Phương Hàn thật không biết Hoang Thần Chi Thi đã xảy ra chuyện gì, cư nhiên lại rót thật nhiều nguyên khí Tiên Giới, Thuần Dương chi lực vào trong Thế Giới Chi Thụ. Nhưng mà đây đúng là chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, đang muốn dùng để trấn áp kẻ đại địch Côn Bằng này.
Có thể nói Côn Bằng đã tạo ra áp lực rất lớn đối với hắn.
Nhất là vài kiện Tam Thập Tam Thiên chí bảo. Uy lực thần kỳ e rằng vô pháp tưởng tượng, chỉ có dùng bạo lực trấn áp, không còn con đường thứ hai để lựa chọn.
Luân Hồi Chi Bàn oanh kích tới, Côn Bằng biến sắc, lập tức ngừng bắn nhiếp tới A Tị chi môn, cũng không tiếp tục trấn áp Bát Bộ Phù Đồ nữa mà thi triển ra một cái động thiên muốn nuốt cả hư ảnh Luân Hồi Chi Bàn.
“Cư nhiên dám nuốt Luân Hồi Chi Bàn, đầu óc tên này ngu xuẩn cỡ nào mà dám làm ra hành động như vậy!” Diêm nhắm chặt hai mắt lại.
Quả nhiên bóng ảnh của Luân Hồi Chi Bàn vừa oanh kích vào trong động thiên của Côn Bằng, Pháp tắc không gian, pháp tắc thời gian trong động thiên của đầu thần thú này kịch liệt vận chuyển, ý đồ muốn làm tan rã hư ảnh, nhưng vô ích, hư ảnh này xoay tròn liền bộc phát ra từng trận nổ vang.
Động thiên tan ra thành từng khối, thân thể Côn Bằng cũng xuất hiện vết nứt, những vết nứt này giống như thuỷ tinh nứt, không thể tu bổ.
A! A! A!
Côn Bằng kêu thảm, lực lượng bộc phát ra ngoài, giống như một quả bóng cao su chậm chạp xì hơi, cảnh tượng rất bi thảm.
“Côn Bằng nuốt thái dương, che lại thiên địa, ta nuốt! Nuốt! Nuốt!” Đầu Côn Bằng này cuosoic ùng thi triển ra tuyệt kỹ của mình, phát động một loại thần thông trong ba nghìn đại đạo, Đại thôn phệ thuật, hắc động xuất hiện liền xoay tròn, cuối cùng cư nhiên khiến cho hư ảnh Luân Hồi Chi Bàn biến thành vô hình, cư nhiên ngăn cản được một kích trấn áp của Phương Hàn.
“Đầu Côn Bằng này học được Đại thôn phệ thuật từ đâu vậy?” Phương Hàn tâm thần khẽ động lắp bắp kinh hãi, nhưng lại lập tức nhận ra lực lượng của đầu Côn Bằng này liên tục giảm mạnh, bị thương rất lớn, động thiên trong cơ thể bắt đầu bị phá vỡ, chỉ sợ không thể phát ra ba thành sức mạnh như lúc bình thường.
Hơn nữa Tam Thập Tam Thiên chí bảo cũng tán loạn, không cách nào khống chế, bay loạn khắp nơi, ba mươi ba tầng động thiên cũng tan rã, ba mươi ba kiện Trung phẩm đạo khí tạo thành chí bảo hoàn toàn tan rã, lọt vào sâu trong Hoàng Tuyền Đồ, bị A Tị chi môn hút lấy, không bao giờ thoát ra được.
“Đáng giận! Đáng chết!” Côn Bằng liên tục mãnh liệt hút, thế nhưng không thể rút lại được Tam Thập Tam Thiên chí bảo của mình nữa,hắn không khỏi đau lòng rống to.
“Bổn mạng pháp bảo của ta trọn vẹn tu luyện mất hai vạn bảy ngàn năm, không biết hao phí bao nhiêu công sức, chiếm bao nhiêu kỳ ngộ mới có thể luyện thành, ta dùng tài liệu Trấn Thiên Mộc ở Tiên Giới, lại dùng một kiện Thượng phẩm đạo khí vất vả kiếm được phải đổi từ thị trường tại Sa Bà đại thế giới để luyện chế thành Trấn Thiên Hoàn! Hiện tại, hiện tại hết thảy đều không còn, hết thảy tâm huyết hoá thành hư ảo. Ta muốn ăn sống các ngươi!”
