Vĩnh Sinh

Chương 1576: Chương 1576: Thiên Địa Huyền Môn.




Chương 1576: Thiên Địa Huyền Môn.

Chúa tể Sát Na khiếp sợ tới dại ra. Tu vi hiện tại của hắn có thể nói đã tăng vùn vụt, tới trình độ mười hai kỷ nguyên, cho dù là ở Giới Thượng Giới này cũng là cao thủ tầng trên. Đáng tiếc là hắn gặp phải Phương Hàn, hắn muốn thừ thực lực của Phương Hàn lại bị Phương Hàn trực tiếp đánh ngã ra đất, một hơi thôi tới khiến hắn đã không thể chịu nổi.

Hơn kém giữa tu vi mười bốn kỷ nguyên và mười hai kỷ nguyên quá lớn.

Chúa tể Sát Na đã gặp đủ loại cao thủ, gặp cả một số bá chủ có tu vi mười ba Kỷ Nguyên. Hắn cũng biết những người này không có khả năng thổi một hơi đã đánh ngã hắn.

Chỉ có nhân vật có tu vi mười bốn Kỷ Nguyên vô địch mới có thể nhẹ nhàng hàng phục hắn, khiến hắn không có chút năng lực phản kháng.

- Làm sao vậy? Ngươi không phục sao? Nếu không phục thì ngươi có thể gọi sư phụ chúa tể Càn Khôn của ngươi tới, trao đối với ta, xem những thứ ta đấu giá tới nay hôm nay có thể lấy đi hay không? Nhìn xem ngươi có tư cách để nghi vấn bổn tọa hay không?

Giọng điệu của Phương Hàn cường ngạnh mười phần, liếc nhìn chúa tể Sát Na, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười âm lãnh tàn khốc.

- Ngươi...

Chúa tể Sát Na tức giận tới không nói ra lời.

Nhưng đối mật với sự mạnh mẽ của Phương Hàn hắn thật sự không thể phản kháng. Đối phương quả là có tu vi mười bốn kỷ nguyên tuyệt đối là thứ hắn không thể chống lại. Cho dù so ra còn kém chúa tể Càn Khôn có tu vi mười lăm Kỷ Nguyên nhưng cũng có thể ngồi bằng vai với chúa tể Càn Khôn.

Trên thực tế, hiện tại một số đầu sỏ như chúa tể Âm Dương, Lưỡng Nghi tổ sư, chúa tể Tiên Huyết... Cũng đều có tu vi mười bốn kỷ nguyên, thường xuyên hợp tác với chúa tể Càn Khôn, cùng đi tới chiến trường Tiên Vương tìm kiếm di tích pháp bảo.

Thân phận tu vi mười bốn kỷ nguyên có rất nhiều khác biệt.

Thực lực chính là địa vị, chính là căn cơ.

- Thế nào? Ngươi còn muốn nói gì đây?

Khí tức trên người Phương Hàn phát ra càng ngày càng nồng đậm.

- Không... Không dám. Tiền bối cứ ở đấu giá cho tốt, vãn bối xin cáo từ.

Oán hận dâng lên nhưng chúa tể Sát Na cố nén sự sỉ nhục và tức giận trong lòng, cứ như vậy ra ngoài với vài đệ tử Càn Khôn Thành.

Vừa lùi ra ngoài, chúa tể Sát Na liền biến mất trong nháy mắt, trốn phía sau màn bắt đầu gầm thét:

- Đáng giận, đáng giận. Vô cùng nhục nhã. Sỉ nhục như vậy ta chỉ phải chịu trước mặt Tạo Hóa Tiên Vương, Tạo Hóa Tiên Vương bắt ta phải quỳ xuống. Ta tuy rằng phải quỳ xuống nhưng đối phương là Tiên Vương! Hiện giờ kẻ đáng giận này lại đám xưng bổn tọa trước mặt ta. Ta muốn giết hắn! Một ngày nào đó ta sẽ khiến hẳn phải quỳ trước mặt ta.

- Đan chủ, người này có phải là Phương Hàn hay không?

Một Thiên Quân ở bên cạnh nói.

Thiên Quân này không ngờ lại là một nhân vật vô thượng đi theo chúa tể Đan giới chuyền thế năm xưa.

- Hẳn là không phải, Phương Hàn lại có thực lực cao như vậy sao? Hắn ở bên trong Đan giới, tu thành Thiên Quân, lúc này mới qua bao lâu chứ? Đạt tới tu vi mười bốn kỷ nguyên cho dù là Tiên Vương chuyển thế cũng không có khả năng.

Chúa tể Sát Na đã hoàn toàn bình tĩnh lại, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn:

- Tuy nhiên hiện giờ ta không phải là đối thủ của người này, đành chờ cơ hội vậy. Phàm mà người đã đám sỉ nhục chúa tể Sát Na ta, ta đều khiến hắn phải trả giá khó có thể quên được. Cho dù là Tạo Hóa Tiên Vương cũng không phải ngoại lệ.

