Vĩnh Sinh

Chương 265: Chương 265: Thái Hoàng Thiên.




 

 

Phong Thần Đại Pháp là một công pháp kỳ lạ, Phương Hàn thử tu luyện một phen, tuy không có khả năng thành công nhanh chóng nhưng cũ có thể có thêm một ít nhận thức về tạng phủ, nguyên khí của bản thân. Có lẽ đối với chuyện đột phá tầng thứ bảy Thần Thông Bí Cảnh, Kim Đan Cảnh cũng có vài điều hữu ích. 

Từ khi Phương Hàn luyện thành bổn mạng phù lục, năm mươi lăm loại thần thông quy về một mối, tuy gặp người giết người, vô cùng thoải mái, nhưng tu vi lại lâm vào bình cảnh, không biết làm sao để vượt qua được bức tường cản phía trước, không cách nào đột phá được tầng thứ bảy, Kim Đan Cảnh. 

Hắn biết rõ đây là một trong những bình cảnh của quá trình tu luyện, muốn luyện thành kim đan, đột phá cảnh giới một lần nữa thì không phải là chuyện dễ dàng. 

Hô hấp, thổ nạp, minh tưởng, cầu nguyện…… Từ trong hư không thần bí, nguyên khí Phong Thần quấn quanh lục phủ, ngũ tạng của hắn, cùng kết hợp với sự phân bố của lục phủ, di chuyển qua sáu nơi, sau đó dần dần lắng đọng lại. Mới tu luyện được chốc lát, Phương Hàn đã cảm thấy tạng phủ của mình càng thêm chắc chắn. Bên trong thấp thoáng có một trận pháp nho nhỏ lưu chuyển, chỉ là còn rất nhỏ yếu, thuộc về loại đơn giản nhất, muốn lột xác biến hóa thì còn cần phải một thời gian dài. Muốn phát triển lớn mạnh còn cần ít nhất mấy chục năm tu luyện nữa. 

Nhất là khi nguyên khí phong thần cũng với nguyên khí ngũ hành kết hợp lại, Phương Hàn đột nhiên cảm giác được ngũ tạng, lục phủ của mình tựa hồ thoáng biến thành một trận đồ thần bí, ẩn dấu rất nhiều điều huyền bí của trời đất, đột nhiên có thêm một mối liên hệ chặt chẽ với thiên địa. 

Hơn nữa lục phủ ngũ tạng cùng với đại não hợp lại tạo thành mười hai mạch liền lạc, cuồn cuộn không ngừng, làm cho người ta có một loại cảm ứng lạ lùng. 

Loại cảm ứng bí ẩn này tuy mơ hồ không rõ, nhưng giờ đây hắn đã có một nhận thức hoàn toàn mới về thân thể mình. 

Thân thể con người vô cùng huyền bí, cho dù bước vào Trường Sinh Bí Cảnh cũng không có khả năng hoàn toàn nắm rõ thân thể của bản thân. Trừ khi luyện tới tầng thứ hai Trường Sinh Bí Cảnh, Bất Tử Chi Thân mới có thể đem thân thể hiểu được thân thể, đem thân thể kết hợp chặt chẽ với hàng tỉ thời không trong vũ trụ, ký thác tinh thần lạc ấn của mình vào đó, bị người ta phá hủy thân thể liền có thể mượn tinh thần lạc ấn lưu lại kia để hồi sinh. 

Hiện giờ Phương Hàn tu luyện Phong Thần Đại Pháp, tuy không có khả năng hiểu được cảnh giới Bất Tử Chi Thân nhưng mà cũng có thể một vài hiểu biết về thân thể của mình. Nhất là sau khi tế luyện nguyên khí phong thần, thẩm thấu vào trong lục phủ rồi truyền vào trong bổn mạng phù lục thì màu sắc của bổn mạng phù lục càng thêm sáng chói. 

“Phong Thần Đại Pháp thật là thần kỳ, có điều nếu ta muốn tu luyện nó đạt được chút thành tựu thì có lẽ cũng phải ngoài một giáp mới có thể thành công được. Chờ đêsn sau khi quyết đấu chiến thắng Hoa Thiên Đô thì sẽ cẩn thận tu luyện nó sau. Hiện giờ với tu vi của ta, tu luyện mấy trăm năm để đạt tới Trường Sinh Bí Cảnh hẳn là không vấn đề gì……” 

Phương hàn thầm tính toán trong đầu, nghĩ đến lúc bế quan khổ tu thì không nhịn được mà có chút cảm xúc. 

