CHƯƠNG 7
Lo lắng sát thủ sẽ trở lại, hôm sau A Sửu liền cùng Sở Đào lên đường, vòng vèo đường nhỏ vắng người mất mấy ngày cuối cùng gần tới được lãnh thổ Vĩnh Thặng, chỉ là thành họ đang dừng chân bỗng giới nghiêm rất cao ngăn trở tiến trình của họ.
“Hoàng thúc rốt cuộc tạo phản rồi .” Nhìn thấy cáo thị dán trên tường thành, Sở Đào nhẹ giọng nói.
Cáo thị viết thật sự đơn giản, chỉ nói hoàng đế bệnh cũ tái phát tìm không được cách trị đã băng hà mấy ngày trước, tân hoàng kế vị là Sở Huyền đại xá thiên hạ, kế tiếp là một phen ca tụng công đức của tân hoàng, Sở Đào yên lặng nhìn cáo thị trên cao, chữ nhìn càng lúc càng mơ hồ, nước mắt tràn mi nhìn cũng nhìn không được nữa, lửa giận chậm rãi nổi lên hắn nắm chặt tay.
Hoàng huynh tuy rằng thân mang bênh nhưng không đến mức không thể trị, nhất định là Sở Huyền đang làm trò quỷ, sát hại hoàng huynh, giết người tốt với ta nhất!
“Thập Nhất!”
A Sửu đứng bên cạnh Sở Đào cảm giác thân thể gầy yếu run kịch liệt, tựa hồ tùy thời có thể xông lên xé cáo thị, vội vàng giữ chặt hắn, lúc này tuy rằng đã là tối, dưới thành ít binh lính canh, nhưng nếu xé cáo thị, vẫn không thể dễ dàng thoát thân.
Ôm lấy Sở Đào đưa ra khỏi đám đông, không cam lòng bị lôi đi Sở Đào ra sức giãy dụa, hai người ngã vào bên đường, sau A Sửu buông tay hắn liền đánh một quyền qua.
A Sửu không tránh, tâm trạng hiện tại của Sở Đào hắn hiểu được, một đường bị người đuổi giết phải chạy trốn giờ lại biết được tin xấu, trong lòng y vẫn luôn căng thẳng không chịu đựng được thêm, mới cần phát tiết.
“Hỗn đản, ngươi vì cái gì phải kéo ta đi? Ngươi cũng không khác bọn họ, tất cả đều lừa ta. . . . . .”
Sở Đào mắng không thấy được đáp trả, liền đánh người một lúc mới dừng tay, bổ nhào vào lòng A Sửu khóc lớn, A Sửu không nói gì chỉ ôm lấy hắn mặc hắn khóc, Sở Đào là người thẳng thắn, khóc một lúc để giải tỏa là tốt.
Thật lâu sau Sở Đào mới ngừng nức nở, nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh là bị lão tặc Sở Huyền hại chết, tại sao văn võ bá quan trong triều lại không ai nghi ngờ?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, trên đời này chỉ nghe nói qua thêu hoa trên gấm, nào có đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?” A Sửu nhẹ vỗ sau lưng Sở Đào an ủi.
“Đúng vậy, Hoắc Chẩn thay lòng, hoàng thúc cũng phản rồi, giờ đến cả văn võ bá quan cũng là như vậy. . . . . .” Sở Đào thì thào nói xong, lại ngẩng đầu, nhìn thấy A Sửu hỏi: “Vậy ngươi thì sao? Có thể hay không cũng vì tiền đồ, phản bội ta?”
“Sẽ không.” Ánh mắt Sở Đào lộ ra sợ hãi cùng bất lực, khiến tâm A Sửu thắt lại.
Nước mất nhà tan, tất cả người tín nhiệm trong một đêm trở thành kẻ thù, người đáng tin còn lại chỉ có hắn, hắn biết Sở Đào sợ mình sẽ bỏ hắn, do dự một chút A Sửu đành trả lời trái với lương tâm.
