Mười đầu Phi Thiên Dạ Xoa cực kỳ hung mãnh, trong đó mỗi cá thể đều rất mạnh mẽ, hình thể to lớn rừng rực, hiện tại đang bị dây thừng trói chặt, lại bị phi kiếm xuyên tim nằm dưới mặt cát máu tươi chảy thành từng dòng, đã lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Bất quá mỗi một cá thể trong đám khí tức còn rất mạnh, có vẻ như vẫn còn tràn ngập sinh mệnh lực.
"Cái này là bảo khí đó, chúng ta không có khả năng nuốt trôi đâu."
Phương Hàn trước tiên lên tiếng.
Bảo khí đối với tiên đạo thập đại môn phái nói chung và Vũ Hóa Môn nói riêng đều là vật hiếm có, nhất là một kiện bảo khí thất lạc, trưởng lão môn phái nhất định sẽ điều tra, với năng lực của Vũ Hóa Môn, thiên hạ không có gì là không tra ra được.
"Thiên Kê Chí Dương Tác là kiện pháp bảo do vị trưởng lão Chí Dương chân nhân trong môn phái đã kết tinh bao nhiêu tâm huyết mà luyện chế ra, sau lại ban cho đệ nhất chân truyền đệ tử là Hoa Thiên Đô ở ngọn Thiên Đô Phong. Vị chân truyện đệ tử này có hy vọng nhất bước chân vào Trường Sinh Bí Cảnh, ở Vũ Hóa Môn được xưng là đệ nhất chân truyền. Đứng đầu trong tất cả các vị chân truyền đệ tử, Mạc sư tỷ nhất định là mược kiện pháp bảo này của hắn. Thiên Đô Phong là một trong số rất nhiều ngọn núi ở Vũ Hóa Môn, địa vị cực cao. Mà Phương sư tỷ ở Tử Điện Phong lại đứng cuối bảng. Thế nhưng......"
Hồng Di quận chúa gật đầu nhìn Phương Hàn đang sốt ruột, bất quá đến lúc cuối cùng nàng lại rất ý vị dừng lại không nói nữa.
"Nhưng là cái gì?" Phương Hàn cuối cùng cũng không nhịn được mà buột miệng hỏi.
"Thế nhưng Phương sư tỷ cũng không phải đơn giản, nàng cùng ma đạo tiên thiên đại đế là Ma Suất có một đoạn tình cảm gì đó, sau đó hai người trao đổi phương pháp tu luyện, khiến tiên ma hợp nhất, thần thông tiến triển cực kỳ thần tốc, tiền đồ vô lượng. Nếu như bây giờ chúng ta đem Thiên Kê Chí Dương Tác thu lại, sau đó giao cho nàng, nàng nhất định sẽ có phương pháp xử lý."
Ánh mắt của Hồng Di quận chúa nhìn về phía chân trời, tựa hồ như đang cố gắng suy nghĩ về mối quan hệ xảy ra giữa hai người trong lúc đó vậy.
Các mối quan hệ trong Vũ Hóa Môn rất phức tạp, còn hơn cả việc đâu đá trong chốn quan trường, dù sao điều đó cũng là tự nhiên bởi vì bọn họ cũng là tiên đạo đại môn, nắm giữ lực lượng chí cao không gì sánh được.
"Hơn nữa, hiện tại chúng ta nếu không thu kiện bảo khí này, khả năng đi tiếp cũng không lớn! Một kiện bảo khí quý giá như vậy chẳng lẽ cứ vất ở đây sao? Hay là giải độc cho Mạc sư tỷ? Nhưng nếu giải độc cho nàng, đế lúc nàng tỉnh dậy lại hỏi ta làm cách nào giải độc? Rồi hỏi phi kiếm chạy đi đâu? Hồng Phấn thái tử chết như thế nào? Vậy phải trả lời ra sao?"
Liên tiếp là những câu hỏi khiến Phương Hàn thật sự cảm thấy khó giải quyết.
"Vậy có cứu Lưu Khang không? Cứu hắn cũng càng thêm vướng tay." Phương Hàn cau mày khiến Hồng Di quận chúa cũng chú ý.