Hắn cũng có chút hâm một những cao thủ một lòng tu luyện, ở trong động phủ cả trăm năm cũng không ra ngoài, mặc kệ toàn bộ những chuyện ngoài thế sự. 

Bởi vì tu luyện là cầu siêu thoát, đó là chuyện quan trọng nhất của tu luyện, trừ đó ra, những chuyện tranh đấu cũng đều chỉ là hư vô. 

Có điều một tháng nữa hắn còn phải chiến đầu với Mạnh Thiểu Bạch, đánh bại đối phương. Bảy năm sau còn phải đánh nhau với Hoa Thiên Đô một trận. Càng quan trọng hơn là không biết Thái Nhất Môn sẽ giở trò gì với mình. Cho dù mình bố trí rất nhiều quân cờ rồi, Thái Nhất Môn lại đuối lý, không dám hưng sư vấn tội nhưng ba năm sau tại đại hội Quần Tiên hẳn sẽ bị đối phương chỉ trích, đối chọi với mình, dẫn ra một hồi long tranh hổ đấu. Những ngày tới đây, sẽ có tầng tầng lớp lớp âm mưu đối phó với mình. 

An tâm tu luyện mấy giáp, mấy trăm năm chỉ là mơ mộng hão huyền. 

Suy nghĩ một lúc lâu, Phương Hàn có chút mệt mỏi, đột nhiên run tay lên, thu kim đan của Triệu Huyền Nhất lại,sau đó lại xuất ra Lục Mục Phong Thần Bia. 

Lúc này, sáu khối Phong Thần Bia này cũng không có kháng cự sự luyện hóa của Phương Hàn nữa, cuối cùng con mắt ở trên đó có vài phần giống như mắt của Phương Hàn. Phương Hàn chăm chú xem xét mấy con mắt, xem thử rốt cuộc mấy con mắt này có điểm gì lợi hại. 

Phương Hàn nhìn về phía Diêm, sáu con mắt di chuyển, rõ ràng hiện ra hình thể của Diêm. 

Toàn thân Diêm đột nhiên run lên, hét lớn: “Đừng nhìn ta! Bị sáu con mắt này nhìn vào làm cho người ta rấ không thoải mái. Ta cơ hồ cảm giác như bị giam cầm vậy. Sáu khối Phong Thần Bia này quá tà dị. 

“Khi giao thủ với sáu khối thần bia này, chúng nó nhìn thẳng vào ta, ta có cảm giác như bản thân bị giam cầm vậy. Nếu như không phải Già Thiên Ma Thủ đánh tan nó thì ta cũng khó mà thoát khốn được!” Huyết Dạ Vương dường như vẫn còn chút sợ hãi nói. 

“Sáu khối thần bia này mỗi một khối đều là tuyệt phẩm bảo khí, lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Có điều muốn bắt bọn chúng luyện chế thành đạo khí thì càng thêm khó khắn.” Toàn thân Diêm run rẩy, phát ra một luồng A Tỳ Khí, ngăn cản ánh mắt của Lục Mục Phong Thần Bia. 

Chuyện kế tiếp, Phương Hàn mỗi ngày đều cô đọng đạo thuật của mình, tìm hiểu các loại huyền công, mà Vũ Hóa Sơn cũng im ắng, tựa hồ là một hồi tĩnh lặng trước khi nổi bão. Các chân truyền đệ tử, trưởng lão đều không có tới bái phỏng hắn, chỉ có Già Lam và Lâm Huyên vì có giao tình trước đây nên thỉnh thoảng ghé qua. 

Phương Thanh Tuyết cũng không có tới tìm hắn, tựa hồ như đang bế quan ở trên đỉnh Tử Điện Phong. 

Mà ở ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch, giây phút nào cũng truyền tới một luồng khí tức khủng bố, về phần Hoa Thiên Đô ở trên ngọn núi vẫn như cũ, không có ai cả. Vị chân truyền đệ tử này đi Thái Nhất Môn đến giờ vẫn chưa có trở về. 

