CHƯƠNG 2.2
Sở Đào đối Hoắc Chẩn luôn luôn là sùng bái kèm theo chút sợ sệt, nếu là trước kia, thấy hắn tức giận thì nhất định không dám nhiều lời. Bất quá hai người bây giờ chỉ như người dưng, mà không chỉ như người dưng, căn bản còn là oan gia đối đầu. Thân là hoàng tử, y sao phải sợ một binh bộ thị lang nhỏ nhoi?
Tức giận quá mức, đi đến chỗ quẹo, Sở Đào cảm thấy bên hông co rút đau đớn, nhịn không được lại duỗi thân lấy tay đè lại thắt lưng. Nhìn đến động tác ám muội này, Hoắc Chẩn sắc mặt thêm trầm xuống, cười lạnh nói: “A, vương gia người thật là có mắt nhìn, ngay cả loại người quái dị cũng không chê!”
Hoắc Chẩn đang tức giân… Không, là ghen tị!
A Sửu cúi đầu, Hoắc Chẩn nội lực đang loạn không thể gạt được nhĩ lực của hắn, y đã mất đi bình tĩnh ban đầu khi tiến vào phòng, giờ hơi thở sôi sục, mang theo sát khí hung hăng đang nhắm vào hắn. A Sửu khóe miệng cong lên cười tủm tỉm, hắn đã phát giác ra vị thị lang này đối Sở Đào cũng không phải là không chút tình nghĩa. Phần lạnh lùng kia bày ra giấu không được cảm xúc chân thực trong lòng, đáng tiếc thập nhất hoàng tử trì độn lại nhìn không ra.
Xem ra vị thị lang này thật sự tin vào lời nói lung tung của Sở Đào, biến hắn trở thành tình địch. Không việc gì, nếu Sở Đào cho hắn cơ hội tốt như vậy, hắn sao có thể cự tuyệt?
Sở Đào cười khẩy nói: “Ai nói ta có mắt nhìn người? Ta nếu thực sự có mắt, trước kia sẽ không thích tên hỗn đản nào đó, mặt người dạ thú! Bất quá lần này ta sẽ không chọn sai, hắn cho dù khó coi, cũng tốt hơn người nào đó gắp trăm lần!”
Nói xong, tay kéo A Sửu bước đi, thấy Hoắc Chẩn tức giận sắc mặt tái mét, A Sửu tâm khẽ động, cố tình ôm eo Sở Đào, nhỏ giọng nói: “Vương gia người đi chậm một chút, tối hôm qua mệt mỏi cả đêm, cẩn thận lại làm bị thương.”
Sở Đào tinh thần đã lơ mơ, cản bản không chú ý A Sửu nói cái gì. Hoắc Chẩn lại nghe được rành mạch, mắt thấy hai người cử chỉ thân mật, trong lòng càng tin vài phần, mắt lạnh nhìn bọn họ đi ra ngoài. Mọi người thấy Hoắc Chẩn sắc mặt u ám dữ tợn, nghĩ hắn cãi vã xong tâm sinh khó chịu, ai cũng không dám lên tiếng, trơ mắt nhìn hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Sở Đào tức điên người chạy gấp, một hơi chạy thật xa mới thả chậm bước chân, A Sửu đi theo bên cạnh hắn, cũng không nói gì, hai người trầm mặc đi hết một đoạn đường, Sở Đào bỗng nhiên cúi đầu nói: “Hắn từng nói, hắn sẽ cả đời đối xử tốt…”
Trước kia Hoắc Chẩn từng đối y nói ra lời êm tai đó, ánh trăng đêm đó cũng sáng ngời như tối nay vậy. Hoắc Chẩn cầm tay y, thật quả quyết mà đối y hứa hẹn, trong chớp mắt động lòng đó, tim đập cảm giác đến nay với y hãy còn mới mẻ, chỉ là, mọi thứ đã thay đổi.
Gió lạnh nhẹ lướt qua, thổi rối loạn nỗi lòng Sở Đào, y thở dài, chậm rãi nói: “Hắn có rất nhiều nữ nhân, ta tự nói với mình đó chỉ là xã giao nơi quan trường, thoái thác không được. Hắn cùng người của hoàng thúc qua lại rất thân mật, ta cũng có thể thông cảm cho hắn cái khó xử vì làm quan. Vì hắn muốn ta tin hắn, cho nên mặc kệ hắn làm cái gì, ta đều tin tưởng!”