Với điều kiện quan trọng là bản thân an toàn, hắn sẽ không vứt bỏ Sở Đào, hắn không phải ké máu lạnh, không có khả năng không để tâm một đường hoạn nạn có nhau, lại không đành lòng nhìn Sở Đào thương tâm.
“Cám ơn ngươi.” Thấy an tâm rồi Sở Đào ôm lấy a Sửu một lần nữa dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói.
Vi che dấu hành tung, buổi tối hai người lại tìm miếu hoang ở ngoại ô lánh tạm, A Sửu biết Sở tâm tình không tốt, liền an ủi nói: “Đừng lo lắng, đi thêm về phía trước qua Thanh Hà sẽ tới lãnh thổ Vĩnh Thặng, Vĩnh Thặng cùng hoàng huynh ngươi giao tình tốt, chỉ cần chúng ta đi cầu hắn, hắn nhất định xuất binh giúp ngươi đoạt lại Vạn Dục.”
“Ta là sợ. . . . . .” Đầu gối lên đùi A Sửu, Sở Đào lẩm bẩm nói.
“Sợ?”
“Sợ xảy ra chiến tranh, sợ dân chúng lầm than, sợ phải đối mặt với người phản bội.” Là sợ làm kẻ thù với tình nhân phản bội, thêm đường dài mệt nhọc Sở Đào sớm không còn tư thế oai hùng phấn chấn lúc mới đầu. hắn chỉ biết chuyện thâm cung, chưa trải qua chính biến cung đình, loạn lạc chiến tranh, võ công thì thiếu kinh nghiệm thực tế, giấc mộng từ nhỏ sùng bái anh hùng đã sụp đổ, trên đời này căn bản là không có anh hùng, chỉ là mộng đẹp khi còn nhỏ thôi.
“A Sửu, ngươi có sợ thứ gì không?”
“Không có.” Lớn từng này chỉ có người khác sợ hắn, chính hắn cho tới bây giờ chưa trải qua cảm giác sợ thứ gì.
“Thật tốt a.” Sở Đào hâm mộ nói: “Không giống ta, hồi nhỏ sợ thầy giáo, sau lại sợ hoàng huynh, sau nữa sợ Hoắc Chẩn, cái sợ lo được lo mất, hiện tại sợ. . . . . .” Sợ bị bỏ rơi, sợ phải cô đơn một mình.
“Có ta ở đây bên người, đừng sợ.” Xoa bóp tay Sở Đào, A Sửu nói dối an ủi.
Với tính cách của hắn bình thường cũng không thừa hơi nói mấy lời lừa gạt, bất quá một đường bôn ba cùng nhau khiến hắn đối tiểu hoàng tử sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, hắn không hiểu đó là cảm giác gì, nhưng trực giác nghĩ không muốn thấy Sở Đào không vui.
Lời này thành công lấy lòng Sở Đào hắn ngồi dậy, cười nhìn A Sửu dưới ánh trăng cặp kia đen như mực, lóe ánh sáng nhạt, khiến hắn nhớ lại lúc mới gặp, lúc ấy hấp dẫn chú ý của hắn cũng là đôi mắt này.
Sở Đào nâng tay lên nhẹ xoa xoa hai má A Sửu, nhiều ngày nay mặt hắn đã dần hết sưng như trước, có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng thanh tú vốn có, thật ra dù A Sửu vẫn là gương mặt khó coi như trước Sở Đào cũng không bận tâm, dung mạo không đẹp nhìn lâu cũng thuận mắt. Hơn nữa, hắn hiện tại một chút cũng không cảm thấy A Sửu không đẹp, so với đám người chỉ biết nịnh nọt, A Sửu còn tốt hơn nhiều.
“Nói cho ta biết, vì sao ngươi đối tốt với ta như vậy?”Hắn nhẹ giọng hỏi.
