Vĩnh Sinh

Chương 433: Chương 433: Tiềm lực của Vũ Hóa Môn (1)




"Lần này sư tỷ đoán sai rồi, không phải là ta tới mượn Bất Diệt Điện Phù, kiện thần chi lợi khí này há có thể đơn giản cho người mượn? Ta tới là để tặng cho tỷ một chuyện tốt lành." Phương Hàn cũng khoanh chân ngồi xuống đối mặt với Phương Thanh Tuyết, rồi nói tiếp: "Ta há lại không biết, Như Ý Tử có thể mượn được Đại Hoang Cổ Lô của Hoa Thiên Đô, bằng vào thực lực vạn cổ cự đầu, hắn có thể thúc dục được tám phần lực lượng của Đại Hoang Cổ Lô, uy lực vô cùng. Bất quá ta từ trước đến nay không làm chuyện gì mà không nắm chắc, đã quyết đinh khiêu chiến, tự nhiên là có đủ lòng tin giết chết hắn."

Phương Hàn nói rất tự tin, để Phương Thanh Tuyết kinh ngạc một phen.

Mặc dù nàng đang ở trên Tử Điện Phong tu luyện, nhưng mà há lại không biết động tĩnh giữa Phương Hàn cùng Như Ý Tử trên Thiên Hình Thai? Trong lòng nàng cũng sớm nghĩ, trực tiếp cho Phương Hàn mượn Bất Diệt Điện Phù.

Nào biết đâu rằng Phương Hàn chẳng những không mượn điện phù, ngược lại còn tặng nàng một chuyện tốt, ngược lại khiến nàng rất sửng sốt.

Hơn nữa Phương Hàn còn nói rất tự tin, có thể giết chết Như Ý Tử, không phải là nàng không tin, chẳng qua chỉ cảm thấy không thể tưởng nổi mà thôi, phải biết rằng dù thế nào Như Ý Tử cũng không yếu. Một vị vạn cổ cự đầu muốn giết chết một vị vạn cổ cự đầu khác cũng phải trả một cái giá rất lớn.

"Ta biết khi ở Linh Lung Phúc Địa ngươi chiếm được không ít chỗ tốt. Tu thành chín mươi ba loại thần thông, khi ngươi cô đọng thành Thiên Địa Pháp Tương, không biết là có bộ dạng gì? Ta rất tò mò muốn biết?" Một đạo điện quang bao quanh ngón tay Phương Thanh Tuyết, ánh mắt nàng cũng nhìn tới trên một ngón tay Phương Hàn có quấn một sợi tóc đen, trong lòng tựa hồ như minh bạch chuyện gì đó: "Nhưng mà vạn cổ cự đầu chính là vạn cổ cự đầu, Thần Thông Bí Cảnh là Thần Thông Bí Cảnh, cấp bậc chênh lệch quá lớn, khó có thể vượt qua. Đối với chuyện ngươi có thể thắng Như Ý Tử, lòng tin của ta không lớn lắm. Chớ nói chi là giết chết hắn."

"Tại Linh Lung Phúc Địa ta cũng không được chỗ tốt gì, chỉ thu được tam đại vô thượng thần thông mà thôi. Ngược lại còn còn mất không ít bảo bối cùng đan dược, so sánh ra cũng chỉ hòa vốn mà thôi. Linh Lung Phúc Địa cũng khá keo kiệt đi."

Phương Hàn lắc đầu, nhưng trái lại là nói thật.

"Sư tỷ tu luyện đến cảnh giới gì rồi? Thần thông cửu trọng Thiên Địa Pháp Tương, hay là thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh?" Phương Hàn đột nhiên hỏi: "Sư tỷ chiếm được trân tàng trên Cổ Lôi Đế, mấy thứ linh dược cũng không hề thiếu, chỉ cần vượt qua Phong Hỏa Đại Kiếp, là có thể lập tức cô đọng thành Thiên Địa Pháp Tương. Nghe đồn Mạnh Thiểu Bạch tiểu tử kia tại chỗ sâu nhất trong thời không Vũ Hóa thiên cung tu luyện, cũng đã lĩnh ngộ được thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh. Cảnh giới của sư tỷ chắc hẳn không có kém hắn đúng không?"