"Quên đi, Lưu Khang hắn cũng có tâm kế, hắn mượn hơi ngươi là muốn tăng cường thực lực bản thân, không thể đơn giản tin tưởng vào con người này. Cũng không giống như chúng ta đã từng có ơn cứu mạng nhau. Để cho hắn biết chúng ta đã thu được nhiều phi kiếm như vậy, lại còn muốn thu Thiên Kê Chí Dương Tác nữa, hắn nhất định sẽ tiết lộ tin tức này ra ngoài. Càng quan trọng hơn chính là ... Nguyên Kiếm Không đã chạy thoát, hắn nhất định sẽ phát ra phù chú cầu cứu kêu gọi chân truyền đệ tử tới!"
Hồng Di quận chúa nhìn Lưu Khang đang phủ phục trên mặt đất, do dự một hồi rồi lắc đầu nói.
"Vậy có vẻ như không tốt lắm, dù sao ba người chúng ta cũng tạm thời là đồng minh. Có thể cứu được thì nên cứu." Phương Hàn suy nghĩ một chút sau đó đi tới trước mặt Lưu Khang, đem một giọt máu của mình nhỏ lên miệng hắn, rồi dùng Chân Thủy Phù thôi động khiến giọt máu này nhanh chóng tiến vào trong bụng hắn.
Chỉ chốc lát sau trong bụng Lưu Khang đã ùng ục sôi lên, toàn thân tản mát ra một làn độc khí, bị gió thổi tản đi, hắn từ từ bò dậy.
"Phương Hàn, Hồng Di, các ngươi cũng bị trúng lục dục âm lôi vậy mà vẫn còn tỉnh táo sao? Phương Hàn, máu của ngươi cư nhiên lại có thể giải được độc dược lục dục lôi, ngươi đã dùng qua linh đan gì vậy? Chẳng lẽ là Âm Dương Vạn Thọ Đan?"
Lưu Khang vừa đứng lên liền thấy được tất cả.
Khi hắn thấy Mạc sư tỷ từ từ hôn mê, tình thế rất nguy hiểm và khẩn cấp, lúc đó hắn đã biết là chuyện gì đang xảy ra.
Nhất là khi hắn thấy được thi thể của Hồng Phấn thái tử, trong lòng càng thêm kinh ngạc, thế nhưng chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi biến mất, hắn cố chôn giấu thật sâu chuyện này trong lòng.
"Chuyện này giải thích vắn tắt chính là Hồng Phấn thái tử cùng Mạc sư tỷ bọn họ đánh đến nỗi lưỡng bại câu thương, ta nhờ vào một kiện bảo khí nên đánh chết được Hồng Phấn thái tử, đoạt được hai kiện bảo vật trên người hắn, còn có Ngân Xà Kiếm của Nguyên Kiếm Không sư huynh, Chân Lam Kiếm của Mạc sư tỷ, mặt khác vài kiện phi kiếm nữa, bởi vì những kiện phi kiếm này đã mất đi linh hiệu cho nên giờ đều nằm trong tay ta.
Phương Hàn đem chuyện mới vừa rồi xảy ra giải thích một lần, đối với Lưu Khang hỏi hắn dùng qua linh đan diệu dụng gì gì đó, hắn cũng lờ sang chuyện khác không đề cập đến. Lưu Khang là người tâm cơ thâm trầm, cũng không có để lộ suy nghĩ của mình ra ngoài.
"Là như vậy sao? Bảy kiện phi kiếm à, quả là kinh người? một kiện Huyết Miên Ma Y, càng khó có được....." Lưu Khang cả kinh nói.
"Phương Hàn, ngươi có thể đem kiện Ngân Xà Kiếm và Huyết Miên Ma Y chia cho ta không? Trên người của ngươi còn có một kiện Linh Phong Kiếm nữa mà, lại còn Phương sư tỷ đưa cho ngươi một kiện bảo vật có thể thu được phi kiếm. Ngươi nhất định không thiếu phi kiếm, mấy thứ pháp bảo phi kiếm này cũng không thể sơ hữu quá nhiều, càng nhiều càng khó phân tâm khống chế để sử dụng a."