Tốt sao? Cho dù tốt, cũng đều có mục đích cả.
Hắn vẫn luôn lừa gạt Sở Đào, trước là vì trêu chọc, sau vì trả đũa, sau nữa là đáp lại vì Sở Đào đã chiếu cố, cho dù là hiện tại cũng nhàm chán khi phải quan tâm nhưng là nhìn thấy Sở Đào chìm đắm trong hạnh phúc, A Sửu bỗng thấy được mình thật vô lại khi lừa gạt một người chất phác.
Có chút không dám nhìn thẳng mắt Sở Đào, hắn quay sang hướng khác, bất quá động tác này khiến Sở Đào nở nụ cười nói: “Ta biết, ngươi làm như vậy, đều vì ngươi thích ta.”
“Vậy ngươi thì sao?” Nghĩ đến Sở Đào lúc trước lạc quan hoạt bát, cư nhiên có cảm giác vui vẻ tràn ngập trong lòng, A Sửu hỏi lại: “Tiểu hoàng tử đáng yêu, ngươi cũng vì thích ta sao?”
Lời nói càn rỡ lại lộ ra thân mật, Sở Đào có chút đỏ mặt nhỏ giọng nói:””Tâm thành liên, bạch phát huyền. Tình bất di. diễm sắc xuy.” (Dù tóc đen hóa bạc tình không đổi, mặc thời gian trôi)
“Cái gì?”
Sở Đào cười khúc khích nở nụ cười: “Đồ ngốc!”
Câu ngạn ngữ kia là nói: nếu thích một người, cho dù hắn tướng mạo tái xấu xí cũng không để ý nếu không thích, cho dù là tuyệt sắc cũng như người dưng. Bất quá Sở Đào không nghĩ sẽ giải thích, từng chịu qua một lần tổn thương, hắn không còn dũng khí thổ lộ tình cảm.
Yêu, một chữ khiến người nghe mà tuyệt vọng.
Sở Đào không nói, A Sửu cũng không hỏi nhiều cúi xuống hôn môi đối phương, dù sao hành động của hắn cũng đủ thể hiện tình ý rồi.
Sở Đào ngây ngô đáp lại, khiến A Sửu không tiến thêm nữa, hôn xong liền hơi lui lại, thấy hắn sắc mặt đã hồng, chắc lại nghĩ tới cảnh tượng cả hai an ủi nhau đêm đó, đối mặt với mình vừa có vẻ bối rối vừa chờ mong. Hắn biết, chính mình đã câu mất tâm Sở Đào rồi, dùng ôn nhu làm mồi nhử, giờ nếu mình muốn làm, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt.
“Trời không còn sớm , ngủ đi.” Tránh đi ánh mắt Sở Đào, A Sửu đem áo khoác giúp hắn phủ thêm.
Lại qua một ngày, chạng vạng ngày hôm sau mới tới Thanh Hà, qua con sông này đối diện chính là Vĩnh Thặng, Sở Đào không biết bơi, vốn còn muốn đi đường bộ liền bị A Sửu gạt ý tưởng này, qua sông là đường tắt nhanh nhất. Với tình thế hiện tại, đến Vĩnh Thặng càng sớm càng tốt, không biết bơi chả sao cả, vì bọn họ là ngồi thuyền qua sông, không phải bơi.
Thực may mắn, nhà đò đậu ở bến đang đinh xuất phát, trên thuyền còn có ba vị khách đang ngồi, A Sửu nhíu mi, ánh mắt đảo qua cánh tay đang cầm mái chèo của nhà đò, nhìn qua tuy cứng cỏi nhưng rất trắng, không giống phải trèo thuyền hàng năm phơi nắng, trực giác nói cho hắn thuyền này không nên đi.
Sở Đào thì không thấy vấn đề, thấy có thuyền thực hưng phấn mà chạy tới hỏi giá, A Sửu do dự một chút cũng đi theo sau.