Thế nhưng sau khi tin tưởng, lại nhận được kết quả này, đến tận lúc chuyện Hoắc Chẩn cùng thừa tướng tiểu thư kết đôi được định ngày, y mới từ chỗ hoàng huynh nghe ra được tin tức, y chạy tới chất vấn Hoắc Chẩn. Hoắc Chẩn lại đơn giản là thản nhiên vòng vo che đậy mọi sự, bọn họ hai người lúc đó coi như kết thúc, sau đó hắn không quan tâm lời cầu xin của y, đem y đuổi ra khỏi Hoắc phủ.
Tình cảm tích lũy năm năm trời nháy mắt liền sụp đổ hết, lời ngon tiếng ngọt cũng đánh không lại tàn khốc của sự thật. Phụ thân Hoắc Chẩn là cựu thần, Hoắc Chẩn lại giữ chức thị lang, sau còn cùng Nguyên thừa tướng kết thông gia, liền biến hắn trở thành trợ thủ đắc lực của nhiếp chính vương. Hoắc Chẩn không chỉ phản bội phần tình nghĩa kia của y mà còn có toàn bộ hoàng triều Vạn Dục. Khi đó y mới hiểu được, cái gọi là anh hùng hiệp nghĩa, chẳng qua chỉ là ngụy trang để tìm cách đoạt được lòng người thôi.
“Ta có điểm gì không tốt? Mấy năm nay ta lấy tâm đối đãi hắn, mà hắn một câu chán nản liền đá văng ta, khốn nạn! Hắn dựa vào cái gì làm như vậy!”
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thýõng tâm, trong ðôi mắt ðẫm lệ A Sửu tựa hồ biến thành bộ dáng Hoắc Chẩn đang lạnh lùng cười nhạo y ngu ngốc, bực bội xông đến đầu, Sở Đào trước một quyền khua ra, sau không ngừng nện trên má A Sửu.
Với bản lĩnh của A Sửu, đừng nói Sở Đào đánh hắn, chính là tới gần còn không có khả năng. Bất quá giờ phút này hắn trong thân phận người hầu, đương nhiên không thể đánh trả. Mà không chỉ có không thể đánh trả, còn phải miễn cưỡng chịu đựng từng cái nện xuống. Sở Đào tức giận ra tay rất nặng, ở trên mặt hắn mà hung hăng nện một quả đấm, khí lực không ngừng tăng, lại kéo dài quyền cước như mưa xối xả hạ xuống trên người hắn. Tuy rằng không quá đau, nhưng bị người coi như bao cát mà đánh, chung quy cảm giác cũng không tốt lắm. Hắn lớn từng này còn chưa bị ai đánh thê thảm đến vậy, hôm nay còn bị người ta nhầm lẫn mà giận oan, thượng cẳng chân hạ cẳng tay không nói, còn níu kéo, xé y phục hắn lộn xộn. Cái điệu bộ này so với người đàn bà chanh chua lúc đánh lộn cũng không khác là bao.
“Chủ tử, người đánh cả buổi cũng mệt mỏi đi. Xin bớt giận, tí rồi đánh tiếp.” Bị dày vò cả buổi, A Sửu rốt cục nhịn không được , lên tiếng nhắc nhở.
Sở Đào quyền đấm cước đá một hồi, cũng thấy mệt mỏi, úp sấp trên vai A Sửu thở ra hổn hển, hai má có chút ướt, y đem mặt quay qua một bên, bộ dáng ra vẻ mạnh mẽ khiến A Sửu bỗng nhiên có chút đau lòng, nói: “Ngươi khóc.”
“Gió thổi làm cay mắt!” Sở Đào lấy tay áo trên lau khô nước mắt, y vừa nói sẽ không vì tên hỗn đản nào rơi lệ, đêm đó bị đá y còn chưa khóc, hôm nay như thế nào mà lại khóc được?
“Đúng vậy a, đêm nay gió thật sự rất lớn.”
Khăn tay rất thân thiết được đưa qua, Sở Đào đón lấy, nghĩ đến vừa rồi A Sửu bảo vệ mình, trong lòng xúc động, nức nở nói: “Cảm ơn.”
“Không cần.”
