Vĩnh Sinh

Chương 1183: Chương 1183: Mạnh tự có mạnh hơn.




Chương 1183: Mạnh tự có mạnh hơn.

Người dịch: Nhóm huntercd

by Bumzapan --- 4vn

“Đây là thủ đoạn gì của Phong Duyên? Mở ra vực môn vô thượng? Cách không đánh chết, đây là thủ đoạn mà Nguyên Tiên mới có, lĩnh ngộ Quy Nguyên chi đạo, lực lượng cô đọng lại, mới có thể tiến hành công kích ở khoảng cách xa như vậy”.

“Ngươi nghe tiếng kêu thảm trong đoàn hắc quang của Ám Hoàng Phủ không? Là có người bị đánh trọng thương, thậm chí là tử vong rồi”.

“Bọn họ đánh giá thấp thực lực Phong Duyên, tự làm tự chịu, đạt thành hiệp nghị với cao tầng Vũ Hóa Môn chúng ta, cứu thì lo cứu đi, cư nhiên còn dám không theo quy định, xuất thủ với Phong Duyên, nhận phải chút thiệt thòi đi”.

“Không sai, nhận lấy giáo huấn cũng tốt, Phong Duyên này mạnh như thế, thí luyện huyết sắc lần này, Vũ Hóa Môn chúng ta sẽ không ăn thiệt thòi đâu”.

“Ta nghi ngờ, Phong Duyên sau khi thí luyện huyết sắc, liền có thể trổ hết tài năng trên cuộc đại chiến thiên tài của Thiên Đình, nhận lấy nghĩa nữ Vĩnh Hằng thiên quân, một bước lên trời”.

“Nói như vậy, Vũ Hóa Môn chúng ta cũng sẽ như thuyền theo nước. Thậm chí tương lai, Phong Duyên này trở thành vị hôn phu của nghĩa nữ Vĩnh Hằng thiên quân, đại vị chưởng môn cũng không phải không thễ.”

“Xem kìa, cao thủ Tâm Hoàng Điện, Thái Dương Thần Cung, Yến gia đều xuất thủ với Phong Duyên. Bọn họ không phụ, muốn chém giết Phong Duyên”.

Phương Hàn trực tiếp đánh nát hắc quang, mở ra vực môn, đánh thương thậm chí là chém giết cao thủ Ám Hoàng Phủ, làm cho các đệ tử cao thủ, thái thượng trưởng lão Vũ Hóa Môn, đều khiếp sợ không thôi.

Mà đúng lúc này, đột nhiên, đạo quang mang hỏa diễm cường liệt kia, cộng thêm lực lượng tâm linh, thần quang tiếp dẫn công kích đến Phương Hàn.

Công kích đầu tiên, là đạo hỏa diễm kia, của cao thủ Thái Dương Thần Cung. Đạo hỏa diễm này một đoàn phóng tới, trong đó diễn hóa ra đầu đầu hỏa long, bay lượn không ngừng, trong hỏa long, trộn lẫn kim ô, chu tước, phượng hoàng, côn bằng….cùng vô số thần thú hỏa hệ khác, thậm chí còn có một số thần thú thái cổ, đều chuyển hóa thành hỏa hệ, tỷ như Côn Bằng thủy hệ, hiện tại cũng hoàn toàn hóa hỏa, đã đạt tới cảnh giới thay đổi ngũ hành rồi.

“Cho các ngươi cứu Cố Trường Phong, cũng đã là nhân từ cực đại cùng tha thứ dễ dàng rồi, các ngươi cư nhiên còn dám xuất thủ với ta. Đây đã xúc phạm đến ranh giới bản thân ta, cả đám đều lưu lại đi”.

Phương Hàn đối mặt với hỏa diễm công kích, thủ chưởng khẽ nhấc, không trung xuất hiện trăm ngàn cơn lốc xoáy, phát ra thanh âm thôn phệ âm ầm, trực tiếp hấp thu toàn bộ những hỏa diễm kia, tất cả thần thú hỏa hệ kêu thảm thiết ở trong lốc xoáy, triệt để chấn cho vỡ vụn.