Đánh ở trên sông không có lợi hắn biết rõ, bất quá nếu đụng phải rồi không thể lâm trận lùi bước, độc tính cũng không còn, chân khí cũng có phần khôi phục, có thể đánh một phen.
Hai người lên thuyền ngồi ở đuôi thuyền,, Sở Đào ngồi chắn trước A Sửu, vừa vặn giúp hắn ngăn trở đối diện ba người kia, A Sửu tâm động thì ra Sở Đào cũng nhìn ra có nguy hiểm, cho nên mới ngồi chắn phía trước.
Kỳ thật Sở Đào cũng không phát hiện mấy người kia không ổn, chỉ đơn giản nghĩ phải bảo vệ A Sửu, mấy lần trước độc phát đã thấy A Sửu cố nhịn đau đớn, cho nên nghĩ mặc kệ là lúc nào vẫn không thể để hắn chịu tổn thương.
Thuyền đi thật chậm đến giữa sông người chèo thuyền đột nhiên đảo mái chèo, thuyền nhỏ quẹo một cái, Sở Đào không phòng bị, thân mình ngả về phía sau suýt rơi xuống nước, được A Sửu đúng lúc kéo lại.
Thừa dịp Sở Đào ngã, ba vị khách đột nhiên rút kiếm hướng A Sửu đâm tới, A Sửu lắc mình tránh đi, thuận tay giữ cổ tay người nọ, tay không đoạt dao sắc, đã đoạt được đoản kiếm của y. Một bên đánh chưởng khiến y bay vào lòng sông.
Sở Đào cũng đã ngồi vững, thấy mọi người động thủ, cuống quít lấy bội kiếm của mình cùng một người trong đó đánh nhau. Mục tiêu của đối phương là A Sửu. căn bản không thèm nhìn Sở Đào, ai ngờ Sở Đào mấy ngày nay vẫn cùng A Sửu học kiếm, sống chết trước mắt, từ từ ngẫm lại liền liên tiếp xuất chiêu, kiếm kia thế âm ngoan, mỗi chiêu đều đầy sức ép, đem người nọ đâm bay ra khỏi thuyền, nhà đò cũng không phòng bị, bị hắn đâm trúng đùi, ngã sấp xuống ở một bên.
Còn lại một người bị A Sửu đánh chưởng trúng, bất quá chưởng lực quá yếu, không gây trở ngại gì, A Sửu còn đang muốn thừa thắng truy kích, một trận đau nhức đột nhiên theo phế phủ truyền đến, khí lực tựa hồ nháy mắt hụt mất, hoàn hảo Sở Đào đúng lúc đâm một kiếm phía sau sát thủ, giúp hắn giải trừ nguy hiểm.
Thấy bộ dáng A Sửu tựa hồ độc lại phát rồi, Sở Đào thực lo lắng, đem sát thủ xui xẻo đá xuống dưới sông, định qua dìu hắn không ngờ thuyền nhỏ đột nhiên kịch liệt nghiêng một cái, khiến A Sửu ở mép thuyền bị hất ra sông.
Lòng sông nước chảy xiết, thân thuyền lại không ngừng lay động, Sở Đào đứng không vững, mắt thấy A Sửu bị dòng nước kéo ra xa, trong lúc cấp bách liền văng mỏ neo ra kêu to: “Bắt lấy dây thừng!”
Đau nhức đột ngột xảy ra khiến thần trí mơ hồ, nghe được tiếng kêu hoảng hốt của Sở Đào, theo bản năng tóm lấy dây thừng bị vứt đến, thấy hắn bắt được Sở Đào mừng rỡ, ra sức kéo dây lại, nhà đò thấy không ổn, kéo vết thương ở chân cố sức lại gần quát: “Buông tay!”
Sông chảy xiết, hai tay Sở Đào kéo dây đã dùng toàn lực, căn bản không thể tránh né sát thủ tới gần, hoàn hảo mục tiêu của đối phương là A Sửu cho nên không lập tức động thủ với hắn, chỉ là lớn tiếng uy hiếp.