Thật ra, vui sướng khi người gặp họa, giậu đổ bìm leo mới là tôn chỉ làm người trước sau như một của hắn. Bất quá thấy Sở Đào khóc đến đau lòng, thật là có điểm thương xót. Từ năm mười tám tuổi vào Niếp Dao vương phủ, mấy năm nay tranh đấu gay gắt trong cung hắn đều thấy qua không phải là ít, nhưng tiểu hoàng tử ngây thơ vẫn là lần đầu gặp. Trong nháy mắt thực sự có loại thôi thúc, muốn đem chuyện Hoắc Chẩn còn tình ý đối Sở Đào nói sạch ra cho y biết. Bất quá đến cuối cùng vẫn còn nhịn xuống, làm kẻ ngoài cuộc, nhìn một người vì tình mà đau lòng, một người ghen tị phát điên không phải càng thú vị sao? Hắn vì cái gì phải lòng dạ tốt bụng đi phá tầng tầng khúc mắc làm chi?
Cười cười, A Sửu giả bộ tình nghĩa mà khuyển giải: “Người không cần vì thứ bại hoại kia mà chịu thiệt hại, vả lại sớm thấy bộ mặt thật của hắn cũng là chuyện tốt, đỡ phải bị hắn thoải mái lừa gạt. Người đừng khổ sở nữa, hắn không xứng với người đâu, người như vậy có tình có nghĩa, đáng giá hơn nhiều!”
“Đúng vậy sao?” Sở Đào lau nước mắt, nhẹ giọng hỏi lại.
“Đương nhiên, với lại nói không chừng vị thừa tướng tiểu thư kia vừa già, vừa xấu lại nguy hiểm khôn lường, Hoắc thị lang cưới nàng, biết đâu mỗi đêm đều phải nghiêm khắc quỳ chà xát y phục.”
“Nhất định là như vậy!” Ảo tưởng màn cảnh tượng Hoắc Chẩn bị khi dễ, Sở Đào vui vẻ đứng lên, tay nắm lại khẳng định. Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thýõng tâm, trong ðôi mắt ðẫm lệ A Sửu tựa hồ biến thành bộ dáng Hoắc Chẩn đang lạnh lùng cười nhạo y ngu ngốc, bực bội xông đến đầu, Sở Đào trước một quyền khua ra, sau không ngừng nện trên má A Sửu.
Với bản lĩnh của A Sửu, đừng nói Sở Đào đánh hắn, chính là tới gần còn không có khả năng. Bất quá giờ phút này hắn trong thân phận người hầu, đương nhiên không thể đánh trả. Mà không chỉ có không thể đánh trả, còn phải miễn cưỡng chịu đựng từng cái nện xuống. Sở Đào tức giận ra tay rất nặng, ở trên mặt hắn mà hung hăng nện một quả đấm, khí lực không ngừng tăng, lại kéo dài quyền cước như mưa xối xả hạ xuống trên người hắn. Tuy rằng không quá đau, nhưng bị người coi như bao cát mà đánh, chung quy cảm giác cũng không tốt lắm. Hắn lớn từng này còn chưa bị ai đánh thê thảm đến vậy, hôm nay còn bị người ta nhầm lẫn mà giận oan, thượng cẳng chân hạ cẳng tay không nói, còn níu kéo, xé y phục hắn lộn xộn. Cái điệu bộ này so với người đàn bà chanh chua lúc đánh lộn cũng không khác là bao.
“Chủ tử, người đánh cả buổi cũng mệt mỏi đi. Xin bớt giận, tí rồi đánh tiếp.” Bị dày vò cả buổi, A Sửu rốt cục nhịn không được , lên tiếng nhắc nhở.
Sở Đào quyền đấm cước đá một hồi, cũng thấy mệt mỏi, úp sấp trên vai A Sửu thở ra hổn hển, hai má có chút ướt, y đem mặt quay qua một bên, bộ dáng ra vẻ mạnh mẽ khiến A Sửu bỗng nhiên có chút đau lòng, nói: “Ngươi khóc.”
“Gió thổi làm cay mắt!” Sở Đào lấy tay áo trên lau khô nước mắt, y vừa nói sẽ không vì tên hỗn đản nào rơi lệ, đêm đó bị đá y còn chưa khóc, hôm nay như thế nào mà lại khóc được?
“Đúng vậy a, đêm nay gió thật sự rất lớn.”
Khăn tay rất thân thiết được đưa qua, Sở Đào đón lấy, nghĩ đến vừa rồi A Sửu bảo vệ mình, trong lòng xúc động, nức nở nói: “Cảm ơn.”
“Không cần.”