Ở bên trong khu ghế khách quý, Dạ Đế Thiên Quân nói với Phương Hàn:

- Môn chủ, như vậy không thỏa đáng đâu. Người khiến chúa tể Sát Na nhục nhã. Chẳng may hắn lại nói cho chúa tể Càn Khôn thật thì chúng ta sẽ gặp chút phiền toái rồi. Chúa tể Càn Khôn vô cùng bao che, năm đó đám cùng đệ tử đối nghịch với Tạo Hóa Tiên Vương.

- Chuyện này cùng không có gì. Pháp lực chúa tể Càn Khôn tuy cao hơn ta nhưng hắn cũng không làm gì được ta. Tuy nhiên ta thấy lạ là năm đó thực lực của Tạo Hóa Tiên Vương có thể quét ngang chư thiên vạn giới, chúa tể Càn Khôn đáng ra không phải là đối thủ của hắn, vì sao lại bỏ qua cho thầy trò bọn họ? Có lẽ còn có chuyện bí mật gì đó.

Phương Hàn khoát tay, suy tính một hồi:

- Chúa tể Sát Na kia hẳn gào thét muốn đối phó với ta, lại không biết rằng ta đã gieo trống hạt giống vận mệnh trên người hắn. Dưới hạt giống của vận mệnh, hắn có thể bùng nổ thành bột phấn bất cứ lúc nào, toàn thân tinh khí đều bị ta hấp thu.

Mấy lời này khiến Dạ Đế Thiên Quân phải rùng mình.

Sau đó ánh mắt hắn nhìn thẳng tới, thấy trong tay Phương Hàn xuất hiện một chúa tể Sát Na đang gầm thét, những câu nói đều vang lên rõ ràng, hoàn toàn bị Phương Hàn nắm trong tay.

Ảo diệu của Đại Mệnh Vận Thuật hiện giờ hắn không thể phỏng đoán nổi.

- Tốt rồi. Hiện giờ ta cần luyện hóa hoàn toàn Thái Hư Thần Thiết và chữ Thọ này. Hừ! Hai kiện thần vật này đều có đấu ấn của chúa tể Càn Khôn, người khác không phát hiện ra nhưng ta cuối cùng lại biết. Vận mệnh vô hình! Đạo thuật của hắn dù có mạnh mẽ đi nữa thì lại có thể mạnh hơn cả Đại Mệnh Vận Thuật sao?

Thân thể Phương Hàn chấn động. Một luồng vận mệnh lớn từ trong u minh giáng xuống, lập tức khiến toàn bộ Thái Hư Thần Thiết và chữ Thọ trong cơ thể bị hòa tan, trở thành một trận nhãn của Kỷ Nguyên Thần Trận. Trong lúc luyện hóa, trên mặt chúng xuất hiện một dấu hiệu hồ lô nhỏ. Đó là dấu hiệu của chúa tể Càn Khôn. Có thể thấy sự âm hiểm của chúa tể Càn Khôn, lấy mấy thứ này ra bán đấu giá, kỳ thật vẫn thuộc quyền sở hữu của hắn.

Nếu cao thủ có tu vi mười bốn kỷ nguyên như Phương Hàn thì cho dù biết trong này có dấu ấn cũng không thể luyện hóa được. Bởi vì đó là thứ người có tu vi mười lăm Kỷ Nguyên vô địch gieo xuống.

Thậm chí bọn họ còn không thể biết vị trí của đấu ấn này, tùy tiện luyện hóa thần vật, kết cục có thể nghĩ cũng biết, bị chúa tể Càn Khôn hoàn toàn khống chế, không thể tự chủ.

Nhưng Phương Hàn bất đồng, Đại Mệnh Vận Thuật của hắn vượt xa xa tất cả đạo thuật. Cho dù là Tiên Vương cũng không thể biết hết ảo diệu trong đó, càng đừng nói tới chúa tể Càn Khôn.

Hiện giờ bóc đấu ấn ra, lại một lần nữa dùng Đại Mệnh Vận Thuật phong ấn, khiến chúa tể Càn Khôn không thể cảm ứng, ngược lại về sau lại bị Phương Hàn sử dụng dấu ấn này công kích đối phương.

Dấu hiệu hai cái hồ lô bị Mệnh Vận Lực phong ấn rơi xuống tay Phương Hàn. Hắn mỉm cười nói:

- Chúa tể Càn Khôn, ngươi nằm mơ cũng không thể ngờ là ở trong thời đại đã không còn Tiên Vương, đạo thuật đứng đầu thiên địa vũ trụ của ngươi lại bị Đại Mệnh Vận Thuật phong ấn.

Hít thật đài một hơi, trải qua sự thanh tẩy của Đại Mệnh Vận Thuật, chữ Thọ phát ra lực lượng lớn nhất. Một luồng thọ nguyên phóng thích ra, khiển mỗi một tinh thể thần quốc bên trong thân thể Phương Hàn đều bắt đầu vận chuyển.

Thái Hư Thần Thiết kia còn không khiến tu vi của Phương Hàn gia tăng nhiều lắm nhưng chữ Thọ này lại bất đồng. Đây là chữ truyền ra từ cánh cửa Vĩnh Sinh, có thể tăng cường theo tu vi. Tu vi càng lớn thì uy lực của nó càng lớn.