Sở đào đối hắn ngoảnh mặt làm ngơ, người nọ dưới tình thế cấp bách bất chấp thực hiện mệnh lệnh, liền đánh một chưởng vào sau lưng Sở Đào, đau nhức truyền đến khí lực Sở Đào giảm không ít, hắn vội lần xuống dưới quấn dây vào tay, tránh bị tuột mất dây.
Đột nhiên thấy người bị nước cuốn đi xa lại xuất hiện trước mặt, sát thủ kinh ngạc, A Sửu ra tay như điện, thế kiếm đón gió lao tới, đâm vào cổ họng sát thủ, hất y bắn vào trong nước.
Khí tức trong người chạy loạn, cho dù đã giết người cũng không giảm đi tức giận trong hắn, A Sửu thở hào hển, hắn biết đây là do mình cố vận nội lực, làm độc có cơ hội phát lại, do hắn sơ sót nghĩ là độc đã trừ, không ngờ đó chỉ là thời gian độc ngủ đông ngắn ngủi.
Toàn thân đau đớn luân phiên, A Sửu chống đỡ không được, ngã xuống trên thuyền, Sở Đào chống đỡ đi đến hắn bên, hỏi: “Ngươi có sao không? Dược đâu, mau uống vào. . . . . .”
“Tránh ra!”
Đau nhức kích thích mạnh mẽ tâm thần, A Sửu một tay đẩy mạnh Sở Đào ra, Sở Đào đầu đập mép thuyền, quay cuồng một trận chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thần trí hoảng loạn liền chìm vào bóng tối.
Thân thuyền bị đụng mạnh, thân thể bị thương khẽ động, Sở Đào hoảng hốt mở to mắt, phát hiện thuyền nhỏ xuôi dòng trôi tới hạ du, ở một chỗ khúc cong thì dừng lại, sao sáng đầy trời lấp lánh nước sông, bốn phía một mảnh yên lặng, A Sửu té xỉu ở bên cạnh hắn, Sở Đào vội nâng dậy hắn, dùng sức kéo hắn lên bờ.
Sau lưng trúng chưởng mỗi lần thở đều đau, Sở Đào đi được vài bước rốt cục kiên trì không được, té ngã trên đất, A Sửu cũng bị hắn làm tỉnh, phát ra rên rỉ nặng nề.
Sở Đào lấy ra thuốc trị thương, nâng hắn dậy định cho ăn, vừa chạm vào hai má hắn liền lắp bắp kinh hãi, A Sửu mặt nóng bừng, hai mắt mở dưới ánh trăng tràn ngập ánh đỏ dữ tợn tàn nhẫn, như là dã thú chuẩn bị ăn con mồi.
“A Sửu?” Sở đào có chút cảm thấy không ổn, thử thăm dò gọi hắn.
Không thấy hắn đáp lại, A Sửu chỉ trừng mắt nhìn, đột nhiên nâng tay nắm lấy cổ tay y, ném người sang một bên.
Sở Đào không phòng bị, bị rơi choáng đầu hoa mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy A Sửu nhào tới đè lên người, tay kéo lất quần áo hắn, một kéo liền xé rách phân nửa y phục vốn đã lộn xộn.
“Buông!”
Ánh mắt cuồng dã kia từ trên cao nhìn xuống, cơ hồ phát ra ý muốn tàn phá, Sở Đào tựa hồ hiểu được sắp phát sinh chuyện gì, kinh hoảng kêu lên.
Không đếm xỉa đến tiếng hắn kêu, hoặc là nói trừ bỏ cái nóng trong cơ thể đang thôi thúc ra, A Sửu giờ phút này căn bản không nghe ra cái gì khác.
Đây mới là lần cuối cùng độc phát, cũng rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn không thể khống chế bản thân.