Côn Bằng nhanh chóng biến hoá, vẫn biến thành một lão giả mập mạp, đồng thời cuồng nộ hét lên.
Nhưng mà trong đầu hắn vẫn còn một tia tỉnh táo trông thấy trong thân thể của Phương Hàn tựa hồ như lại tụ tập được Thuần Dương chi lực, Luân Hồi Chi Bàn ở sâu trong Hoàng Tuyền Đồ một lần nữa xoay tròn. Hắn không thể không bỏ qua kiện bảo bối yêu quí của mình, phi thân thoát khỏi Hoàng Tuyền Đồ.
“Muốn đi!” Hiện tại Phương Hàn chỉ cảm thấy Thế Giới Chi Thụ toả sáng, hào quang phóng đại, Thuần Dương khí thể lỏng không ngừng phun ra, mãnh liệt như nước thuỷ triều, hắn vừa thiêu đốt chất lỏng Thuần Dương tương đương với ba mươi tỷ đan dược, trong động thiên của mình lập tức trống rỗng, thế nhưng sau một khắc Thế Giới Chi Thụ lại phun ra chất lỏng Thuần Dương, lại bành trướng bao phủ lấy động thiên của hắn, cái này cũng chưa tính, thậm chí còn muốn phá tan động thiên mà chảy ra.
Hắn đương nhiên không thể để lãng phí Thuần Dương chi lực, bàn tay khẽ vẫy, Bát Bộ Phù Đồ bay vào trong tay, sau đó tiến vào trong động thiên của mình, cũng hấp thu Thuần Dương trọng thuỷ, chuyển hoá thành đan dược, rồi cất đi.
“Tam Thập Tam Thiên chí bảo! Luyện hoá cho ta!”
Ỷ vào Thuần Dương chi lực dồi dào, Phương Hàn bá đạo hành động, vân khí quanh thân biến ảo, bước di chấn động, ba mươi ba kiện chí bảo bị A Tị chi môn thu vào đều rơi vào lòng bàn tay của hắn, không ngừng muốn thoát ra, tuyệt đối không chịu trói buộc, thậm chí trong đó còn ẩn chứa ý chí của Côn Bằng.
Tuy Phương Hàn có thể luyện hoá Trung phẩm đạo khí, thế nhưng Côn Bằng vẫn đang còn sống, luyện hoá cũng không phải chuyện một sớm một chiều, thế nhưng hiện tại hắn phất tay, bên trong động thiên bắn ra một cỗ Thuần Dương trọng thuỷ như dòng sông, sau đó thiêu đốt, lại là mười tỷ đan dược được thiêu đốt, trên Luân Hồi Chi Bàn kích xạ ra một cỗ Luân Hồi chi lực thanh tẩy Tam Thập Tam Thiên chí bảo.
Luân Hồi chi lực là lực lượng cực kỳ lợi hại, chỉ cần dính một chút thì trí nhớ của kẻ đó sẽ ngã vào trăm ngàn thế luân hồi, không thể tự thoát ra được, hoàn toàn mất đi linh hồn lạc ấn.
Khí linh của pháp bảo cũng không ngoại lệ.
Ba mươi ba kiện Trung phẩm đạo khí bị Luân Hồi chi lực xoay quanh, mỗi một đầu khí linh đều mất đi trí nhớ, biến thành ngu ngốc, giống như trang giấy trắng, rất sạch sẽ. Sau đó Phương Hàn đem trí nhớ của mình ghi vào trên đó, lập tức ba mươi ba kiện Trung phẩm đạo khí liền biến thành ba mươi ba khối không gian bay vào trong động thiên của mình, hoá thành một thứ tồn tại kỳ lạ.
Các loại trận pháp cấm chế, các loại thủ đoạn huyền diệu trong pháp bảo đều tiến nhập vào trong óc Phương Hàn.
