Vĩnh Sinh

Chương 269: Chương 269: Quá giảo quyệt.




 

 

Sưu sưu! 

Hai đạo quang hoa phóng thẳng lên trời, Phương Hàn cùng Mạnh Thiểu Bạch cũng không thèm nói nhiều, đêu bay thẳng về phía Thiên Hình Thai. 

Có nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, cứ tiến hành đấu pháp xem ai thắng ai thua mới là tốt nhất. 

Hai người có lực lượng mạnh mẽ, tính cách cao ngạo, nhất định phải có một trận chiến, ai thắng thì só thể cùng với Hoa Thiên Đô cạnh tranh chức vị chưởng môn. Đương nhiên là phải chờ mấy trăm năm sau khi Phong Bạch Vũ thoái vị trở thành thái thượng trưởng lão. 

Trở thành chưởng giáo Vũ Hóa Môn, nắm quyền thống lĩnh hơn mười đế quốc trong thế tục, khống chế gần trăm vạn đệ tử, là một tiên đạo chí tôn, loại quyền uy này không ai không muốn cả. 

Lúc này, ai cũng không thể không thừa nhận là vô luận Phương Hàn hay Mạnh Thiểu Bạch đều có tư cách khiêu chiến Hoa Thiên Đô. 

Một người là cao thủ tầng thứ chín Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Địa Pháp Tướng, hơn nữa còn dung hợp với trứng của thượng cổ thần thú, Côn Bằng. Trở thành một tồn tại người không phải người, ma không phải ma, yêu không yêu, thần không phải thần, tiên không pahir tiên. Pháp lực cường hoành, đỉnh thiên lập địa. 

Người kia tuy mới chỉ tầng thứ sáu Thần Thông Bí Cảnh, nhưng bổn mạng phù lục lại chứa năm mươi loại thần thông, mà căn cơ của phù lục chình là thần thông Ngũ Đế Đại Ma, không thua gì vô thượng thần thông như Mạt Nhật Thiên Tai. Mà đặc biệt là nó có dị tượng Xuy Đại Pháp Loa, Kích Đại Pháp Cổ. Hắn lại còn có hai kiện đạo khí, đánh chết rất nhiều cao thủ Kim Đanh Cảnh, ngay cả cao thủ cấp bậc như Quỷ Đế kiêu hùng kia cũng bị hắn giết chết. 

Đây chính là một hồi long tranh hổ đấu. 

So với lần Phương Hàn chiến đấu cùng với Vạn La thì hấp dẫn hơn nhiều. 

Giờ khắc này, Thiên Hình trưởng lão cũng ngồi trong Thiên Hình Cung quan chiến, mà hai vị trưởng lão khác là Như Ý Tủ, Khương Nhu Nhu cũng đứng ở trước Thiên Hình Cung quan sát hai đại đệ tử kiệt xuất giao thủ. Có điều bọn họ cũng không cách nào nhúng tay vào loại chiến đấu này, bởi vì môn quy của Vũ Hóa Môn có nói chân truyền đệ tử ước định giao đấu ở Thiên Hình Thai thì không ai được phép nhúng tay vào. 

“Không ngờ Mạnh Thiểu Bạch lại nhanh chóng luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng như vậy, hơn nữa còn ngưng luyện ra Côn Bằng Nguyên Thần, nắm giữ lực lượng phong nguyên tốt trong trời đất, chẳng những lực lượng vô cùng cường đại, mà tốc độ cũng nhanh đến không tưởng. Ta dùng một viên Lôi Cốt Xá Lợi đổi lấy Hoàng Tuyền Thánh Thủy cũng là vì muốn ngươi có thêm được chút cơ hội thắng lợi. Xem ra thần thông Ngũ Đế Đại Ma cũng thật là cường đại, chỉ cần mười ngày là có thể luyện hóa được dược lực của xá lợi.” 

Đứng ở trên Tử Điện Phong, Phương Thanh Tuyết toàn thân bạch y, sóng mắt lưu chuyển nhìn theo hai đạo quang hoa của hai người Mạnh Thiểu Bạch và Phương Hàn, rồi bay thẳng lên Thiên Hình Thai trên Thiên Hình Cung. 