“Không biết tự lượng sức mình, dám chống lại người Thái Dương Thần Cung, chỉ có đường chết”. Trong hỏa diễm chói mắt, đột nhiên hiện ra một tòa đại cung hỏa diễm, tòa đại cung hỏa diễm này được hai bàn tay hỏa diễm cường tráng khổng lồ nắm giữ, vô số quang mang hỏa diễm ngưng tụ ở trên đại cung, tạo thành một trường tiễn, bắn nhanh tới.

Chát.

Trường tiễn hỏa diễm, xuyên qua thời không, xuyên thủng vạn cổ, ma sát không khí hóa tất cả nguyên khí thành tro bụi.

“Đây là Thái Dương Thần Tiễn. Hỏa Thần Chi Cung”.

“Đốt cháy vạn vật, là tuyệt thế cao thủ, ở nơi sâu xa, thúc dục tiên khí tuyệt phẩm này, tiến hành công kích”.

Một số người Vũ Hóa Môn nhãn lực cao minh thất kinh nói.

Đúng lúc này, Phương Hàn bún một ngón tay, Thái Dương Thần Tiễn này trong hỏa diễm liền nổ tung, hóa thành vô số hỏa tinh, bắn ra bốn phía, nhưng một mảnh cũng không cách nào bắn đến người Phương Hàn.

Trường tiễn vỡ nát, cước bộ Phương Hàn uốn éo, thật giống như thần long hoành không, hai tay đan vào, sau lưng hiện ra một đại cung, trường tiễn được đặt trên đại cung, tích súc pháp lực.

Hắn ngưng thần thả cung, không nói một lời, thân thể khẽ rung, trường tiễn hoành không bắn ra một đạo ánh sáng vĩnh hằng.

Quang mang xé rách bầu trời, ánh sáng vĩnh hằng cực nhanh.

Mũi tiễn này, là mũi tiễn cực kỳ khó tránh, trực tiếp bắn vào hư không ngọn nguồn phát sinh.

A….

Lại một tiếng hét thảm, hỏa diễm Thái Dương Thần Cung toàn bộ dập tắt, chỉ còn sót lại một chút khí nóng trên thánh điện.

“Mau lui”.

Lực lượng tâm linh, cùng lực lượng tiếp dẫn thấy được tình huống này, đồng thời lui về, không hề tiến công Phương Hàn nữa.

Phương Hàn sao chịu bỏ qua: “Ở trước mặt ta cứu người không nói, xuất thủ với ta, nếu mà không để lại chút đồ, hay mang theo đả thương trở về, thì quá làm mất mặt mũi ta rồi”.

Trong lúc nói chuyện, hắn cũng không ngừng lại chút nào, trước sau đạp ra hai bước, phân cách âm dương, diễn hóa đạo đồ, trận trận cầu vồng bạch sắc tản ra trên thân thể, biến thành thiên hoa đầy trời, trận trận rơi xuống.

Đại thủ duỗi ra, phân biệt phía nam cùng phía tây trảo tới.

Mọi người chấn động ánh mắt khó tin, đã nhìn thấy hai tay trái phải của Phương Hàn, thật giống như Tổ Long chi trảo, trực tiếp xé rách bầu trời, xuyên thủng hư không vô cùng vô tận.

Một mảnh trời bị xé nứt, mọi người liền nhìn thấy, ở ngoài trung châu, trên hai tòa đại châu, tựa hồ có vài nhân ảnh đang thúc dục pháp lực, nhưng mà đại thủ kia trảo xuống, những nhân ảnh đó vạn phần hoảng sợ, ngay cả pháp bảo của mình cũng đánh ra, nhưng pháp bảo đều bị đại thủ trảo lấy, lâp tức tan nát.

Những nhân ảnh này liên tục phún máu, trốn vào trong hư không, hoảng loạn chạy đi.

Phương Hàn thu tay lại, vòm trời chậm rãi khép lại, trên thủ chưởng từng giọt tiên huyết chảy xuống, không phải là của mình, mà là của cao thủ Thiên Đình Tâm Hoàng cùng Yến gia.