Hơn mười ngày trôi qua, cũng không giống như tưởng tượng của Phương Hàn. Vốn hắn cho rằng Thái Nhất Môn sẽ giống trống mở cờ đến hưng sư vấn tội, nhưng bây giờ một điểm động tĩnh vẫn không có. Giống như chuyện hai cao thủ Kim Đan Cảnh, Triệu Huyền Nhất và Tống Duy Nhất chết cũng không phải là chuyện gì lớn lao. 

Hắn có chút không thể hiểu được. 

Đương nhiên là hắn không có thấy được tại thời khắc khi hắn đi xuyên qua thông đạo không gian từ Ngũ Hành Địa trở về Huyền Hoàng Đại Thế Giới có một bàn tay khổng lồ có ý đồ giết chết hắn thì lại bị viễn cổ ma tôn ngăn cản, nếu không thì hắn nhất định sẽ đoán ra được mọi chuyện. 

Có điều, Thái Nhất Môn chậm chạp như vậy, cũng không gây ra áp lực gì thì cũng khiến cho lòng hắn buông lỏng một chút. Mỗi ngày tập trung thời gian tìm hiểu các loại thần thông, Chúng Tinh Vô Cực Thư, Phong Thần Đại Pháp, Bàn Vũ Đại Lực. Nhất là lực lượng của tính tú, sau một thời gian học hỏi, nghiên cứu cũng có được một vài điểm tâm đắc. Mỗi ngày, vào ban đêm, đệ tử của Vũ Hóa Môn đều có thấy được từ đỉnh Luân Hồi Phong có vô cùng vô tận pháp lực phòng lên trên trời, truyền ra xa ngàn dặm. 

Kỳ thật Phương Hàn không biết, trong khi hắn đang yên tâm tu luyện, chuẩn bị đánh Mạnh Thiểu Bạch như đánh chó thì Vũ Hóa Môn đã tổ chức rất nhiều hội nghị. 

Lúc này ở một chỗ sâu trong Vũ Hóa Thiên Cung, chưởng giáo Vũ Hóa Môn Phong Bạch Vũ cùng với rất nhiều đại trưởng lão và một số cao thủ ẩn cư đang tiến hành hội nghị lần thứ nhất. 

Lần này, địa điểm tổ chức hội nghị là một thời không thần bí, bốn bề bị phong bế, ở chính giữa là một cái bàn tròn thật lớn, tựa hồ là một loại nguyên khí ngưng kết theo một cách kỳ lạ tạo thành. Phong Bạch Vũ ngồi ở hướng chính nam. 

Còn lại Thiên Hình trưởng lão, Thiên Công trưởng lão, truyền công trưởng lão, một vài cao thủ thần thông tầng thứ chín, thứ mười cũng ngồi ở đây. Trong đó còn có hai người chưa bao giờ xuất hiện. Vừa nhìn liền nhận ra hai người này là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, là đầu sỏ muôn đời. Có điều cả hai đều có vẻ là mới tu luyeejnt hành tầng thứ nhất, Vạn Thọ Cảnh, cũng không khác biệt gì nhiều so với Thiên Hình trưởng lão. Nhưng mặc dù vậy nhưng thực lực cuãng vô cùng khủng bố. 

Đương nhiên những người này cũng không phải là thái thượng trưởng lão của Vũ Hóa Môn. Thái thượng trưởng lão của Vũ Hóa Môn đều ở trong thời không đăhc biệt để tu luyện. 

Càng lợi hại hơn chính là trong số các trưởng lão này có một người là nữ, là một phụ nữ đã luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh. 

“Lần này Phương Hàn lại dám đi vào Hoang Dã Thần Miếu, xông thẳng vào Ngũ Hành Địa, tựa hồ còn đoạt được linh phù không chế cách ra vào Ngũ Hành Địa. Cái này chắc hẳn mọi người cũng đều đã biết rồi. 

Phong Bạch Vũ nhìn toàn bộ trưởng lão ngồi trong bàn nói. 