Phương Hàn tựa hồ cảm ứng được mục quang của Phương Thanh Tuyết, trong lòng chợt động, cũng minh bạch vì sao Phương Thanh Tuyết lại dùng Lôi Cốt Xá Lợi đổi lấy Hoàng Tuyền Thánh Thủy. Thì ra muốn giúp mình tăng cường thực lực.” 

“Cũng rất đa tạ hảo ý của ngươi, có điều dù không có Lôi Cốt Xá Lợi ta vẫn có thể chiến thắng được Mạnh Thiểu Bạch. Mặc dù là dệt hoa lên gấm nhưng ta vẫn ghi nhớ lòng tốt của ngươi.” Phương Hàn thầm nói trong lòng, cả người nhẹ nhàng hạ xuống Thiên Hình Thai. 

“Hả? Đó là……” Phương Hàn cũng không có nhìn Mạnh Thiểu Bạch ở đối diện mà nhìn vào phía trong Thiên Hình Cung ở xa xa, bởi vì hắn phát hiện ra có hai cổ khí tức lạ lẫm, lực lượng vô cùng khủng bố, vượt xa Mạnh Thiểu Bạch. Hai người này tự nhiên là Như Ý Tử và Khương Nhu Nhu. 

Cảm giác được ánh mắt của Phương Hàn, Khương Nhu Nhu mỉm cười nhẹ nhàng giống như một tiểu thư khuê các yêu đuối, ẩn ẩn có vài tia khích lệ. Mà Như Ý Tử thì hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh mỉa mai truyền thẳng tới tâm linh của Phương Hàn làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái. 

“Vì đại trưởng lão này là ai, ta chưa từng gặp qua hắn, sao lại cười mỉa mai ta như vậy, giống như là ta thiếu tiền của hắn không bằng. Đây nhất định là người ủng hộ Hoa Thiên Đô. Hừ, mặc dù ngươi là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, nhưng nếu làm điều gì bất lợi cho ta thì ta sẽ làm cho người biết thế nào muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Chờ sau khi chiến thắng Mạnh Thiểu Bạch xong, ta sẽ hảo hảo suy nghĩ một kế hoạch thật tốt.” 

Phương Hàn nheo mắt, lộ ra vài tia âm lãnh nhưng sau đó liền thu liễm lại, trong đầu không ngừng có trăm mưu ngàn kế nổi lên, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã nghĩ ra mấy trăm cách để đối phó với Như Ý Tử. 

“Kẻ này không ngờ lại dám mưu tính đối phó với ta? m mưa cũng chỉ là âm mưu, cuối cùng cũng chết mà thôi. Ta là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, đầu sỏ muôn đời, còn ngươi chỉ mới là tu sĩ Thần Thông Bí Cảnh, cũng không khác gì con kiến cả. Chỉ cần trở tay chụp xuống liền có thể giết được mấy trăm con! Ngươi cho rằng ngươi giết được Quỷ Đế thì giỏi lắm sao? Ta có mấy trăm loại phương pháp để vây hãm rồi giết chết Quỷ Đế!” 

Với tu vi của Như Ý Tử, tâm linh của hắn vô cùng mẫn cảm, thấy ánh mắt của Phương Hàn hiện ra những ý niệm quỷ bí thì liền có thể khẳng định rằng người này đang mưu đồ chuyện bất lợi với mình, không khỏi càng cảm thấy phản cảm, chán ghét, nướng mày lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. 

Cách nhìn nhận sự việc của cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, và cao thủ Thần Thông Bí Cảnh không giống nhau. 

Người khác thấy Phương Hàn vô cùng đáng sợ nhưng trong mắt của Như Ý Tử, chừng nào hắn còn chưa tiến vào Trường Sinh Bí Cảnh thì vẫn không khác gì một con kiến mà thôi. 

Hiện tại Phương Hàn lại nổi lên âm mưa với hắn, hắn tự nhiên là rất khó chịu, tức giận. 

Có điều với thân phận của hắn, tự nhiên không thể tự nhiên ra tay với Phương Hàn, bởi vì hiện giờ Phương Hàn là đối tượng bảo vệ trọng điểm của Phong Bạch Vũ. 

