Vĩnh Sinh

Chương 125: Chương 125: Sâm nghiêm




 

 

“Phương Hàn, có biến!’ 

Long Huyên phản ứng trước tiên, nàng biết rõ hiện tại Phương Hàn đang luyện hóa Ngũ Ngục Vương Đỉnh, là thời điểm cấp bách nhất, sao không biết đạo lý cần phải cẩn thận đề phòng được? Ngay khi những đạo kiếm khí đủ màu sắc hiện lên ở chân trời thì nàng đã bừng tĩnh, mạnh mẽ đứng dậy, phóng ra Hàn Ly Kiếm, bố trí một làn sương mù bao trùm lấy vị trí xung quanh Phương Hàn. 

Đừng cho rằng đây là một màng vụ khí bình thường, đó chính là băng phách thần vụ, chỉ cần người nào hơi dính phải một chút thì toàn thân liền đông lại thành băng tinh, hàn khí công tâm mà chết. Nàng hiện tại tu luyện thần thông Vạn Thủy Thần Quyết lại vận dụng kiếm khí phát ra thì càng lợi hại. 

“Sao? Là ai? Chẳng lẽ Thương Bách Tử vẫn chưa từ bỏ ý định? Tụ tập người khach định tranh pháp bảo với ta sao? Hình như không phải là Thương Bách Tử! Ai nhỉ? Kinh nghiệm của ta còn quá ít, không nhìn ra lộ số kiếm quang là của môn phái nào.” 

Phương Hàn cũng bị giật mình, phân ra một tia tinh thần ngẩng đầu quan sát bầu trời quả nhiên thấy kiếm khí lạnh thấu xương, pháp lực tung hoành, số người đến lại không ít. Mỗi người đều là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, không giống như mấy người Thương Bách Tử, hắn cũng không biết được là ai, nhưng tiếp đó Long Huyên liền giải đáp cho hắn. 

“Đó là kiếm quang của Thái Nhất Môn! Phi kiếm của Thái Nhất Môn bình thường đều có kiếm quang mạnh mẽ, có thể phân hóa thành nhiều tia, tạo thành những sợi mỏng lợi hại vô cùng! Thái Nhất Môn tới tìm chúng ta sao? Xem ra lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.(*)” Kiến thức của Long Huyên rộng hơn Phương Hàn nhiều, vừa nhìn là có thể biết kiếm quang của môn phái nào. 

(*)Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: người tới không có ý đồ tốt, người tốt thì đã không tới. 

“Thái Nhất Môn!” 

Phương Hàn vận khởi thần thông, nhưng trong óc lại cảm thấy mệt mỏi, hỗn loạn, hai mắt muốn nhắm lại, cảm giác buồn ngủ truyền tới, làm cho hắn rất muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc. 

Đây là hiện tượng xảy ra khi pháp lực tiêu hao quá độ. 

Thể lực ở trong thân thể, pháp lực ở trong đầu, là một lực lượng của bản thân! Một khi pháp lực tiêu hao hết thì lại rất nguy hiểm, khiến cho đầu óc trở nên mơ hồ, mất đi ý thức lâm vào hôn mê, giống như bị thoát lực vậy. 

Hiện tại Phương Hàn vừa mới tế luyện Ngũ Ngục Vương Đỉnh, pháp lực tiêu hao hết tám chín thành, cần phải nghỉ ngơi một ngày mới có thể khôi phục lại, đừng nói là cùng người khác động thủ, cho dù đứng dậy phi hành cũng có chút khó khăn. 

“Mẹ kiếp! Mượn gió bẻ măng! Thật là không thể ngờ được, may mắn là ta có pháp tinh! Đành phải dùng thôi. Đáng tiếc là ta còn muốn đem pháp tinh đến Vạn Quy Hải Thị để đổi lấy các loại dược liệu!” Phương Hàn biết rõ tình hình khẩn cấp, không được phép trì hoãn, tâm niệm vừa động pháp tinh từ trong Hoàng Tuyền Đồ nhẹ nhàng bay ra, một cổ pháp lực tinh khiết truyền vào trong đầu, làm dịu đi đầu óc đang cạn kiệt pháp lực của hắn. 

Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh! 