"Ta còn chưa có lĩnh ngộ được thần thông thập trọng, Nghịch Thiên Cải Mệnh. Bây giờ mới chỉ là thần thông cửu trọng đỉnh phong, nhưng mà cũng nhanh thôi. Nếu như ngươi không phải tu luyện nhiều thần thông như vậy, cảnh giới còn tăng nhanh hơn nhiều so với ta. Ta tại chỗ sâu nhất trong thời không Vũ Hóa thiên cung, bên ngoài một ngày, bên trong là một tháng, liên tục tu luyện trong vòng một trăm tháng, tám năm thời gian, mới tích góp được từng tí nguyên khí, còn được nguyên khí do Vũ Hóa thiên cung nuôi dưỡng sinh linh của 30 quốc gia, tám triệu Thiên Ma cung cấp trợ giúp, lúc này mới tu thành Thiên Địa Pháp Tương, mới luyện được vài môn thần thông." Phương Thanh Tuyết lắc đầu nói: "So ra còn kém ngươi rất nhiều, hiện tại bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của ta chỉ có ba mươi sáu loại thần thông, chỉ bằng ba bốn phần so với ngươi mà thôi. Ta thật sự bội phục ngươi, không cần môn phái trợ giúp, chính mình tích lũy nguyên khí, cũng có thể tu thành! Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi."

"Gì? Trong Vũ Hóa thiên cung lại có thể nuôi dưỡng tám triệu Thiên Ma! Còn có sinh linh của ba mươi quốc gia!" Phương Hàn cả kinh nói: "Thực lực của Vũ Hóa Môn ta thật sự là thâm bất khả trắc."

Trong thái cổ thiên thạch của Quần Tinh Môn, cũng nuôi dưỡng Thiên Ma, còn có nhân loại, tạo thành một quốc gia, sau đó cung cấp hết thảy điều kiện cuộc sống của bọn họ, chỉ cần bọn họ cầu nguyện, thành kính cúng bái, sinh ra nguyện lực.

Vũ Hóa Môn khẳng định cũng tồn tại loại phương pháp này, nhưng mà Phương Hàn thật không ngờ lại có nhiều như vậy.

"Đúng vậy, Vũ Hóa Môn ngoại trừ tiên khí ra, thực lực chỉnh thể tương đối phi thường! Bất quá ta ta chính là không rõ, với tư chất của ngươi, môn phái lại không để ngươi vào chỗ sâu nhất trong thời không tu luyện, cung cấp cho ngươi pháp bảo cường hoành. Ta phát hiện, từ khi ngươi tiến vào Vũ Hóa Môn, lực lượng mới nổi, thế nhưng môn phái ngoại trừ luyện chế Huyết Dạ Chi Vương ra, ngươi còn không được thêm thứ gì cả.

Thậm chí ngay cả thần thông của môn phái cũng không truyền thụ cho ngươi. Lần này Vũ Hóa Môn lại truyền thụ Chân Không Âm Dương Đạo cho Hoa Thiên Đô, đã coi hắn như chưởng môn mà nuôi dưỡng. Hơn nữa Mạnh Thiểu Bạch cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt, tựa hồ như muốn trở thành một vị thái thượng trưởng lão, đem lưỡi kiếm của hắn chế thành đạo khí, trả lại cho hắn nguyên khí Tiên giới mà ba trăm năm mới có thể tích cóp được để đền bù cho nguyên thần Côn Bằng của hắn. Ngươi phải nghĩ kỹ, không nên bị người khác bán. Ngươi là do ta mang tới môn phái, cũng là người của Phương gia ta, ta sao có thể để ngươi bị hại được."

Nghe Phương Thanh Tuyết khuyên bảo, trong lòng Phương Hàn có vài tia tình cảm ấm áp, trái lại hắn biết Phương Thanh Tuyết là thật tâm với mình.

"Tỷ yên tâm đi, trên thế giới này còn chưa xuất hiện kẻ có thể bán đứng được ta. Có lẽ là Vũ Hóa Môn đang khảo nghiệm lòng trung thành của ta, hơn nữa cho dù có dị tâm với ta, khi tìm được Thái Nguyên tiên phủ, Hoàng Tuyền bảo khố, cũng không làm gì được ta." Phương Hàn liếm liếm môi, nói: "Vả lại, ta luôn luôn dựa vào chính mình, cũng không quan tâm tới môn phái có quan tâm tới mình hay không."

Phương Thanh Tuyết thật ra nói không sai, chính mình đúng là cống hiến rất nhiều cho Vũ Hóa Môn. Không nói những thứ khác, chỉ nói tới chuyện mình phát hiện ra Thần tộc xuất hiện, cũng có thể trợ giúp Vũ Hóa Môn có được rất nhiều tiên cơ!

Thế nhưng Vũ Hóa Môn lại chẳng cho mình được bao nhiêu chỗ tốt, không nói tới chuyện truyền thụ vô thượng thần thông Vũ Hóa Phi Thăng Kinh, Đại Âm Dương Thuật, mà ngay cả chỗ sâu nhất trong thời không cũng không cho mình tới tu luyện.