Thật ra, vui sướng khi người gặp họa, giậu đổ bìm leo mới là tôn chỉ làm người trước sau như một của hắn. Bất quá thấy Sở Đào khóc đến đau lòng, thật là có điểm thương xót. Từ năm mười tám tuổi vào Niếp Dao vương phủ, mấy năm nay tranh đấu gay gắt trong cung hắn đều thấy qua không phải là ít, nhưng tiểu hoàng tử ngây thơ vẫn là lần đầu gặp. Trong nháy mắt thực sự có loại thôi thúc, muốn đem chuyện Hoắc Chẩn còn tình ý đối Sở Đào nói sạch ra cho y biết. Bất quá đến cuối cùng vẫn còn nhịn xuống, làm kẻ ngoài cuộc, nhìn một người vì tình mà đau lòng, một người ghen tị phát điên không phải càng thú vị sao? Hắn vì cái gì phải lòng dạ tốt bụng đi phá tầng tầng khúc mắc làm chi?
Cười cười, A Sửu giả bộ tình nghĩa mà khuyển giải: “Người không cần vì thứ bại hoại kia mà chịu thiệt hại, vả lại sớm thấy bộ mặt thật của hắn cũng là chuyện tốt, đỡ phải bị hắn thoải mái lừa gạt. Người đừng khổ sở nữa, hắn không xứng với người đâu, người như vậy có tình có nghĩa, đáng giá hơn nhiều!”
“Đúng vậy sao?” Sở Đào lau nước mắt, nhẹ giọng hỏi lại.
“Đương nhiên, với lại nói không chừng vị thừa tướng tiểu thư kia vừa già, vừa xấu lại nguy hiểm khôn lường, Hoắc thị lang cưới nàng, biết đâu mỗi đêm đều phải nghiêm khắc quỳ chà xát y phục.”
“Nhất định là như vậy!” Ảo tưởng màn cảnh tượng Hoắc Chẩn bị khi dễ, Sở Đào vui vẻ đứng lên, tay nắm lại khẳng định.
Khuyên giải của A Sửu đã giúp hắn tránh được số phận chịu ăn đánh kéo dài. Sở Đào mắng xong, đánh xong, một hơi thở ra thoải mái. Vì thế liền dẫn người hầu tri kỷ của mình quay về. Sau khi hồi phủ, y nằm ở trên giường, nghĩ đến vừa rồi khi Hoắc Chẩn nghe nói A Sửu là tình nhân của y, mặt phồng ra như ăn phải ruồi. Cư nhiên y cảm thấy hết sức sung sướng, vì thế hát khẽ tiểu khúc ngọt ngào rồi chìm vào giấc ngủ.
Chiều ngày hôm sau, Sở Đào đang ở trong tàng thư các giết thời gian, người dưới lại báo có Hà Vân cầu kiến, trong lòng đoán rằng hắn cầu kiến có thể là việc liên quan chuyện tối qua, Sở Đào vội cho hắn tiến vào.
Hà Vân hôm nay không lo bị đánh giá, nên chỉ mang trên mình thường phục. Vào trong phòng ban đầu Sở Đào hỏi han hai câu lát sau liền nhắc đến việc tối qua, hỏi: “Ta đi rồi, tên kia có làm khó dễ các ngươi không?”
“Không có chuyện đó, bất quá Hoắc đại nhân thực sự rất tức giận, ta lo lắng hắn sẽ không chịu để yên chuyện, cho nên hôm nay mới đến gặp vương gia.”
Người sáng suốt đều biết kẻ Hoắc Chẩn muốn đối phó chính là Sở Đào, bọn họ mấy tên ngự tiền thị vệ chẳng qua chỉ bị giận chó đánh mèo mà thôi. Nhưng là tối qua, Hoắc Chẩn chẳng những không chiếm được tiện nghi, còn bị Sở Đào ở trước mặt bao người một phen chế giễu, bộ mặt kia hiện bao nhiêu nhục nhã đều khỏi phải nói. Sở Đào đi rồi, Hoắc Chẩn cũng rời đi, việc tiếp đãi sứ giả giao lại cho quan lễ bộ, chỉ như vậy cũng đủ thấy hắn tức giận đến mức nào.