Những tiên huyết này, nhỏ lên trên đại điện trước thánh điện, nhìn thấy mà rùng mình, đại biểu cho uy nghiêm của Phương Hàn.

“Quá mạnh mẽ, đây là người sao? Lúc trước, Phong Duyên này trấn áp Hạng Nhất Chân, Cố Trường Phong, Tâm Hoàng thánh tử, Yến Tây Quy, còn có một số thánh tử lâu năm không phục, hiện tại thấy một màn như vậy, chỉ sợ không có ai dám khiêu khích hắn nữa rồi”.

“Đây cũng không phải người rồi, rốt cuộc là chiếm được kỳ ngộ gì? Chẳng lẽ Cốt Thánh đã truyền thụ tất cả công lực cho hắn?”

“Hắn ít nhất sẽ trở thành Thánh Nhân, thậm chí là tồn tại còn khủng bố hơn nữa”.

“Những người Ám Hoàng Phủ, Tâm Hoàng Điện, Thái Dương Thần Cung, Yếu gia này đều ăn phải thiệt rồi. Biết Phong Duyên như vậy, không biết sau này trở về, đám người Hạng Nhất Chân có thể tăng thực lực lên, lần nữa báo thù hay không?”

“Hừ, nhìn bộ dáng đám Hạng Nhất Chân xem, cho dù là luyện một trăm vạn năm nữa, cũng không phải đối thủ của Phong Duyên, ngươi nhìn khí phách Phong Duyên cỡ nào?” Một nữ tử Vũ Hóa Môn đôi mắt sáng lên, hận không thể lập tức nhào vào người Phương Hàn biểu đạt tình cảm ái mộ của mình.

Sâu trong Vũ Hóa Thiên Quốc, trên một ngọn núi, vài thân thể giống như dung cùng một thể với quy tắc, ánh mắt nhìn về thánh điện, đều là những thánh tử thần bí trong Vũ Hóa Môn.

“Tô Tiểu Tinh, ngươi thấy thực lực Phong Duyên này ra sao? Ngươi không phải nói đợi hắn ra rồi, liền đấu cùng hắn một trận sao?” Một nam tử xuất hiện.

“Hừ”. Một thánh tử hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

“Vương Đạo Quả, ngươi cũng không cần bóng gió nữa. Không ngờ thực lực Phong Duyên này, đã đạt tới trình độ khủng bố như vậy. Mọi người chúng ta ở đây, mặc dù đều có lá bài tẩy, nhưng nói cho cùng, thật không có một người có thể chiến thắng hắn”.

“Nói cái gì vậy? Chúng ta lần này ở trong cuộc chiến thiên tài do Thiên Đình cử hành sẽ bại bởi người này sao?”

“Vậy cũng chưa chắc, chúng ta còn cơ hội, trước cuộc chiến thiên tài, sẽ cử hành thí luyện huyết sắc. Thánh tử các đại môn phái đều tụ tập lại, Phong Duyên lớn lối như thế, nhất định sẽ bị cao thủ các đại phái không vừa mắt, giao đấu cùng hắn. Đến lúc đó chúng ta có thể thừa cơ…”

“Hừ, làm người quả thật không thể quá kiêu ngạo”.

“Cây to đón gió”.

Trong lúc những thánh tử lâu năm pháp lực thâm hậu này nói chuyện, khí tức khẽ chuyển. Đúng lúc đó, rất nhiều nhân vật thần bí đều lui đi. Chuẩn bị cho đại sự. Bởi vì thí luyện huyết sắc sắp bắt đầu rồi.

Vù vù vù.

Trên không vài đạo bóng ảnh hạ xuống, chính là Đạo Húc thánh tử, Hư Mộ Vân. Còn có vài người thánh tử hình như giao hảo cùng Đạo Húc thánh tử. Những người này đã ước hẹn trước, trong đó trừ Hư Mộ Vân ra, còn có vài thánh nữ, một vị lạnh lùng như băng, kiêu ngạo như khổng tước, lực lượng vị thánh nữ này thậm chí còn vượt qua Tâm Hoàng thánh tử.