Tam Thập Tam Thiên chí bảo còn mạnh mẽ hơn cả Bát Bộ Phù Đồ, là vật đã từng giết chết Hoàng Tuyền Đại Đế, mà đây chỉ là một kiện hình thức ban đầu, xa xa còn chưa thể lợi hại như Tiên khí trên Tiên Giới, thế nhưng uy lực cũng đã thần kỳ đến cực điểm.
Lĩnh ngộ một số trận pháp trong đó, Phương Hàn hơi chút khẽ động, không gian của mình cũng vặn vẹo, mỗi lần ba động liền tạo ra một lực lượng cổ quái. Lĩnh ngộ đối với Pháp tắc không gian càng thêm khắc sâu.
“Bảo bối tốt! Nếu như có thể thành công tế luyện bộ bảo bối này sẽ thu được lực lượng không thể tưởng tượng nổi, đáng tiếc phương pháp tế luyện thế nào ta lại không biết, nhưng mà nếu có thể bắt được đầu Côn Bằng này lại khác, trên người hắn khẳng định có bí quyết luyện bảo!” Phương Hàn thoát ra khỏi Hoàng Tuyền Đồ, Thế Giới Chi Thụ vẫn tuôn ra Thuần Dương trọng thuỷ, số lượng lại càng nhiều hơn. Toàn thân hắn thiếu chút nữa cũng bị phá tung.
Nhưng mà ra khỏi Hoàng Tuyền Đồ, hắn lại nhìn thấy một màn không thể tưởng nổi, trong tấm gương đồng đen tại Hoang Thần điện hiện ra Hoang Thần Chi Thi, Hoang Thần Chi Thi có mối liên lạc như huyết nhục tương liên với mình, thậm chí bản thân mình vừa động liền có thể vuốt ve Hoang Thần Chi Thi trong tấm gương kia.
“Không còn bất kỳ nghi vấn gì nữa, Hoang Thần Chi Thi quả thật chính là một mảnh thân của Thế Giới Chi Thụ. Có liên lạc huyết nhục với Thế Giới Chi Thụ của ta, nó tích luỹ quá nhiều Thuần Dương nguyên khí, nguyên khí Tiên Giới, thế cho nên mới muốn rót vào trong Thế Giới Chi Thụ của ta.”
Phương Hàn đã hoàn toàn hiểu ra.
“Sư tỷ! Ta đã đánh lui Côn Bằng, hiện tại ta sẽ trợ giúp tỷ đánh lui Thao Thiết!” Phương Hàn thoáng nhìn xuyên thấu qua, lập tức thấy được bên trong Bạo Lôi Chi Thành, Thao Thiết đang giằng co với Xiển Niếp Niếp.
Thân thể của hắn khẽ động liền tiến vào chính giữa Bạo Lôi Chi Thành,đồng thời há miệng thổ ra cuồn cuộn Thuần Dương nguyên khí tràn đầy cả thành trì.
“Phương Hàn, chuyện gì vậy? Tại sao ngươi lại có nhiều Thuần Dương khí như vậy? Thuần Dương đan của ngươi chẳng phải đã tiêu hao sạch rồi sao?” Phương Thanh Tuyết, Phong Dao Quang đều kinh nghi bất định.
“Ta đã câu thông được với Hoang Thần Chi Thi, không biết là ai mở ra Hoang Thần Chi Thi, khiến Hoang Thần Chi Thi liền phát tiết ra Thuần Dương nguyên khí, chúng ta đánh lui Thao Thiết thôi, ta thi triển pháp lực lấy được chiếc chìa khoá kia là có thể nắm giữ được cả Thiên Vũ Chi Khố rồi!” Phương Hàn liên tục thét dài: “Ta mới chân chính là người có duyên, Thiên Vũ Chi Khố này là của Bàn Vũ Tiên Tôn truyền lại cho ta.”