Một viên pháp tinh bị hút hết pháp lực, nứt ra, biến thành một viên đá bình thường, trở thành phế vật. Lần hấp thu này đem toàn bộ pháp tinh dự trữ trong người hắn toàn bộ tiêu hao hết, đầu óc mới tỉnh táo trở lại, pháp lực được bổi sung, khôi phục được chín thành, cơn buồn ngũ, mê loạn vừa rồi cũng biến mất. 

Phương Hàn hiện tại vì pháp lực quá hùng hậu nên rất khó có thể bổ sung. Nếu như trước khi dùng Di Hoa Tiếp Mộc, hấp thụ pháp lực của Hắc Thủy Vương Xà thì hắn cũng sẽ không dùng hết nhiều pháp tinh ngọc thạch như vậy. 

Thấy từng khối pháp tinh của mình nứt vỡ, biến thành những tảng đá vô dụng, trong lòng Phương Hàn đau như cắt. 

“Chư vị đệ tử Thái Nhất Môn đến hoang đảo này không biết là muốn gì? Tại hạ là Long Huyên, đệ tử Vũ Hóa Môn. Mười môn phái Tiên Đạo cùng tiến cùng lùi, chẳng những không phạm vào nhau mà khi gặp yêu ma quỷ quái còn tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau, chư vị sao lại có vẻ hung hãn như vậy, không biết là muốn làm gì?” Long Huyên thân thể phiêu phù, đứng trong làn sương mù nhìn thẳng lên không trung, nơi những luồng kiếm quang dừng lại. 

Bá! Bá! Bá! 

Đạo kiếm quang đầu tiên dừng lại, để lại một vệt sáng kim sắc dài dằng dặc, từ trong kiếm khí hiện ra một tu sĩ mặc đạo bào có thêu hình bát quái màu tử kim, bat u sĩ này mắt sáng như bảo thạch, giữa màn đêm tối lấp lánh quang mang, biểu hiện lực lượng cực kỳ cường đại. 

Phương Hàn vừa nhìn qua thì liền nhận ra lực lượng thân thể của ba người này so với Diêm La Kim Thân của bản thân tựa hồ còn mạnh hơn. Cao thủ Thần Thông Bí Cảnh tuy có pháp lực cường đại nhưng vẫn có hạn chế, trừ khi tu luyện pháp môn đặc thù để luyện thể. 

Bất quá pháp môn đặc thù để luyện thể tại các môn phái đều là công pháp bí truyền, phải là chân truyền đệ tử có cống hiến đặc thù mới được truyền thụ, hoặc là có quan hệ như thế nào đó mới được, bình thường rất khó có cơ hội học được. 

Diêm La Kim Thân của hắn hiện tại có lực lượng mười ba mã lực, hơn chừng năm lần sao với cao thủ Thần Biến bình thường. Nhưng mà ba người này có khí tức thân thể còn mạnh hơn so với hắn nữa, vô cùng khủng bố. 

“Chân truyền đệ tử Thái Nhất Môn, Nghiêu Điển!” 

“Chân truyền đệ tử Thái Nhất Môn, Hạ U!” 

“Chân truyền đệ tử Thái Nhất Môn, Vũ Phần!” 

Ba tu sĩ trông thấy Long Huyên, thì ánh mắt sắc bén, từ trên cao nhìn xuống như sứ giả thiên đình, không chút cảm tình, lạnh lùng báo danh. Trong tích tắc Phương hàn có một loại tư cảm như dân chúng gặp phải khâm sai đại thần do Hoàng Đế phái ra trong thế tục! 

Sưu sưu sưu! Sưu sưu sưu! 

Ba người tu sĩ này vừa rơi xuống thì phía sau họ có một nhóm đệ tử đuổi tới, đội ngũ chỉnh tề, cẩn thận đứng sau bọn họ, trận hình ngay ngắn, không chút rối loạn, tựa như quân đội vậy. Xem ra là nhờ nội quy sâm nghiêm mà thành! Không có khí tức lười nhác, tiêu dao như đệ tử Vũ Hóa Môn. 

Đệ tử các môn phái Tiên Đạo bình thường đều có khí tức lười nhác, tiêu diêu tự tại, không quản chuyện gì cả, không có được lễ nghi, quy tắc như trong thế tục, bằng không còn gọi là Tiên Đạo sao? 

Nhưng mà Thái Nhất Môn hình như đi theo một con đường khác, trái ngược hẳn với tiêu dao, thoải mái của Tiên Đạo, điều này làm cho nội tâm Phương Hàn cảm thấy lạnh lẽo. 

