“Có bảo khí, còn có La Sinh Môn của Vạn La sư huynh mà vẫn thua. Diệp Nam Thiên sư huynh thua oan uổng a.”
“Không oan uổng chút nào! Phương Hàn đã bước vào Thần Thông Bí Cảnh rồi đó!”
“Không biết Phương Hàn có đoạt lấy thanh Bát Hoang Thần Kiếm hay không?”
“Không thể nào, dựa theo quy củ, cho dù là thắng thì cũng không có quyền lấy đi pháp bảo của đối phương.”
“Chuyện này cũng không nhất định, Phương Hàn cường hoành bá đạo như vậy, khi chưa đạt được Thần Thông Bí Cảnh đã dám chống đối Hoa Thiên Đô Đại sư huynh, bây giờ sao lại không thể? Nói không chừng thực sự đoạt lấy thanh Bát Hoang Thần Kiếm này.”
“Đúng vậy, lần trước ta đến Vạn La Phong thấy Thương su huynh diễn luyện pháp lực, dùng hư trảo kiềm chế tuấn mã nhưng cũng không lợi hại được như Phương Hàn. Phải biết rằng Thương sư huynh tu thành thần thông đã được hai năm, liên tục bế qua tu luyện, tăng cường pháp lực nhưng cũng không có được pháp lực như Phương Hàn, cũng không thể vận dụng thuần thục, ảo diệu được như vậy.”
“Thật không? Phương Hàn này thật là khủng bố. Xem ra chuyện dám khiêu chiến Hoa sư huynh cũng không phải hoàn toàn cuồng vọng……”
Diệp Nam Thiên thua, bị đánh cho máu chảy lênh láng, rơi khỏi võ đài, võ công cũng bị phế bỏ hoàn toàn, sinh tử không rõ. Một màn này làm cho ngoại môn, nội môn đệ tử đều rung động khiếp sợ. Bọn họ mặc dù biết Phương Hàn mạnh mẽ nhưng không ngờ là Phương Hàn lại mạnh đến mức này, vận chuyển pháp lực thuần thục, ảo diệu, không chút khó khăn, giống như đã tu luyện nhiều năm vậy.
Lúc này, trong lòng một vài đệ tử, Phương Hàn đã trở thành một người thần bí và khủng bố.
“Thiên Long Bát m? Đây là thần thông của thượng cổ Long tộc, hiện cũng không có được mấy người biết loại thần thông này, hắn làm sao biết được?” Lúc này mấy trưởng lão đều xôn xao nghị luận.
“Có lẽ là Phương Thanh Tuyết truyền thụ cho hắn a.”
“Linh Tiêu, ta có thể thu lấy Thiên Mọc Thần Châm của ngươi chứ?” Đến lúc này Già Lam mới hoàn toàn bình tĩnh lại, đưa tay ra đem Ngân Hà Thủ Liên đeo lại trên tay mình, mà tay cũng thuận thế cầm lấy Thiên Mộc Thần Châm.
Mặt Linh Tiêu nhăn nhúm lại, mất đi Thiên Mộc Thần Châm làm cho hắn rất đau lòng. Thiên Mộc Thần Châm là báu vật do mộc tâm ngàn năm ngưng tụ mà thành, thanh mộc khí trong đó có thể khơi thông kinh mạch, điểm hóa phàm nhân, ngưng luyện đan dược, làm linh thảo sinh sôi, trừ tà phá ma… đủ loại công dụng.
Bất quá hiện giờ hắn cũng không thể nói gì.
“Diệp Nam Thiên, ta đã nói rồi, ngươi sẽ phải hối hận a. Phế đi võ công của ngươi, để xem sau này ngươi làm sao có thể kiêu ngạo? Sao phải tự làm khổ mình như vậy chứ? Nếu trước đây ngươi không khiêu khích ta, hôm nay ta cũng sẽ lưu thủ, để lại cho ngươi chút mặt mũi, cũng không đến nổi trở thành một phế nhân như bây giờ.” Phương Hàn nghe tiếng nghị luận ở dưới võ đài, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, nhìn Diệp Nam Thiên đang nằm trên nền đất, lạnh lùng buông lời châm chọc.
Tinh thần Diệp Nam Thiên cũng rất mạnh, tuy cốt cách toàn thân đứt gãy từng khúc nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt oán độc nhìn Phương Hàn, tựa như muốn nhấn chìm Phương Hàn trong băng giá, đẩy hắn xuống địa ngục vậy, hận ý mãnh liệt, nhưng thân thể lại không thể cử động.
Phương Hàn cũng không để ý tới hắn, quay lại định lấy Bát Hoang Thần Kiếm, thanh phi kiếm này không thể lưu lại cho Diệp Nam Thiên được! Diệp Nam Thiên cùng Phương Hàn hiện giờ có mối thù không đội trời chung, Phương Hàn không thể danh chính ngôn thuận giết chết hắn thì cũng khôn thể lưu lại cho địch nhân một kiện bảo khí? Cho dù cái này không đúng quy củ nhưng vẫn phải cưỡng chế đoạt lấy.
Về phần La Sinh Môn thì quên đi, tuy muốn đoạt lấy nhưng Vạn La Phong gì gì đó cũng không nên đụng vào. Đã đắc tội với Trung Thiên Đô rồi, còn đắc tội thêm với Nam Vạn La thì hậu quả rất khó giải quyết.
Bất quá khi hắn muốn lấy Bát Hoang Thần Kiếm thì La Sinh Môn đột nhiên sinh ra một luồng khí lưu, hút lấy thần kiếm, sau đó khí lưu cũng không ngừng lại, hút lấy Diệp Nam Thiên đang nằm ở dưới võ đài.
