Ở trên khán đài, một chân truyền đệ tử hướng về Già Lam hỏi. Vị chân truyền đệ tử này mặc đạo bào màu tím, trên đạo bào có thêu chín con rồng! Mà chín con rồng này đều là Ngũ Trảo Chân Long, màu sắc không giống nhau, có màu đen, màu vàng, màu lục, màu hồng…. Hắn dùng đạo bào có chín con rồng, loáng thoáng có quý khí hoàng giả. Loại đạo bào này có khí chất khác hẳn so với khi chất phiêu dật, của các đạo sĩ, nhưng đạo bào cùng khí chất của hắn lại bổ trợ cho nhau, tăng thêm vài phần uy nghiêm.
“Linh Tiêu cảm thấy thế nào?” Già Lam mỉm cười không đáp.
Nguyên lai người mặc Cửu Long đạo bào, có quý khí của hoàng giả chính là Đông Linh Tinh, chấp chưởng Linh Tiêu Phong, xếp ngang hàng với Già Lam trong năm đại chân truyền đệ tử uy danh hiển hách, thần thông quảng đại.
Cách ăn mặt của hắn là cho người ta có cảm giác như “Tử khí đông lai”(*).
(*) Tử khí đông lai: ý nói điềm may tới, tạo cho người ta cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Đông Linh Tiêu, Nam Vạn La, Tây Già Lam, Bắc Dao Quang bốn đại chân truyền đệ tử, ngoại trừ siêu cấp cao thủ như Thiên Hình trưởng lão ra thì địa vị của mấy người bọn họ còn cao hơn các trưởng lão nhiều, là trụ cột của môn phái, trong lúc xưng hô đều gọi thẳng đạo danh, cũng sẽ không xưng hô sư huynh, sư muội.
Bất quá bốn người đều gọi Hoa Thiên Đô là Đại sư huynh.
Bởi vì Hoa Thiên Đô pháp lực cao hơn so với bọn họ một bậc, có thực lực trấn áp quần hùng, thần thông Bàn Vũ Đại Lực hùng hậu vô cùng, có hi vọng đột phá Trường Sinh Bí Cảnh.
Trong hàng đệ tử cả Tiên Đạo và Ma Đạo, Hoa Thiên Đô đều xếp vào hạng nhất, thậm chí còn vượt hơn cả Ma Suất Ứng Thiên Tình.
“Diệp Nam Thiên được Vạn La bồi dưỡng, trên người lại có bảo khí lợi hại, thậm chí không phải chỉ có một cái, còn Phương Hàn mặc dù có chút bản lĩnh nhưng tâm tính có phần hơi cuồng vọng tự đại. Dám tuyên bố trong mười năm có thể chiến thắng Hoa Thiên Đô sư huynh. Ngay cả chúng ta cũng không dám nói như vậy nữa là. Qua đó có thể thấy người này không sợ trời, không sợ đất, lần này chỉ sợ là sẽ ngã rất đau mà thôi.” Linh Tiêu chậm rãi bình phẩm.
“Mười năm chiến thắng Hoa Thiên Đô quả là có phần ngông cuồng. Bất quá trên người Phương Hàn có điểm đặc biệt. Cũng không phải là ta không xem trọng Diệp Nam Thiên.” Già Lam nhẹ nhàng cười nói.
“A? Nghe nói Già Lam đã từng ban tặng cho Phương Hàn một bộ ba thanh Băng Tinh Ngọc Kiếm, chẳng lẽ chỉ mượn ba thanh này là có thể thắng được bảo khí sao? Phải biến rằng bảo khí mà La Sinh Môn mà Vạn La cấp cho Diệp Nam Thiên cũng không phải tầm thường a.” Linh Tiêu búng búng ngón tay.
“La Sinh Môn?” Già Lam có hơi sững sờ: “Vạn La đem cả kiện bảo khí này cho Diệp Nam Thiên, xem ra muốn quyết tâm cướp lấy vị trí đệ nhất của Long Nhi trên Sơn Hà Bảng rồi.”
“Long Huyên đã ở vị trí đệ nhất Sơn Hà Bảng vài lần liên tiếp rồi. Phần thưởng môn phái ban cho có phân nửa rời vào tay nàng. Lần này môn phái còn thưởng một hoàn Âm Dương Vạn Thọ Đan, và pháp bảo thuần dương Kim Quang Liệt Hỏa Kính. Chân truyền đệ tử nào mà không thèm a.” Linh Tiêu cười mà không phải cười: “Già Lam xem trọng Phương Hàn a, không bằng chúng ta thử đánh cuộc một phen? Ta cược Diệp Nam Thiên thắng, vật cược là bảo bối Thiên Mộc Thần Châm!”