Nếu trước mặt có đao hắn sẽ không làm vậy, chỉ là lần này bất đồng, theo một loại bản năng thôi thúc, hắn có ý muốn chiếm lấy con mồi của mình. Sở Đào lúc này giống như nguồn suối có thể giảm bớt thống khổ cho hắn, so với dùng đao càng tốt hơn.
Thần trí đã lâm vào hỗn loạn, động tác A Sửu nóng bỏng mà thô bạo, Sở Đào căn bản không thể chống lại hắn, cũng không còn sức chống lại. Thể lực của hắn đã dùng hết lúc đấu với sát thủ, người có nội thương chỉ hoạt động liền đau tận tâm phế, phản kháng nhỏ bé của hắn dễ dàng bị A Sửu chặn lại, theo quần áo bị rớt xuống dần yên lặng lại.
“Đừng như vậy, cầu ngươi. . . . . .” Sở Đào trong tiếng cầu xin đã mang theo âm khóc.
Không thể chống trả khi bị ép buộc, hắn giờ phút này nếu nói là tức giận, chẳng bằng nói là sợ hãi, cảm giác sắp bị cắn nuốt đến dần, khí lực đã hết, hắn không giãy dụa thêm, mệnh lệnh cũng biến thành cầu xin Bất quá lời cầu xin kia người đang phát cuồng nghe vào, chỉ như thêm gia vị cho đường phát tiết. Đem hai chân Sở Đào nâng lên, sau đó mạnh đâm sâu vào cơ thể hắn.
Đau xót truyền tới phế phủ, Sở Đào chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối sầm lại, có một loại suy nghĩ, quả là ông trời không muốn hắn thoát rồi. Đau nhức theo từng lần chạm truyền tới từ người phía trên, kích thích thần trí của hắn, chân mạnh mẽ bị tách ra hai bên, tiếp xúc mạnh mẽ như bị xé rách, máu theo nơi mập hợp chậm rãi chảy xuống.
Toàn thân Sở Đào toát mồ hôi lạnh, đau nhức đến cực điểm, hắn đã không còn sức nói lên lời, sau lưng ma sát vào bờ sông đầy cát sỏi, mỗi lần động đều như có đao sắc cào vào cơ thể.. Thời gian như dừng lại, lúc này có muốn ngất xỉu cũng là vọng tưởng.
Rốt cục, thống khổ cũng ngừng lại, vào lúc nam nhân phía trên đem tinh hoa bắn vào trong cơ thể hắn, cũng là lúc Sở Đào rơi vào hắc ám.
Rạng sáng A Sửu tỉnh lại, mắt nhìn thấy cảnh tượng xung quanh làm hắn chấn động, Sở Đào cuộn tròn nằm bên cạnh, quần áo rách nát miễn cưỡng che lấp cơ thể, những chỗ hở ra đều một mảnh xanh tím, một ít trọc vật còn dính ở hạ thể, chứng minh thân thể hắn đã bị xâm phạm thê thảm, người dường như cuộn lại như tiểu động vật bị dã thú công kích, chỉ có thể làm ra bộ dáng cố sức bảo vệ bản thân.
“Thập Nhất!”
A Sửu vội vàng tiến tới ôm lấy Sở Đào, không có đáp lại, bất quá ánh sáng chiếu tới giúp hắn nhìn rõ gương mặt không một tia máu của y, thân hình lạnh như băng, ở trong lòng hắn thỉnh thoảng phát ra run rẩy.
Gió nhẹ thổi qua, làm cho hắn tỉnh táo đôi phần nghĩ lại tối qua, nhớ tới chính mình độc phát đã thô bạo xâm phạm Sở Đào, A Sửu một trận áy náy. Hắn thực hiểu trạng thái điên cuồng khi mình độc phát, trên mặt trên người hắn đầy vết đao là minh chứng, hắn căn bản không thể khống chế hành động của bản thân, Sở Đào đêm qua đã chịu đựng đối đãi thế nào hắn hiểu rõ.