“Phương Hàn, lúc này ngươi còn có tâm tình làm chuyện khác sao?” Tiếng nói lạnh lùng, trong treo vang lên, truyền vào trong lỗ tai của Phương Hàn. Mạnh Thiểu Bạch một thân bạch ý, thanh bảo kiếm ở sau lưng cũng chưa có ra khỏi võ, hai tay chấp sau lưng, mắt đen kịt như mắt Ma Thần liếc nhìn Phương Hàn. 

Hắn đã tu luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng, thân thể của hắn cũng không có vẻ gì khác với trước đây. 

Tựa hồ so với nguyên bản không có gì khác nhau. 

Nhưng ai cũng có thể cảm giác được, ẩn trong thân thể người này có một luồng yêu khí cuồng đại đang thong thả vận chuyển, mỗi một lần vận chuyển, nguyên khí trong trời đất đều có dấu hiệu giống như bị sụp đổ, lấy bản thân hắn làm trung tâm, trời đất tựa như muốn sụp đổ. 

Đây là biểu hiện của lực lượng cực kỳ cường đại, có thể trong nháy mắt thu nạp nguyên khí trong trời đất, mỗi một cái giơ tay, nhấc chân đều ảnh hưởng đến không gian xung quanh, làm ra vô hạn ưu thế. Tu vi như vậy, cthaajm chí là túy ý làm gì cũng có thể làm cho tâm của kẻ địch bị rối loạn, lâm vào khí lưu cuồn cuộn, lốc xoáy mạnh mẽ, không cần phải ra tay đối phương cũng tự thua. 

Hiện tượng không gian có dấu hiệu sự đổ theo sự hấp thu nguyên khí của hắn khiến chon gay cả cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh cũng phải giật mình. 

“Thượng cổ Côn Bằng quả nhiên là không giống bình thường……” Thiên Hình Trưởng lão tự hỏi, tu vi của hắn mặc dù là đỉnh phong Vạn Thọ Cảnh, sắp luyện thành Bất Tử Chi Thân, đột phát cảnh giới thì cũng có thể hiểu được một số loại thần thú đặc thù. 

“Không biết Phương Hàn sẽ ứng phó như thế nào? Kẻ này quỷ bí đa đoan, chắc chắn sẽ không đánh một trận chiến không nắm chắc phần thắng.” Thiên Hình trưởng lão nhìn Phương Hàn. 

Phương Hàn bỏ qua ánh mắt đến mọi người xung quanh, tập trung nhìn thẳng vào Mạnh Thiểu Bạch, thân thể tùy ý cử động, tựa hồ nguyên khí sụp đổ không có ý nghĩa gì với hắn: “Mạnh Thiểu Bạch, ngươi muốn thua nhiều như vậy, xem ra ta nên thành toàn cho ngươi thôi.” 

“Xuất hai kiện đạo khí của ngươi ra đi, ta trước giờ cũng không có dùng pháp bảo gì, vởi vì pháp bảo sẽ ảnh hưởng đến tu vi của ta.” Tính cách của Mạnh Thiểu Bạch trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng mà ẩn chứa trong đó có một cổ khí tức mạnh mẽ, ẩn ẩn có khí thế như quân lâm thiên hạ. 

Cái này cũng khó trách, thưởng cổ Côn Bằng có thể cắn nuốt cả nhật nguyệt, một hơi có thể uống cạn một con sông lớn, phu ra một cái có thể tạo thành một trận mưa toa. Tính mạng dặc thù mạnh yếu gì cũng không thể chống lại quy luật này. 

“Ta lại ngược lại, phải tận dụng hết tất cả mọi vật trong thiên hạ. Nếu như không biết dùng vũ khí thì con người có khác gì động vật đâu? Không nói nhiều với ngươi nữa, đánh một trận là biết thôi!” 

Thương! 

Ma đao Huyết Thương Kung xuất hiện trong tay Phương Hàn rồi đột nhiên hóa thành ngàn vạn tia máu bảo phủ quanh người Mạnh Thiểu Bạch, trong trời đất khpaws nơi đều là đao mang màu máu, làm cho bất luận là loại thân pháp gì cũng vô dụng. 