Trong lúc nói chuyện hắn lấy ra một cây mộc châm dài chừng ba tấc, xanh ngắt một màu.
“Thiên Mộc Thần Châm! Đây là bảo bối ngưng tụ từ Đông Phương Thanh Mộc Chân Khí vạn năm! Do ngươi dùng cửu chuyển ngưng luyện nhiều năm mới thành, vậy mà lại dùng nó để đánh cược với ta, hẳn là để ý một kiện bảo vật nào của ta a?” Sắc mặt Già Lam trở nên lạnh lùng.
“Không sai, ta rất thích vòng tay của Già Lam, Ngân Hà Thủ Liên.”
Trên tay phải Già Lam có đeo một vòng tay, tựa như một ngân hà thu nhỏ, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Đây chính là cực phẩm bảo bối. Những vật trên người những chân truyền đệ tử này đều là bảo khí, không có kiện nào là linh khí cả, bởi vì bọn họ cũng có thể chế tạo, luyện chế pháp bảo cho bản thân.
“Thế nào? Già Lam có dám đánh cuộc hay không?” Linh Tiêu thấy thần sắc Già Lam không tốt, không nhịn được ha ha cười.
“Được! Già Lam ta trước giờ cũng chừa từng thua ai?” Già Lam thoáng vung tay lên, đem Ngân Hà Thủ Liên tháo xuống, phóng lên trên mặt bàn, nàng cắn răng cười nói: “Bất qua một nam nhân như ngươi lại muốn một cái vòng tay làm gì? Không cảm thấy là có chút không phù hợp sao?”
“Ha ha, ta tự nhiên là đem nó tặng cho người khác.” Linh Tiêu cũng đem Tiên Mộc Thần Châm trong tay phóng lên trên bàn, nằm bên cạnh Ngân Hà Thủ Liên.
“Ngươi muốn tặng người khác sao không đi lấy Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc không phải tốt hơn sao? Một cái pháp bảo thuần dương tiêp cận cấp bậc đạo khí. Chỉ sợ là ngươi không có bổn phận đó mà thôi.”
Ánh mắt Già Lam trở nên lạnh như băng.
Lúc này cơ hồ tất cả đệ tử ở trong Sơn Hà Viện đều tập trung chú ý lên võ đài số một, nơi Phương Hàn cùng Diệp Nam Thiên sẽ chiến đấu, bởi vì đây là một hồi long tranh hổ đấu. Diệp Nam Thiên là cao thủ xếp hạng ba trên Sơn Hà Bảng, trên người có mang bảo khí, chỉ cần không gặp cao thủ Thần Thông Bí Cảnh thì không phải e ngại điều gì cả. Mà Phương Hàn thì là người chống đối Hoa Thiên Đô.
Diệp Nam Thiên vừa nghe tên mình thì liền đứng lên, trên tay xuất hiện một khối đá nho nhỏ, vừa nhìn thì có kiểu dáng giống như cung điện của chúng thần thời viễn cổ, bên trên có điêu khắc nhiều hình thù dị thú kỳ quái, hoa văn phức tạp, tỏa ra cổ khí tức thê lương đập thẳng vào mặt người khác. Tay hắn tùy ý vung lên, tảng đá trong tay phát ra đạo đạo khí lưu bao bọc quanh người hắn, sau đó cả người hắn chợt biến mất rồi lại xuất hiện trên võ đài.
“Đây là pháp bảo gì?”
“Thật thần kỳ!”
“Đây là La Sinh Môn a! Nghe nói Vạn La sư huynh từng dùng nó để giết chết vô số Thiên Ma, còn có cả Đại Thiên Ma Vương nữa.”
“Đó là La Sinh Môn, có khả năng di hình hoán ảnh, thu nhiếp linh khí, bắt giam địch nhân, công hiệu vô thượng, xem ra Diệp Nam Thiên lần này chắc chắn đoạt được danh hiệu đệ nhất. Chúng ta không có hi vọng rồi.” Mấy người ở trên Sơn Hà Bảng khi thấy kiện pháp bảo này thì đều biến sắc, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Sắc mặt Long sư tỷ cũng biến rồi.”
Ở bên dưới lôi đài, ở một vị trí rất tốt, Long sư tỷ mặc áo vàng đang đứng quan chiến, sắc mặt cũng hơi đổi, nhìn về phía Diệp Nam Thiên cùng Phương Hàn. Nhưng sau đó lại bình tâm tĩnh khí ngồi xem, cho thấy công phu hàm dưỡng rất tốt, không hổ là người liên tục xếp hạng nhất trên Sơn Hà Bảng. Có nhiều trưởng lão, Già Lam, Linh Tiêu nhận thấy biểu hiện này thì cũng âm thầm gật đầu.