Nếu như hắn cũng có được cơ hội như vậy, ở sâu trong thời không, nhờ vào tám triệu Thiên Ma, sinh linh của ba mươi quốc gia sinh ra nguyện lực tu luyện, dưới sự trợ giúp của Mộc Đạo Nhân nữa, khổ tu trăm năm, thậm chí có thể đem tám kiện bảo bối trên Bát Bộ Phù Đồ, Niệm Châu, Minh Vương phủ, Liệt Thiên kích...Đều lột xác thành đạo khí.

Người khác thời gian trôi qua chỉ dùng để bế quan, còn sợ thọ nguyên của mình không đủ. Hắn không quan tâm, dù sao hiện tại thọ nguyên được kéo dài đến chín ngàn chín trăm chín mươi tuổi. Thậm chí cho dù có bế quan tiêu hao mấy ngàn năm cũng không tiếc.

Đáng tiếc Vũ Hóa Môn một mực không có ban thưởng cho hắn như vậy.

Thật ra với thành tựu của hắn, môn phái có bồi dưỡng đặc biệt cũng không quá phận.

Thế nhưng chỉ phần thưởng nho nhỏ cũng không có, ý nghĩa thâm sâu trong đó, khiến người ta phải đắn đo cân nhắc. Nếu không phải là khảo nghiệm, thì thật đúng cho rằng Phương Hàn là ngoại nhân.

Nhưng mà trong lòng Phương Hàn sớm đã chuẩn bị, cũng không bởi vì Mạnh Thiểu Bạch, Hoa Thiên Đô tìm được cực nhiều chỗ tốt mà sinh ra tâm tư gì. Hắn biết đây là thủ đoạn mà môn phái thường dùng.

Về phần chuyện mà Phong Bạch Vũ đã từng đồng ý, sau khi Vũ Hóa Môn tìm được Thái Nguyên tiên phủ, nhất định sẽ để hắn là chưởng môn, Phương Hàn cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai. Không tin lời Phong Bạch Vũ nói, cũng không tin bất kỳ lời hứa hẹn gì.

"Trở lại chuyện chính thôi, lần này ta ngược lại rất ngạc nhiên, ngươi muốn tặng ta chuyện cực tốt gì vậy?" Phương Thanh Tuyết nói..

"Đúng đấy, cái này có quan hệ tới Lôi pháp của tỷ!" Thân hình Phương Hàn khẽ động, một kiện cự kiếm từ trái tim hắn bay ra, toàn thân nó tản mát ra Hỗn Độn khí, dường như sinh ra từ thiên địa, bên trong, từng đạo thần lôi chấn động, thập phần xa xôi, cổ xưa. Dường như là tiếng sấm từ thời đại Hồng Mông cách đây mấy trăm triệu năm trước xuyên qua cả lịch sử truyền tới.

"Đại Hỗn Độn Lôi Pháp? Thượng phẩm đạo khí! Đại Hỗn Độn Lôi Kiếm!"

Chứng kiến thanh cự kiếm này, Phương Thanh Tuyết thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lôi quang toàn thân lập loè, bùm bùm cách cách chấn động, thể hiện cảm xúc vô cùng kích động của nàng: "Đại Hỗn Độn Lôi Pháp, chính là Tiên Thiên Chi Lôi, được dưỡng dục trong hỗn độn, trên trời dưới đất chỉ có một loại đại đạo, Đại Hỗn Độn Thuật có thể sinh ra loại Thần sấm này, chỉ có tìm được pháp quyết của Đại Hỗn Độn Lôi Pháp, mới khiến ta triệt để lĩnh ngộ. Cư nhiên còn là thượng phẩm đạo khí! Thượng phẩm đạo khí! Chỉ có chưởng giáo chí tôn tiên đạo thập môn mới có thể sở hữu! Nghe đồn thanh kiếm này vẫn luôn ở trong tay thủ lĩnh Tứ Thập Đại Đạo. Ta vẫn luôn tha thiết ước mơ, làm sao giờ lại rơi vào trong tay ngươi vậy? Chẳng lẽ ngươi?"

“Đúng vậy, ta đã trấn áp được Phạm Thanh Ảnh, sau đó thu lấy lưỡi kiếm này, thời điểm ta tế luyện kiếm này cũng nhận được bí quyết tu luyện Đại Hỗn Độn Lôi Pháp. Hay là tặng sư tỷ luôn, thế nào?" Hai mắt Phương Hàn trợn lên, một đạo pháp quyết huyền ảo trực tiếp truyền vào trong óc Phương Thanh Tuyết.

"Chỗ tốt như vậy, ta..." Một bên tiếp nhận huyền bí của Đại Hỗn Độn Lôi Pháp, sắc mặt Phương Thanh Tuyết cũng trở nên hưng phấn, khuôn mặt phớt hồng, Đại Hỗn Độn Lôi Pháp này đúng là có sự trợ giúp rất lớn với nàng.