“Đây là?” Phương Hàn cảm giác dược nguy hiểm nhưng cũng không có hành động gì. Đệ tử xung quanh cũng ngừng bàn luận, quay đầu nhìn La Sinh Môn đang từ từ bay lên. Một thanh âm từ trong La Sinh Môn vang lên: “Lại có đệ tử đạt tới Thần Thông Bí Cảnh, đây là chuyện vui của Vũ Hóa Môn chúng ta. Bất quá đồng môn huynh đệ, cũng không cần phải đánh đến sống chết. Oan gia nên giải không nên kết, Diệp Nam Thiên ta mang đi. Sau này, Phương Hàn sư đệ cũng đừng tìm Diệp Nam Thiên gây chuyện nữa. Đệ là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, lòng dạ cũng nên rộng rãi một chút.”
“Là Vạn La sư huynh!”
“Không sai, đúng là giọng nói của Vạn La sư huynh.”
Rất nhiều đệ tử ở Vũ Hóa Môn đã nhiều năm kinh ngạc hô lên, bởi vì giọng nói phát ra từ La Sinh Môn chính là của Vạn La.
“Hừ! Vạn La này ăn nói thật là khéo, lòng dạ rộng rãi một chút sao? Dù cho ta rộng rãi bỏ qua thì chỉ sợ là Diệp Nam Thiên cũng không rộng rãi như vậy, tử thù đã kết xuống, không đánh cho hồn phi phách tán thì sẽ có hậu họa rất khó giải quyết.” Phương Hàn nghe Vạn La nói vậy thì trong tâm thầm rủa, bất quá ngoài miệng lại dùng ngữ khí ôn hòa nói: “Đó là tự nhiên, ta đã tu thành thần thông, cũng sẽ không chấp nhất gì Diệp sư đệ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Từ trong La Sinh Môn vang lên ba tiếng, rồi sau đó cả cánh của đá thoáng thu nhỏ lại, biến thành đoàn quang ảnh bay đi, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, hiển nhiên là đã bay về Vạn La Phong.
“Phương Hàn thắng!”
Một “lão dài hơi” chủ trì đại hội đứng lên tuyên bố Phương Hàn chiến thắng. Phương Hàn cũng không lộ ra vẻ vui mừng, từng bước đi xuống võ đài, cũng không có về lại chỗ ngồi của mình mà đi về phía Phương Thanh Vi, mấy đệ tử đang đứng ngăn giữa hắn và Phương Thanh Vi đều sợ hãi tránh đi, sợ chọc đến vị cao thủ Thần Thông Bí Cảnh này.
“Phương Hàn! Ngươi muốn làm gì?”
Phương Thanh Vi thấy Phương Hàn đi tới thì thần sắc lăng lệ: “Ngươi định làm gì ta? Hừ! Chờ tỷ tỷ xuất quang ta sẽ nói cho nàng biết? Đến lúc đó ta xem thử ngươi làm sao nói rõ được với sư tỷ!”
“Thật không?” Phương Hàn đánh ra một trảo vào hư không, Phương Thanh Vi liền bị một lực lượng vô hình bao trùm, đem nàng kéo tới bên người Phương Hàn: “Ta cũng không có định làm gì nàng, chỉ muốn nhắc nhở nàng về câu nói lần trước của ta. Bất luận nam nhân nào tiếp cận nàng, ta thấy một lần thì đánh một lần, Diệp Nam Thiên cũng không phải ngoại lệ. Võ hắn giờ đã bị phế rồi, nàng tự xem xét làm sao cho tốt.”
Sau khi nói xong thì Phương Hàn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý đến ánh mắt phức tạp của các đệ tử khác.
Phương Thanh Vi cắn cắn môi, âm thầm xoay người, rồi đột nhiên chui vào giữa đám tệ tử đông đúc, đi ra khoải Sơn Hà Viện, không biết là đi đâu. Phương Hàn cũng không để ý đến nàng.
Oanh!
Ở một lôi đài khác, m Sát Ma Đao bay ra, trực tiếp chém phi kiếm của một đệ tử khác thành hai đoạn, rơi trên mặt đất, tên nội môn đệ tử mặt vàng như nghệ, lập tức nhận thua.
Hồng Di Quận Chúa đắc thắng đi xuống, đến ngồi bên cạnh Phương Hàn: “Phương Hàn, m Sát Ma Đao mà huynh đưa có uy lực thật mạnh! Xem ra lần này ta có thể bước vào một trong mười hạng đầu trên Sơn Hà Bảng rồi.”
“Phải cẩn thận một chút, nếu gặp phải cao thủ thì không cần cố sức quá.” Phương Hàn gật gật đầu.
Tiếp đó, thi đấu Sơn Hà Bảng lại tiếp tục tiến hành tất cả cac đệ tử đều cố gắng trổ hết tài năng, vận dụng pháp bảo xảo diệu, biểu hiện xuất sắc. Bất quá cho dù là đệ tử xuất sắc đến mức nào, thì vẫn không gây được chú ý nhiều lắm, bởi vì việc Phương Hàn tu thành thần thông quả là một sự kiện quá mức rung động, bất luận là có biểu hiện xuất sắc đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh được.
Mà các trận đấu của Phương Hàn, các đệ tử đều tự động nhận thua.
Đại hội tiến hành liên tục, kéo dài đến tối, đại bộ phận đệ tử đều đã phân thắng bại! Hồng Di Quận Chúa quả nhiên lên được trên mười hạng đầu của Sơn Hà Bảng.
Vào lúc này, trưởng lão lại tuyên bố cặp đấu tiếp theo.