Trên người Long Huyên cũng có bảo khí, chỉ là không để lộ ra thôi. Nàng biết Phương Hàn chắc chắn đã bại, nhưng cũng muốn xem cho rõ trận chiến đấu này.
Bảo khí, linh khí những vật này chỉ cần không chênh lệch quá lớn, người dùng vận dụng linh hoạt, khôn khéo, có tinh thần cường đại thì có thể chiến thắng.
“Xem ra tên nô tài Phương Hàn lần này làm sao thoát được.” Phương Thanh Vi ngồi ở vị trí trung tâm, xung quanh là một đám ăn theo bợ đỡ, mà khí chất sáng ngời của nàng làm lu mờ hẳn những người khác, hiển nhiên cũng thu được không ít chỗ tốt khi đi cùng Diệp Nam Thiên.
“Lại là một kiện bảo khí? Diệp Nam Thiên này che dấu cũng thật tốt. Bốn gián điệp cũng không có dò xét ra được.” Phương Hàn bước từng bước lên bậc thang, trông thấy La Sinh Môn thì nắm chặt tay lại.
Hắn cũng không có hỏi Diêm bởi vì Diêm lúc này Diêm đã vận dụng Đại Tịch Diệt Pháp để ẩn tàng, che dấu tung tích của bản thân, ngay cả hắn cũng không cảm ứng được Hoàng Tuyền Đồ nữa.
“Tốt lắm, ngươi cũng có dũng khí bước lên lôi đài.” Diệp Nam Thiên thấy Phương Hàn đi lên thì cười lạnh, “Bất quá đây cũng chỉ là cái dũng của kẻ thất phu, không biết thức thời mà thôi.” Trong lúc nói chuyện hắn nhẹ nhàng ném La Sinh Môn trên tay ra! Lập tức cánh cửa đá nho nhỏ phình lớn ra, cao bằng hai thân người, sừng sững ở sau lưng hắn.
“Bát Hoang Thần Kiếm!”
“Hắn há miệng phun ra một thanh tiểu kiếm dài chừng một tấc, thanh tiểu kiếm này tuy tinh xảo, khéo léo, nhưng lại rất nhỏ, ngay cả đồ chơi cho tiểu hài tử cũng không bằng. Bất quá từ trên thân kiếm lộ ra khí tức sắc bén, mũi nhọn phát ra ánh điện lấp lánh, làm cho người ta không thể nhìn thẳng vào nó được! Tất cả mọi người đều cảm giác được kiếm khí trên thân kiếm như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, ai cũng có cảm giác như bị ngàn đao đang chỉa vào.
Uy thế của thanh kiếm nay so với bât kỳ linh khí nào đều khủng bố hơn rất nhiều!
Bất quá tất cả mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì họ đều biết đây là binh khí của Diệp Nam Thiên. Hắn nổi tiếng trên Sơn Hà Bảng, xếp được hạng ba chính là nhờ thanh Bát Hoang Thần Kiếm này! Là một thanh phi kiếm cấp bậc bảo khí! Đối mặt với thanh phi kiêm này, bất luận là linh khí gì đều không phải đối thủ. Đây cũng không phải là môn phái ban cho mà do hắn tìm được trong một lần thám hiểm!
Bất quá thanh phi kiếm này chỉ là đê cấp bảo khí, kém hơn so với Thất Sát Hồ Lô. Nếu sử dụng Thất Sát Kiếm Trận trong Thất Sát Hồ Lô thì có thể đánh vỡ thanh phi kiếm này, tuy nhiên nó vẫn là một kiện kỳ trân dị bảo.
Ông ông ông... .
Một loạt tiếng ông ông vang lên, đây là là âm thanh do Bát Hoang Thần Kiếm co linh tính, cảm nhận được tâm ý của chủ nhân mà rung lên. Đột nhiên thanh kiếm thành thành hình một quả cầu trong suốt lơ lửng trên đầu Diệp Nam Thiên, biến thành một bức tường sắt vững chắc, không có vật gì có thể xuyên phá.