Đây là tin tốt nhất mà Sở Đào nghe được, một mặt nghe Hà Vân miêu tả lại, một mặt ôm bụng cười, chân mày cũng nhẹ nhàng dịu xuống, cong đến xinh đẹp như trăng lưỡi liềm. Tiếng cười dịu dàng làm cho kẻ khác động lòng, A Sửu đứng bên cạnh rót trà hầu hạ, thu vào trong mắt mọi thứ, không khỏi có chút động tâm. Cho rằng nếu dụ dỗ được tiểu hoàng tử này lên giường so với việc được tiểu quan hầu hạ thì có ý nghĩa hơn nhiều.
Uống hết một bình trà, nhân lúc A Sửu ra ngoài đổi trà mới, Hà Vân hướng Sở Đào ngồi bên cạnh mà sán lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, lời người nói tối qua không phải thật chứ?”
“Nói cái gì?”
“Chính là chuyện người cùng tùy tùng kia a, ngươi không phải là thật muốn…” Nghĩ đến diện mạo của A Sửu, Hà Vân nhíu mi dưới, quyết định nếu Sở Đào nói là đúng, nhất định phải khuyên y quay đầu lại là bờ mới được.
“Đương nhiên!”
Sở Đào buột miệng nói, vừa nhìn đến đối phương vẻ mặt kinh ngạc đến cổ quái lại do dự một chút, ngượng ngùng nói tiếp: “”Đương nhiên không…” Việc thực hiện lời thề chung quy đánh không lại ánh mắt người đời, thân là hoàng tử thiên triều, y không thể cho phép Hà Vân dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn mình. Lời vừa đến miệng, tạm thời không tự chủ được mà sửa lại ngay.
“Không phải là tốt rồi.” Hà Vân thở phào nhẹ nhõm, thấy được bản thân không đâu đi lo bò trắng răng, ha ha cười rộ lên. “Vì chuyện này mà tối hôm qua ta lo lắng cả đêm, vương gia người là kim chi ngọc diệp. Cho dù có gặp phải chút thất bại cũng không thể cam chịu như vậy được, cùng loại người thấp hèn trộn lẫn một chỗ, vì nông nổi nhất thời có thể hối hận suốt đời a.”
Tâm tư bị nhìn thấu, Sở Đào càng cảm thấy xấu hổ hơn, hắc hắc mà cười hai tiếng, lấy hết sức lực nói: “Hà đại ca quá lo lắng, ta cho dù muốn chơi đùa, cũng có thể tìm tiểu quan mà, làm gì có chuyện lại chọn sửu nhân thấp hèn như thế.”
Vừa mới dứt lời, đã thấy bóng người sau cuốn mành xuất hiện, chiếu ra hình dáng A Sửu cao lớn. Sở Đào tim chợt nhảy dựng, y tính là a Sửu sẽ không quay trở lại nhanh như vậy, y cũng không phải kẻ trông mặt mà bắt hình dong. Tất cả lời vừa nói chỉ để ứng phó với Hà Vân, y bình thường cũng không nói lời cay nghiệt với ai, không phải là lần đầu trong đời nói ra liền bị bắt được chứ.
Nhẹ vén mành lên, A Sửu bưng trà tiến vào, giúp bọn họ rót trà xong khom người lui sang một bên, Sở Đào liếc trộm dò đoán, thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không biết lời ban nãy có nghe được không, trong lòng có chút không yên.
Tiễn Hà Vân rời khỏi, Sở Đào được A Sửu bưng trà thơm lên, thấy không khí có chút không ổn, rốt cục vẫn là nhịn không được, ho khan hai tiếng, nói: “A Sửu, thực ra… Vừa rồi, ta nói những lời đó… đều là nói bừa thôi.”
“Nói cái gì a?” A Sửu nâng tầm mắt lên nhìn y, thản nhiên hỏi lại.
“Ách, ngươi không nghe được?” Làm gì có chuyện đó, vừa rồi chính mình lớn tiếng như vậy, A Sửu đứng ngay cửa, không lý nào lại không nghe được.
“Tiểu nhân lỗ tai có tật, khoảng cách hơi xa một chút là nghe không rõ lắm.”
“Ngươi nghễnh ngãng? Thật tốt quá!” Lời cay nghiệt không bị nghe thấy, Sở Đào vui vẻ mà nhảy dựng lên, đối diện với ánh mắt khó hiểu của A Sửu, y có chút xấu hổ, vội nhỏ giọng giải thích: “Thực xin lỗi, ý của ta là nói: tuy rằng ngươi nghễnh ngãng, nhưng thực ra cũng không tính là bệnh nặng, đến ta cũng có mấy bệnh nhỏ, lờ đi mấy thứ không hay đó là được rồi.”