Vị thánh nữ này, thân mặc trường bào cẩm y, vóc người thon dài, da thịt như tuyết, lóe ra quang mang, đối với Hư Mộ Vân băng cơ ngọc cốt mà nói, cũng có chút khác biệt.

“Này, lại là một thần thể, Ngạo Tuyết Cổ Mạch”. Phương Hàn đảo mắt qua, liền nhìn thấu thần thể của nữ tử này, là một cổ mạch hiếm thấy, hắn tiến vào trong thư khố Thủy Nguyệt Động Thiên, đọc không ít điển tịch, trong đó có một số điển tịch ghi lại về thần thể cổ mạch này.

“Phong Duyên sư đệ, vị này là một thánh nữ, Từ Băng Thanh sư tỷ”.

Đạo Húc thánh tử giới thiệu.

“Vị này là Phong Duyên sư đệ”.

“Ừm”. Nhìn thấy Phong Duyên, vị thánh nữ Từ Băng Thanh lạnh lùng như băng cũng không khỏi gật đầu, dừng ánh mắt ở trên bàn tay đang rỉ máu của Phương Hàn, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng truyền ra: “Phong Duyên ngươi uy phong thật cường đại, thực lực mạnh mẽ cực kỳ”.

Dựa theo tính cách của Từ Băng Thanh thánh nữ, đều là cách người ngàn dặm, đối với bất luận kẻ nào cũng không thay đổi nhan sắc, nhưng mà hành vi của Phương Hàn, quá mức chói mắt, hạ thù tàn nhẫn, vừa rồi mở ra vực môn vô thượng, cách không đánh thương cao thủ Tâm Hoàng Điện, Thái Dương Thần Cung, Yến gia, quả thực là hành động vô địch, cho dù người lạnh lùng như bằng, cũng không thể không động dung, dù sao Thiên Giới là một thế giới thực lực vi tôn mà.

“Đâu có”. Phương Hàn phất phất tay áo, gật đầu, người bên cạnh cũng không nói gì, còn những thánh nữ khác đều cảm thấy hắn rất uy nghiêm, ánh mắt khẽ sáng, không một ai thấy hắn giống như giả bộ, đây là uy nghiêm khi Phương Hàn bắt cao thủ như Hạng Nhất Chân, Tâm Hoàng thánh tử quỳ xuống mang đến.

Có thực lực, là có khí thế.

“Phong Duyên sư huynh lợi hại như thế, lần này chúng ta đi Thái Cổ Chi Khư, thí luyện huyết sắc, huynh phải bảo vệ chúng ta đó”. Một thánh nữ gọi Phương Hàn bằng sư huynh, những thánh tử thánh nữ này đều nhập môn sớm hơn Phương Hàn rất nhiều, nhưng mà cũng không ai dám gọi Phương Hàn bằng sư đệ như Đạo Húc Thánh Tử.

Ngay cả Từ Băng Thanh cũng không dám tùy ý gọi sư đệ.

“Đúng vậy, sư huynh đạo thuật thông thiên, không biết lúc nào có thể chỉ điểm cho chúng ta một chút đây?” Lại một thánh nữ lấy lòng.

“Không sao, ta ở Vũ Hóa Môn thời gian rất nhiều, sau này có cơ hội liền tu luyện cùng nhau. Lần thí luyện huyết sắc, đi Thái Cổ Chi Khư này, chẳng lẽ chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?” Phương Hàn đảo mắt qua: “Không phải tất cả thánh tử Vũ Hóa Môn đều phải đi sao?”

“Trong thánh tử thánh nữ, cũng chia ra thành những đoàn thể nhỏ, chúng ta là những đoàn thể tín nhiệm lẫn nhau, cho nên gộp chung một chỗ. Trước khi tới Thái Cổ Chi Khư, tất cả thánh tử Vũ Hóa Môn mới tập hợp lại”.

Từ Băng Thanh giải thích: “Sau này tiến vào Thái Cổ Chi Khư, cũng phân ra rất nhiều đoàn thể nhỏ tiến hành tìm bảo. Dù sao thánh tử thánh nữ Vũ Hóa Môn chúng ta rất nhiều, cũng không phải chỉ có một khối”.

-----oo0oo-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.