Phi kiếm cấp bậc linh khí không thể biến hóa, chỉ có thể bay đi bay lại giết địch. Mà phi kiếm cấp bậc bảo khí thì có thể biến hóa, thoáng cái có thể biến thành cương cầu to lớn, bao bọc, che chắn cơ thể! Đồng thời còn có thể phân hoa thành trăm đạo kiếm quang cùng lúc giết trăm kẻ địch,
“Phương Hàn, đừng nói là ta khi dễ ngươi, bây giờ ta cho ngươi ba chiêu.” Diệp Nam Thiên cười ha ha, đắc chí nói. Với trình độ này, thì chuyện hắn chiến thắng chuyện dĩ nhiên bởi vì đôi bên chênh lệch lực lượng quá nhiều.
Chỉ bằng vào một thanh Bát Hoang Thần Kiếm không gì không phá được, phi kiếm bình thường không thể ngăn nổi. Lại thêm Linh Sa Môn! Hai kiện pháp bảo phối hợp thì uy lực mạnh đến mức nào, ai cũng khó mà tưởng tượng ra được.
La Sinh Môn còn ảo diệu hơn cả Thất Sát hồ Lô!
“Đây quả thực là khi dễ người khác……” Vài vị trưởng lão lắc đầu.
“Già Lam, xem ra Ngân Hà Thủ Liên của ngươi chắc là thuộc về ta rồi. Ha ha……” Linh Tiêu đang ha ha cười vui vẻ thì chợt có một loạt tiếng gào thét điên cuồng cắt đứt tràng cười của hắn.
Tiếng gào thét đó chính là do không khí rung động quanh người Phương Hàn tạo nên, rõ ràng trong đó có ẩn chứa pháp lực!
Là pháp lực từ trên người Phương Hàn bạo phát ra!
“Đây là!” Linh Tiêu giật mình đứng bật dậy, tiếng nói tràn ngập sự kinh hãi.
“Cái gì? Làm sao có thể?” Già Lam cũng đứng lên.
“Đây không phải là thật chứ? Để ta nhìn kỹ xem!” Vài vị trưởng lão cũng đứng dậy.
“Tuyệt đối không phải là sự thật!”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Vô số ánh mắt tập trung lên luồng khí rít gào quanh người Phương Hàn.
Lúc này Phương Hàn đang đứng trên lôi đài, đạo bào trên người phất phơ, theo Thiên Môn mở rộng ra, một luồng khí lưu mạnh mẽ từ trong thân thể đi ra. Uy thế giống như Thanh Long xuất uyên! Bạch Hổ ly đỉnh! Long ngâm hổ khiếu! Cả người hắn từ từ lăng không trôi nổi giữa không trung, khí lưu cường đại bao quanh thân thể như một đàn ngựa đang lao nhanh, pháp lực cường đại ba động không ngừng, cuồn cuộn sóng sau đè sóng trước!
Phương Hàn cũng không có ử dụng bất cư loại pháp bảo nào lại có thể lăng không đứng giữa không trung. Hắn mở phong ấn, vận chuyển pháp lực, để lộ ra thực lực thật sự của bản thân! Thần Thông Bí Cảnh! Giờ khắc này, hắn ở trên cao nhìn xuống Diệp Nam Thiên ở dưới, có cảm giác như quân lâm thiên hạ(*).
(*) Quân lâm thiên hạ: ý chân long thiên tử xuất hiện, uy thế oai hùng, uy nghiêm, khiên cho mọi người kính sợ.
“Diệp Nam Thiên, ngươi cũng chỉ dựa vào hai kiện bảo khí mới có thể lớn giọng mà thôi? Ngưoi cho ta ba chiêu? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Có pháp bảo tốt thì giỏi lăm sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa hai người chúng ta lớn đến mưc nào! Ta đã sớm bước vào Thần Thông Bí Cảnh rồi! Thần Thông Bí Cảnh đó, ngươi hiểu không? Thần Thông Bí Cảnh! Một bước lên tới trời! Ngươi vĩnh viễn không thể leo lên tới tầm cao này được!”
Phương Hàn cười dài, làm cho toàn trường kinh sợ. Hăn vốn tu luyện Diêm La Kim Thân, sau khi luyện thành Thần Thông Bí Cảnh thì pháp lực rất hùng hồn, lại thên Tinh Đấu Tụ Pháp Đan củng cô pháp lực của hắn! Cho dù là Kim Thạch Đài cũng không có được pháp lực hùng hồn như hắn hiện tại.
“Thần Thông Bí Cảnh! Đúng là Thần Thông Bí Cảnh!”
“Đây là Thần Thông Bí Cảnh sao?”
“Không sai, đây đúng là Thần Thông Bí Cảnh! Hắn đã tu thành thần thông!”…… Giờ khắc này, tất cả đệ tử đều sợ đến ngây người, sau giây lát sững sờ, một trận huyên náo bùng nổ, không ai dám tin vào hai mắt của mình!