Phương Hàn vừa nghe Lưu Khang nói muốn một chút "Huyết miên ma y" Còn có thứ tốt nhất là Ngân Xà Kiếm! Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Lưu Khang, ngươi không thấy là quá đường đột sao..... Mấy thứ này chúng ta còn phải nộp lên cho môn phái, vạn nhất môn phái điều tra ra......" Hồng Di quận chúa đột nhiên nói.
"Quận chúa, chẳng lẽ ngươi muốn đem những kiện phi kiếm này giao cho môn phái sao?" Lưu Khang cười cười nói tiếp: "Giao cho môn phái cũng không bằng chúng ta nắm trong tay, nhiều nội môn đệ tử, chân truyền đệ tử như vậy, hơi đâu mà môn phái đi điều tra."
"Phương Hàn này cư nhiên có thể nhặt được đại tiện nghi như vậy, bảy kiện phi kiếm, một kiện pháp y....Lúc này mà không chia chác chỉ sợ sẽ trễ mất, đang trong lúc hỗn loạn chính là một cơ hội tốt nhất, trăm triệu lần không nên khách khí. Không tồi Phương Hàn bây giờ chính là có nhược điểm, mình phải nhân cơ hội ép hắn chia phần mới được. Bằng không khi ta tiến nhập nội môn cũng không có khẳ năng được môn phái ban cho một kiện phi kiếm. Hiện tại chiếm được một kiện phi kiếm và bảo y, sau đó khi trở thành nội môn đệ tử sẽ trổ hết tài năng..... Xem ra con mắt của ta nhìn người rất chuẩn a, mượn hơi của Phương Hàn quả là không sai."
Lưu Khang mặt ngoài thì nói mà trong lòng đang không ngừng xoay chuyển.
Bảy kiện phi kiếm, một kiện pháp bảo không phải tầm thường. Lưu Khang biết bây giờ mình nói ra quả thật là đường đột thế nhưng trăm triệu lần không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này. Chỉ có lợi ích bản thân mới là trên hết.
Cơ hội này có khi ngay cả một đời cũng không gặp được. Không tranh thủ một chút, giảng giải nhã nhặn một chút, cơ hội qua đi có hối hận cũng không kịp.
Hắn mặc dù là là con trai trưởng của Trấn Viễn Hầu nhưng dù sao cũng chỉ là nắm quyền uy trong thế tục, làm sao tốt bằng một kiện linh khí đây, huống hồ là hai kiện linh khí như Ngân Xà Kiếm, Huyết Miên Ma Y?
"Lưu huynh, cũng phải nói lại, từ lúc xuất phát cho tới giờ, ngươi đã hỗ trợ được cái gì cho chúng ta mà đòi chia phần."
Phương Hàn trầm mặc một chút rồi đột nhiên nói.
Lưu Khang cho tới bây giờ cũng chỉ là mượn hơi mình, chính xách là chưa hỗ trợ được gì cho bọn họ, không giống như Hồng Di quận chúa giúp mình luyện kiếm, lại cứu mình một mạng từ Tà Nguyệt Loan Đao.
"Ta không tiết lộ chuyện này ra ngoài, đó là sự hỗ trợ lớn nhất rồi."
Lưu Khang khẽ cười nói.
Xoẹt!
Ngay lúc hắn đang nói chuyện, một kiện pháp kiếm đột nhiên lướt tới cổ hắn, trong mũi Lưu Khang "khịt" một hơi, rồi đột nhiên giống như con gà bị cắt tiết ngã xuống, liên tục co quắp, hai tay hung hăng cào trên mặt cát.
"Ngươi..."
Cổ họng liên tục phụt ra từng tia máu, cuối cùng cũng không kịp nói hết câu đã tuyệt khí bỏ mình.
"Ài, Phương Hàn, thế nào, ta đã nói rồi không nên cứu hắn, bây giờ lại kiến hắn uy hiếp chúng ta." Hồng Di quận chúa thở thật dài một tiếng, sau đó thu lại kiếm!
Bản thân nàng chính là một kim bài sát thủ, một kiếm kia vô thanh vô tức dễ dàng đoạt đi tính mạng của một con người, cứ như vậy Lưu Khang đã đi tới m Phủ báo danh!