“Ta biết được cũng là nhờ chưởng môn của ba đại kiếm tông dùng thần niệm truyền đạt tới. Mọi người cùng nhìn đi để biết rõ mọi chuyện xảy ra trong Ngũ Hành Địa.” Nữ trưởng lão thần bí lên tiếng nói chuyện, khuôn mặt thanh tú giống như một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, người mặc một cái áo lông, bộ dáng yếu đuối trông như một tiểu thư mang bệnh, cả ngày không bước chân ra khỏi nhà nửa bước. Nếu như lạc vào trong thế tục chắc hẳn sẽ bị người ta cho rằng là tiểu thư khuê các một nhà quyền quý nào đó. 

Ai cũng không thể ngờ được nàng lại chính là một cường giả Trường Sinh Bí Cảnh, một đầu sỏ muôn đời. 

“Nhu Nhu Tiên Tôn, người thấy như thế nào? Phương Hàn giết chết hai đệ tử Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn, ra tay tàn nhẫn, ngay cả chúng ta cũng không thể che chở được. Mặc dù cái này là Thái Nhất Môn đuối lý, nhưng mà Thái Nhất Môn hẳn cũng không chịu nổi quả đắng này. Nếu như Vũ Hóa Môn chúng ta bị chết mất hai cao thủ Kim Đan Cảnh thì ta cũng bất chấp tất cả, chạy đi giết kẻ kia.” 

Nàng tên là Khương Ôn Nhu, từng là một tiểu thư của thế gia trong thế tục, trải qua vô số thăng trầm, kỳ ngộ, cuối cùng thành tự trở thành Tiên Đạo Chí Tôn, phàm là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh đều có thể gọi là Tiên Tôn. 

“Thái Hoàng Thiên của Thái Nhất Môn đã xuất thur định giết chết Phương Hàn và người ba đại kiếm tông giữa tinh không, nhưng lại bị người khác ngăn trở.” Phong Bạch Vũ lẳng lặng nói. 

“Thái Hoàng Thiên xuất thủ? Làm sao có thể? Chỉ giết chết hai cao thủ Kim Đan Cảnh mà Thái Hoàng Thiên lại ra tay. Dù sao cũng là đầu sỏ muôn đời, không nên đánh mất phong độ như vậy!” Nghe Phong Bạch Vũ nói thì tất cả trưởng lão đều rung động. 

Thái Hoàng Thiên là ai? 

Hắn chính là chưởng môn ngàn năm trước của Thái Nhất Môn, đã sớm thoái vị rồi. Hắn đã từng tham gia đại chiến Tiên Ma, thực lực vô cùng khủng bố, có thể phá hủy cả tinh cầu. 

Loại nhân vật này là truyền thuyết trong truyền thuyết, truyền kỳ trong truyền kỳ, cho dù cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh bình thường ở trước mặt hắn cũng không dám ho he gì, sắp sửa phi thăng thành tiên, phá mở cánh cửa Tiên Giới. Một người như vậy lại ra tay đối phó với Phương Hàn? 

“Là ai ngăn cản hắn?” Khương Nhu Nhu nhìn Phong Bạch Vũ, tựa hồ muốn nói gì lại thôi. Tựa hồ ý muốn nói là cho dù chưởng giáo tự mình ra tay cũng không thể ngăn cản được Thái Hoàng Thiên. 

“Là viễn cổ ma tôn bị phong ấn ở Ngũ Hành Địa. Nghe đồn người này đã bị phong ấn tư mười vạn năm trước. Khi đó ngay cả sư phó của chúng ta vẫn còn chưa có sinh ra. Khi đó Phật môn viễn cổ vẫn còn tồn tại. Nghe đồn là vị ma tôn này thống soái tám triệu bốn trăm ngàn Ma Vương, dưới trước có vô số Thiên Ma. 

Phong Bạch Vũ lẳng lặng nói: “Kỳ thật thì nếu như Phương Hàn không quá xuất sắc thì Thái Hoàng Thiên cũng sẽ không ra tay. Nhưng mà chuyện Ngũ Hành Địa lần này liên quan đến một quyết định trọng đại của Thái Nhất Môn, không ngời lại bị vị ma tôn của lợi dụng Phương Hàn phá hư hết. Lần này Thái Nhất Môn vốn định khua chiêng giống trống đến Vũ Hóa Môn chúng ta hưng sư vấn tội, như vì Thái Hoàng Thiên bị vị ma tôn kia ngăn cản cho nên có chút cố kỵ, vẫn không có làm gì cả.” 

Vĩnh Sinh 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.