, cuối cùng chấp trưởng vị trí chưởng giáo, không phải là hài nhi cần phải chăm sóc. 

Nhưng Quỷ Đế cũng không biết, quả thật khi Phương Hàn bị nhốt trong Thái Nguyên Tiên Phủ, Phong Bạch Vũ đã đi cứu hắn, sau đó dùng Thiên Hoàng Kính đánh lui bến đại cao thủ. Chuyện này đã tuyền khắp cả Tiên Ma hai đạo, hiện tại rất nhiều người qua đó mà ước định lại thực lực của chưởng giáo Vũ Hóa Môn, nhiều người còn cho là Vũ Hóa Môn xếp hạng thứ hai trong mười môn phái Tiên Đạo. 

Cho nên khi vừa nghe lời Phương Hàn nói, Quỷ Đế cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. 

Vạn nhất Phương Hàn sử dụng linh phù, Phong Bạch Vũ đuổi đến, cảm ứng được, xé nát hư không đuổi đến thì hắn thật sự không thể thoát được. 

Điều mấu chốt là hắn cũng không cách nào trong chớp mắt giết được Phương Hàn, nhất định phải dùng thần thông vây khốn giam cầm Phương Hàn rồi mang về nơi mình ở, lợi dụng yêu thế địa lợi của mình, dùng đại trận ơ rtrong động phủ mà tế luyện mới có thể khiến cho pháp lực của Phương Hàn tiêu hao hết, phá vỡ phòng ngự của ba kiện đạo khí. 

Hiện tại trên người Phương Hàn có ba kiện đạo khí, không phải tầm thường, thậm chí còn giàu có hơn cả một cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh. Muốn hủy diệt hắng trong chớp mắt là không thể được. Cho dù là tu vi của hắn hơn Phương Hàn năm tầng nhưng vẫn không thể làm được. 

“Mẹ kiếp! Nếu như không có A Tỳ Môn thì ta chỉ cần lật bàn tay là bắt được hắn. Hai kiện đạo khí kia cũng không có gì đáng kể!” Quỷ Đế thầm chửi mắng trong lòng, ngàn tính, vạn tính cũng không có tính đến chuyện A Tỳ Môn lại xuất hiện. 

Nếu không, chênh lệch năm cảnh giới thì đạo khí cũng không thể giúp gì được. 

“Phương Hàn, chúng ta thương lượng một chút nhé! Ngươi cho ta một ít Vong Tình Thủy, sau đó hai người chúng ta liên thủ mở bảo khố trong Hoàng Tuyền Ma Cung, những bảo vật tìm được trong đó, chúng ta chia đều. Thế nào? Ta nghe nói ngươi có thâm cừu đại hận với Hoa Thiên Đô, nếu như có thể đoạt được lượng lớn bảo vật trong Hoàng Tuyền Bảo Khố thì pháp lực tăng vọt, trở thành đầu sỏ một phương. Phải biết rằng pháp lực của Hoa Thiên Đô gấp mấy lần của ta, mà hắn lại có đạo khí, càng quan trọng hơn là hắn không sợ Hoang Tuyền Đồ của ngươi. Nếu như ngươi không có được đại kỳ ngộ thì căn bản không thể đối đầu với hắn được.” 

Quỷ Đế sắc mặt âm trầm nói. 

“Thật không? Rốt cuộc ngươi cần bao nhiêu Vong Tình Thủy?” Phương Hàn đột nhiên nói. 

Vĩnh Sinh 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.