Bản thân ma đao Huyết Thương Khung, tự thân mình cũng có đao pháp riêng, có một chiêu Trảm Thiên Ma vô cùng sắc biến. Có thể cắt nát nguyên khí thiên địa, đối với thủ đoạn cắn nuốt nguyên khí của Mạnh Thiểu Bạch cũng có phương pháp để đối lại. 

“Quá chậm! Đã muộn! Tốc độ của ta hiện giời không phải la fthuws mà ngươi có thể tưởng tượng ra được, một chiêu này, ngươi đã thua rồi.” 

Thời khắc ma đao Huyết Thương Khung bay ra, sau lưng Mạnh Thiểu Bạch đột nhiên hiện ra sáu cạm cửa thần bí, tựa hồ Thiên Địa Pháp Tướng của hắn ngưng tụ thành đôi cánh sáp nhật vào sau lưng của hắn, nhất cử nhất động của hắn đều có một cảm giác ung dung, thong thả. 

Cở hồ trong nháy mắt khi nói chuyện, bên người Phương Hàn liền xuất hiện một thanh bảo kiếm cực nhanh. Căn bản không có từ ngữ gì có thể diễn đạt rõ tốc độ cực nhanh của hắn, một kiếm này chém ra, tốc độ cực nhanh, chưa tới một phần ngàn vạn giây. 

Đối mặt với một kiếm này, không ai có thể trốn tránh được. 

Xì 

Một kiếm đâm thẳng vào đầu Phương Hàn. 

Phanh! 

Đầu Phương Hàn biên thành bột mịn, cả người hắn cũng dần biến ảo hóa thành nguyên khí tinh thuần, tựa hồ giống như một cái ảo ảnh. Nhưng mà ảo ảnh này lại có một phần chân thực, đó chính là kim đan ẩn chứa hai mươi bảy loại thần thông. 

Khi Mạnh Thiểu Bạch thoáng tới gần bên kim đan thì từ trông không gian đôt nhiên vang lên một chữ “Bạo!” 

Không hay! 

Mạnh Thiểu Bạch thấy tình huống như thế này thì nội tâm chấn động. Hắn tu luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng là Côn Bằng Nguyên Thần, có tốc độ cực nhanh, lại có thể nắm giữ hết thảy toàn bộ phong nguyên tố trong trời đất, pháp lực hùng hậu nghiên trời lệch đất. Phối hợp với kiếm thuật của hắn, so với Thuấn Sát Đại Pháp thì có thể trong nháy mắt một chiêu giết người. 

Một kiếm này của hắn ám sát Phương Hàn, vốn cũng biết đó là ảo ảnh của Phương Hàn, một kiếm này đâm vào người Phương Hàn cũng có tuy duy, có thể lập tức tìm kiếm vị trí chân thực của Phương Hàn. Đứng trước thủ đoạn ám sát Như Ảnh Tùy HÌnh, cho dù Phương Hàn có ngàn vạn thủ đoạn cũng không thể làm gù được… 

Nhưng lại thật không ngờ là trong ảo ảnh của Phương Hàn lại giấu một viên kim đan. 

Hơn nữa gặp phải sự tấn công của một kiếm này liền nổ mạnh, điều này làm cho hắn vô cùng kinh hãi. Lực lượng do kim đan nổ mạnh gây ra hắn không có cách nào chống đỡ được, cũng chỉ có thể vội vàng lui về phía sau. 

Nhưng khi kim đan cũng không có nổ, bên tai của hắn truyền đến giọng nói của Phương Hàn: “Ta cũng tiếc không muốn cho nổ kim đan này, dọa ngươi một chút mà thôi!” 

Sưu! Khi thanh âm này truyền vào tai hắng thì mi tâm hắn cũng cảm giác được một mũi nhọn sắc bén ẩn chứa lực lượng tính tú bẳn thẳng thới, vô cùng tinh tú bao trùm lấy thaant hể hắn. 

Một mũi Xà Tinh Tiễn đã bắn tới rất gần với mi tâm của hắn. 

Phương Hàn cảm giác được mưu kế đã thực hiện dược! Quả thật là quá giảo quyệt! 

Vĩnh Sinh 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.