“Không biết là ba vị muốn gì?” Long Huyên lạnh lùng nói. 

“Các ngươi ở Ác Quỷ Hạp diệt được một tên đạo tặc ở trên biển, đoạt được một kiện cực phẩm bảo khí, Ngũ Ngục Vương Đỉnh. Lò luyện đang này chính là pháp bảo của Ngũ Ngục Thiên Ma Vương nổi tiếng tám trăm năm trước, dùng cửu thiên vẫn thạch, ngũ khí chân cương, thất thải thần thạch, huyết ảnh u hồn, bát cực thần mộc, đại địa tức nhưỡng, và máu huyết của ba trăm sáu mươi lăm đầu Ma Vương mới luyện thành. Ngày đó Ngũ Ngục Đại Thiên Ma đảo loạn nhân gian, bị Đại sư huynh Côn Dương Tử chúng ta đánh bị thương, bỏ chạy, cuối cùng hết thọ mệnh, khí tán công tiêu. Mà ma bảo này lại rơi vào trong tay tà ma. Hiện tại nên trở về Thái Nhất Môn, miễn cho ma bảo lưu lạc, gây hại cho nhân gian!” 

Chân truyền đệ tử Thái Nhất Môn tên Nghiêu Điển nói một mạch, không có chút tình cảm nào. 

“Chư vị nhìn lầm rồi a! Chúng ta cũng không có được Ngũ Ngục Vương Đỉnh gì đó.” Long Huyên nhấp nháy mắt, ngây thơ nói. 

“Trương Uy sư đệ!” Nghiêu Điển không thèm để ý đến Long Huyên, hô lên một tiếng liền có một tên đệ tử từ phía sau đi lên, đúng là tên Trương sư huynh đã phát ra Xuyên Vân Tiễn, bất quá hắn trước mặt ba người chân truyền đệ tử này thì lại thành sư đệ. 

“Không thể tưởng được đệ tử chân truyền Vũ Hóa Môn mà cũng đặt điều, nói dối. Mới vừa rồi chúng ta chứng kiến đệ tử Vũ Hóa Môn tranh đoạt kiện pháp bảo này, còn xảy ra nội chiến, giết chết Bất Dạ đảo chủ? Còn có Thương Bách Tử gì gì đó nữa?” Trương Uy ha ha cười nói: “Nói thật cho các ngươi biết, lúc đó chúng ta dùng Độn Tiên Phù, ẩn nấp ở bên cạnh quan sát toàn bộ. Độn Tiên Phù ảo diệu vô cùng, các ngươi tự nhiên là không thể phát hiện được.” 

Long Huyên nghe thấy lời này thì biến sắc, không ngờ mọi chuyện lại bị người của Thái Nhất Môn nhìn thấy hết. 

“Trương sư đệ! Đệ lui ra đi!” Vị chân truyền đệ tử vung tay lên nói: “Ngũ Ngục Vương Đỉnh là đồ vật của ma môn, không phải là của Tiên Đạo. Đệ tử Vũ Hóa Môn là người Tiên Đạo sử dụng cũng không thích hợp, càng khó luyện hóa, hay là để chúng ta mang về tiêu hủy. Các ngươi cũng không cần lo lắng, chúng ta sẽ không có ý đồ riêng, đem pháp bảo này sử dụng cho bản thân, nếu là như vậy thì với môn quy của Thái Nhất Đạo chúng ta cũng sẽ bị nghiêm trị! Môn quy của Thái Nhất Môn chúng ta, phàm là đệ tử nếu tu luyện ma công, sử dụng ma khí thì sẽ bị phế bỏ đạo thuật, trở thành phàm nhân!” 

“Vũ Hóa Môn các ngươi cũng là môn phái Tiên Đạo, hy vọng sẽ không cần phải tàng trữ ma khí, hủy đi thanh danh của Tiên Đạo. Ta nhớ lần trước, đại sư huynh của các ngươi Hoa Thiên Đô cũng từng nói qua, phải cùng với ma môn phân rõ giới tuyến. Xin mời giao ma khí ra đây, hoặc là các ngươi cùng theo ta về Thái Nhất Môn, bọn ta sẽ tiêu hủy nó trước mặt các ngươi.” Chân truyền đệ tử Vũ Phần tiếp lời . 

Vĩnh Sinh 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.