Thọ nguyên tăng vọt, Phương Hàn thở dài một hơi, cảm thấy tu vi mười bốn kỷ nguyên càng được củng cố.

- Người có tu vi mười lăm Kỷ Nguyên khó có thể đạt tới, tuy nhiên không phải không có cách. Ta tới hạ giới, giết chết Thiên Mẫu, đoạt ba mươi ba cổ tự, sau đó lại giết Hoa Thiên Đô, đạt được hài cốt của chúa tể Nguyên Thủy, Tam Sinh Thạch là có thể đột phá được tu vi này. Đừng nói là mười lăm Kỷ Nguyên dù là mười sáu kỷ nguyên cũng có thể tu thành,

Phương Hàn suy tính.

- Tên rác rưởi thiên địa này căn bản không thể vận dung hài cốt của chúa tể Nguyên Thủy và Tam Sinh Thạch. Tuy nhiên Tam Sinh Thạch nếu rơi vào tay ta thì dùng Đại Mệnh Vận Thuật thanh tẩy, sẽ phát ra hào quang vô địch.

Ngay trong khi Phương Hàn đang tiêu hóa Thái Hư Thần Thiết và chữ Thọ thì đại hội đấu giá phía dưới lại bắt đầu lần nữa.

Một kiện thần vật chư thiên hiếm thấy, một bộ Tiên khí thánh phẩm được đặt ở trung ương hội đấu giá. Tuy nhiên Phương Hàn không ra tay, cũng không phải là vì hắn hết Tiên Vương Đan mà mấy thứ này đối với hắn không đáng giá. Nếu mua hết thì quá náo động rồi.

Tuy nhiên hành vi như vậy lại khiến người khác nghĩ là hắn đã tiêu hết Tiên Vương Đan, không chú ý tới hắn nữa.

Ước chừng qua vài canh giờ, rất nhiều Thần vật chư thiên rốt cục đã đấu giá xong. Tới cuối cùng, món áp trận được đưa tới. Rất nhiều Thiên Quân mang một cánh cửa đi ra. Cánh cửa này có thể trấn áp muôn đời, gần như có thể đánh bay mọi người.

Đại môn này làm bằng đá trên mặt viết bốn chữ lớn. Thiên Địa Huyền Môn!

Chữ Huyền trong đó là lớn nhất, chính là chữ truyền ra từ cánh cửa Vĩnh Sinh. Chữ Huyền khổng lồ này thể hiện ra uy lực vô địch. Ba chữ còn lại đều là do Tiên Vương viết, mỗi một nét bút đều có khí thể nuốt trọn vũ trụ, bao phủ bát hoang.

Thần vật quy nhất cuối cùng cũng được đưa ra rồi.

Khiến người ta vô cùng chấn động là Thần vật tới bậc này không ngờ cũng được đấu giá. Thần khí vô địch do Tiên Vương thượng cổ luyện chế, thánh khí nắm giữ huyền môn.

Chỉ uy áp của nó đã khiến nhiều Thiên Quân hít thở không thông.

- Chư vị, Thiên Địa Huyền Môn này là đại bảo vật áp trục phiên đấu giá ngày hôm nay. Tất cả mọi người đều biết đây là thần vật do Huyền Môn Tiên Vương luyện chế ra, uy lực rất lớn, không dễ dàng nắm giữ. Ai chiếm được đều có thể trở thành thủ lĩnh của Huyền môn.

Chúa tể Lý Chấn nói, cùng nhìn lên Thiên Địa Huyền Môn này, trên mặt hiện lên vẻ hâm mộ, mong muốn mình có được nhưng đáng tiếc chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Tất cả cao thủ ở nơi này đều ngừng thở. Tất cả lực lượng của bọn họ tích góp lại đều để tranh đoạt cánh cửa này. Rất nhiều bá chủ đều kích động tâm Thần, cùng đợi chúa tể Lý Chấn báo giá quy định của Thiên Địa Huyền Môn này.

Chúa tể Lý Chấn nuốt nước bọt, thong thả báo giá:

- Giá quy định của Thiên Địa Huyền Môn này là một trăm triệu! Mỗi lần tăng không được dưới mười triệu.

Rầm!

Rất nhiều bá chủ, cao thủ khi nghe xong con số này trong lòng liền trầm xuống. Một trăm triệu Tiên Vương Đan không phải là thứ người bình thường có thể chịu nổi. Trừ phi là loại cự phách siêu cấp. Hơn nữa đây mới là giá quy định, nếu chân chính cạnh tranh thì còn lên tới mức độ nào?

Trầm mặc ngắn ngủi.

Không gian lặng ngắt.

Giá quy định một trăm triệu đủ tạo thành áp lực vô cùng.

- Một trăm mười triệu!

Đúng lúc này thì công tử mặc hoàng bào không ngờ bắt đầu báo giá. Trên mặt hắn hiện lên biểu tình cuồng nhiệt.

- Một tỉ!

Đúng lúc này Phương Hàn đứng thẳng lên trên vương tọa, ánh mắt không chút cảm tình nói.

-----oo0oo-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.