“Đúng vậy nha.” A Sửu khóe môi trên vểnh lên, mỉm cười nói: “Đa tạ vương gia vì tiểu nhân mà khuyên bảo.”
Sở Ðào nghe không ra ý chế giễu trong lời nói của A Sửu, chung quy chỉ cảm thấy ðýợc ánh mắt hắn nhìn mình có chút kỳ quái. Đôi mất là nơi duy nhất khiến người khác chú ý trên người hắn, mang theo ý cười ấm áp, sáng lên màu đen như mực, khiến bản thân hắn dung mạo vốn dĩ bình thường bỗng thêm phần thần thái. Chỉ là lúc này dòng chảy trong đôi con ngươi bất đồng với ý cười hàng ngày, có chút lạnh lùng xa cách.
Là bản thân suy nghĩ quá nhiều thôi, nghĩ vậy Sở Đào tự lừa dối chính mình, chắp hai tay sau lưng đi ra đại sảnh, nói: “Hôm nay tâm tình thật tốt, ta muốn đi thiên hạ đệ nhất lâu để uống rượu, không say không về. A Sửu, ngươi đi cùng ta!”
Nhìn theo bóng lưng Sở Đào, A Sửu che đi ý cười trên mặt, nhẹ giọng nói: “Thì ra ngươi cùng những người đó cũng không có gì khác biệt.”
Dung mạo của hắn là do luyện công không may mà thành vậy, hắn chưa bao giờ quá coi trọng vẻ bề ngoài. Chỉ là vừa rồi lúc nghe thấy lời Sở Đào nói trong lòng chợt có chút phẫn nộ. Không phải vì bị chê cười, mà là hắn thất vọng khi biết được ý nghĩ thật sự trong lòng Sở Đào. Một phần thì thấy hối hận khi theo y đến Vạn Dục, nếu Sở Đào với Niếp Dao là cùng một loại người, vậy hắn cần gì phải đường sá xa xôi chạy đến chỗ này làm người hầu?
Vốn dĩ lúc trước mặc cho Niếp Dao thoải mái bán chính mình cho Sở Đào, vì đơn giản cảm thấy vị tiểu hoàng tử này khí tức không giống người thường, cởi mở, ngay thẳng, còn có phần thẳng thắn thành khẩn không câu nệ tiểu tiết. Những điểm này hắn dù có tìm cũng không ra nổi một phân trên người vị chủ cũ gian xảo như hồ ly kia, cho nên hắn đối với việc được ở chung một chỗ với Sở Đào thì hứng thú đầy mình.
Bất quá bây giờ phần thích thú đấy cũng nhạt dần, hắn phát hiện Sở Đào cùng tất cả con cháu hoàng thất không khác nhau là mấy, chỉ luôn đem mặt mũi thân phận ra để cân đo. Vẻ thành thật chỉ là sự giả tạo bề ngoài, không từ thủ đoạn để mê hoặc kẻ khác mới là bản chất.
“A Sửu?”
Sở Đào đi một mạch, thấy A Sửu không theo kịp, liền quay đầu lại gọi hắn, lại không thấy được đáp trả. A Sửu vẫn đứng tại chỗ, thần sắc có chút lãnh đạm mà y không thể nhìn thấu.
Vừa rồi lời kia cõ lẽ hắn đã nghe được một ít đi, cho nên mới thành như vậy…
Sở Đào trong lòng dâng lên áy náy, y thực ra không hề xem thường A Sửu, nếu không đã chẳng đồng ý sẽ lấy hắn, chỉ là vừa rồi lòng tự trọng dâng cao, rất nhiều chuyện phải từ từ thực hiện. Bắt y phải đột nhiên ở trước mặt mọi người tuyên bố lập A Sửu làm phi, chỉ sợ sẽ gây chấn động lớn đến quần thần mất.
Trong lòng áy náy vừa nổi dậy, Sở Đào xoay người lại, nhìn A Sửu hồi lâu. bỗng nói: “Yên tâm. ta sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình!”
Sở Đào ý chỉ mình từng ở trước gương mà phát ra lời thề, A Sửu lại hiểu lầm ý tứ của y, mày kiếm thẳng lên, trong lòng cười lạnh: Hoàng tử ngu ngốc này cũng rất biết suy nghĩ, bất quá không cần ngươi phải lo lắng, ta sẽ cho ngươi trả giá đắt vì lời nói hôm nay.