“Hiện tại động thiên của ta, thân thể của ta cũng sắp bị Thuần Dương trọng thuỷ làm cho nổ tung rồi, trọn vẹn ngàn ức đan dược, Thuần Dương trọng thuỵ không ngừng rót vào trong thân thể ta a!” Trong lúc nói chuyện, trong động thiên của Phương Hàn càng phun ra nhiều Thuần Dương trọng thuỷ hơn nữa.
Tiếng nước chảy ầm ầm, như muốn cuốn phăng cả toà thành đi.
“Thuần Dương trọng thuỷ!” Xiển Niếp Niếp vui sướng kêu lên, hơi chút vận lực, những dòng Thuần Dương trọng thuỷ này được nàng hấp thu, một cỗ pháp đồng đen cực lớn hiển hiện ra, chính là Bất Hủ Cổ Lôi Pháo, họng pháo nhắm ngay Thao Thiết nổ tung. Cột sáng thô to không ngừng xé rách thân thể hắn, khiến cho đầu thần thú này phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Côn Bằng cư nhiên đều không thể thu thập tên tiểu tử này, còn bị hắn đánh bại nữa.” Thao Thiết dù sao cũng là thần thú, Bất Hủ Cổ Lôi Pháo tuy có thể làm hắn bị thương, nhưng lại không thể nào giết chết hắn, trong khi kêu thảm hắn liền vọt lên thoát ly khỏi Bạo Lôi Chi Thành.
Phương Hàn lập tức bay lên, cùng Phương Thanh Tuyết bay ra, đem Thuần Dương trọng thuỷ trong động thiên của mình ào ào chia cho nàng.
Giờ khắc này trong động thiên của hắn, Thế Giới Chi Thụ tựa như đâm rễ nảy mầm, mọc ra rất nhiều cành lá, rễ cây đâm vào hư không, sau đó Phương Hàn liền thấy được những cái rễ kia tựa hồ như xuất hiện trong gương đồng nối Hoang Thần Chi Thi với mặt đất ở trong mặt gương.
“Chuyện gì vậy? Tiểu tử này...!”
Hoang Thần Vương đang kích đầu cùng Nhân Hoàng Bút, hắn triệu hồi ra tám mươi đầu Hoang Thần cường đại khác, toàn bộ đều tiến vào trong thế giới của hắn, lực lượng tạo thành một thể, thế nhưng cũng không thể so được với Nhân Hoàng Bút, vẫn bị đẩy lùi.
Nhưng mà tựa hồ như hắn còn thủ đoạn ẩn dấu chưa có thi triển ra, hơn nữa hắn tuỳ thời chuẩn bị tiến vào trong Tổ Vu kính cướp lấy Hoang Thần Chi Thi. Thế nhưng đột nhiên trông thấy Phương Hàn bay ra, bộ rễ của Thế Giới Chi Thụ trong động thiên cư nhiên tiến vào trong hư không, hiện ra tại mặt đất dưới Hoang Thần Chi Thi, hấp thụ Thuần Dương khí. Hắn không khỏi liên tục rống to, sợ hãi: “Thế Giới Chi Thụ, Thế Giới Chi Thụ! Ngươi cư nhiên có Thế Giới Chi Thụ! Điều đó không có khả năng, Thuỷ Tổ Thánh Vương tộc ta năm đó dùng cự phủ Tạo Hoá thần khí hoàn toàn diệt sạch sinh cơ của cái cây này rồi, cho dù ngươi có được mãnh vỡ của Thế Giới Chi Thụ cũng không thể khiến nó một lần nữa toả sáng.”
Bây giờ khuôn mặt của Côn Bằng, Thao Thiết hai đại thần thú đã biến thành màu đất, khi nghe được tiếng gầm rú của Hoang Thần Vương, hai đầu này lập tức đã biết xảy ra chuyện gì, Mạnh Thiểu Bạch ở trong thân thể Thao Thiết hoá thành một cái ma thai sống nhờ cũng nghe thấy tiếng gầm rú này, sắc mặt hắn cũng thoáng cái thay đổi.
Lúc này Hoa Thiên Đô lại biến mất không thấy gì nữa.
Thì ra hắn đã được Hoang Thần Vương đưa vào trong Đại Hoang Cổ Lô, sau đó tiến nhập vào trong Tổ Vu kính.