Phương Hàn mỉm cười, ánh mắt cũng mang theo ý cười, giống như ngư ông chứng kiến con cá mắc câu vậy: "Sư tỷ đã dẫn lối để ta bước chân vào con đường tu tiên, ta đây cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nếu như sư tỷ có thể tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh, đối với chúng ta mà nói, có phi thường chỗ tốt. Trong Vũ Hóa Môn còn có ba đại phó chưởng môn, sau này còn phải rất vất vả cạnh tranh, có sư tỷ hỗ trợ, chắc hẳn ta cũng có lòng tin đoạt được đại vị của Vũ Hóa Môn."

"Ngươi nhất định phải đoạt được đại chưởng môn của Vũ Hóa Môn sao?"

Phương Thanh Tuyết trinh trọng hỏi.

"Đúng vậy, mặc dù đại vị này đối với ta không là gì cả, thế nhưng đây chính là mục tiêu của ta." Phương Hàn đột nhiên nhớ tới Yên Thủy Nhất, chính mình nếu có thân phận chưởng giáo chí tôn Vũ Hóa Môn, Thái Nhất Môn có lợi hại hơn nữa cũng không thể ngăn cản.

Đúng vậy, khi đó chưởng giáo một môn phái mà còn phát ra thiên đạo lệnh truy sát, nhốt nữ nhân của hắn, trừ phi là Thái Nhất Môn điên rồi.

"Tốt lắm, sau này ta sẽ toàn lực giúp ngươi!" Phương Thanh Tuyết chĩa ra ba ngón tay, phóng lên trên mặt trời, làm ra động tác thề độc: "Ai dám ngăn trở cước bộ của ngươi, ta nhất định sẽ san bằng hắn! Cái gì mà Hoa Thiên Đô, Như Ý Tử, Mạnh Thiểu Bạch, đều chỉ một chữ, giết! Cho dù là Vũ Hóa Môn thật sự lợi dụng ngươi, sau này vứt bỏ ngươi, ta đây cũng sẽ thanh tẩy sạch sẽ Vũ Hóa Môn từ trên xuống dưới, chúng ta một lần nữa thành lập một Vũ Hóa Môn mới!"

Cái gì gọi là thanh tẩy sạch sẽ, một lần thành lập Vũ Hóa Môn mới! Phương Thanh Tuyết này cũng thật sự là quá cường hãn đi. So với Yên Thủy Nhất còn muốn bá tuyệt hơn ngàn lần. Phương Hàn nghe xong những lời này, trái tim cũng run rẩy.

Đồng dạng là tự nhiên thần linh, Yên Thủy Nhất là triền miên, trong đó ẩn chứa khí tức mênh mông.

Mà Phương Thanh Tuyết thì lại oai diệt sát giống như lôi đình.

"Đại Hỗn Độn Lôi Kiếm! Đại Hỗn Độn Lôi Kiếm! Quả nhiên là pháp bảo... Nguyên linh của ta đã tập trung trên trên thân thể ngươi rồi." Lúc Phương Hàn cùng Phương Thanh Tuyết nói chuyện, một đạo điện quang kịch liệt lập lòe, cả không gian đều run rẩy.

Trên đầu Phương Thanh Tuyết, một pho tượng thần linh nổi lên từ bên trong đạo phù lục, toàn thân mặc áo giáp Lôi Đình, một nửa thân thể là nam, một nửa thân thể là nữ, trên tay cầm các loại binh khí, bất đồng so với lúc trước Phương Hàn trông thấy khí linh của Bất Diệt Điện Phù.

Đây là khí linh của Bất Diệt Điện Phù.

Tựa hồ theo thần thông của Phương Thanh Tuyết tăng lên, cảnh giới đề cao, vị thần linh khí linh này cũng biến hóa, lực lượng được gia tăng rất nhiều. Trong đó nổi lên một cỗ lực lượng mang tính chất hủy diệt. Trong ánh mắt Phương Hàn tựa hồ thấy được vô cùng vô tận thế giới Lôi Đình. Tóc gáy, lông mao quanh thân hắn đều dựng đứng lên, cường đại dòng điện tràn ngập không gian.

"Bất Diệt Điện Phù, Lôi đế phù chiếu... Ta cũng sớm tập trung lên người ngươi rồi." vị khí linh Hỗn Độn của Đại Hỗn Độn Lôi Kiếm cũng bay lên: "Nếu như hấp thụ được Lôi Điện lực trên người ngươi ta có thể đột phá được trói buộc của cảnh giới thượng phẩm đạo khí, sau này chỉ cần vài ngàn năm tu luyện, sẽ lột xác thành tuyệt phẩm đạo khí!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.