Lại gọi Sở Đào vài tiếng, như trước không thấy đáp lại, A Sửu buông tha liền ôm lấy hắn, thuận theo sông chậm rãi đi về phía trước.
Gần sông có mấy ngôi nhà cũ nát, tựa hồ là do ngư dân lúc trước để lại, bên trong phủ kín mạng nhện cùng tro bụi, hiển nhiên là đã lâu không ai ở, cũng may nồi bếp vẫn còn, A Sửu đơn giản quét tước qua một chút, đem Sở Đào ôm lên giường, lại đi nấu nướng giúp hắn tẩy sạch thân thể, sau mới bôi thuốc trị thương.
Làm xong xuôi A Sửu mới đi tìm thức ăn, xung quanh không có thôn trang, hắn đi khá xa mới tìm được một nhà dân, dùng bạc vụn đổi lấy hai bộ quần áo cùng ít gạo, lại đi vòng trở về.
Đường xá rất xa, A Sửu lại không cảm thấy mệt mỏi, tuy còn chưa thể tùy tâm mà vận dụng chân khí, nhưng sức lực tràn đầy, kinh mạch thông thuận, toàn thân lộ ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái mà mười năm nay chưa từng có, hắn biết lần này trong cơ thể độc khí là hoàn toàn tan, chỉ cần thêm chút thời gian chờ nội tức thông thuận là công lực có thể khôi phục bình thường. Mấy năm nay sống chung với độc, hắn luyện công không có tiến triển gì nhiều, hiện tại độc tiêu thất, võ công của hắn có thể đại thành, này coi như là chịu đựng độc lâu được tặng lễ vật đi.
Về đến nơi, Sở Đào còn đang ngủ say, hai má nóng bỏng, thỉnh thoảng nói vài lời vô nghĩa, thân thể hắn không chịu nổi thô bạo, lại cộng với nội thương trong người, nên phát sốt rồi.
Thật may Sở Đào mang theo bên người không ít thuốc tốt, không nghĩ đến loại nào cũng dùng tới, A Sửu uy hắn ăn ít cơm trắng, sau ăn thuốc trị thương, không bao lâu hắn liền đổ mồ hôi, người bớt nóng, đến chạng vạng thì tỉnh.
A Sửu vẫn bồi bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh lại thì không nói gì hai mắt nhìn thẳng, biết là hắn trong lòng không thoải mái, liền ôn nhu hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Trầm mặc lúc lâu, Sở Đào mới nói: “Đỡ ta đứng lên.”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp, là do tối hôm qua khóc thảm thiết quá, bất quá với hắn mà nói không đáng kể chút nào, đã chịu đựng qua mọi thứ, giờ còn gì mà không chịu được?
A Sửu nâng hắn dậy, dìu hắn ngồi, hỏi: “Có đói bụng không? Ta đem tới đút ngươi.”
Sở Đào không nói chuyện, bình tĩnh nhìn A Sửu, đột nhiên giơ tay lên, hung hăng cho hắn một cái tát, chính hắn cũng do dùng sức quá mạnh mà ngã lệch ra giường, vù vù thở dốc đứng lên.
Với thân thủ A Sửu không lý nào không tránh được, chính là hổ thẹn với Sở Đào, thấy hắn bởi vì tức giận thở hổn hển không ngừng, hai mắt đỏ lên, ngược lại lòng sinh thương tiếc, nâng hắn dậy ôn nhu nói: “Là do ta sai, ngươi giận ta chờ hết bệnh rồi thoải mái mà đánh, hiện tại đừng nóng giận, coi chừng bị thương thân mình.”
Giọng nói ôn nhu lộ ra hối hận cùng thương tiếc, khiến Sở Đào từ phẫn hận dần dần tỉnh táo lại, giương mắt nhìn A Sửu, nhìn sẹo trên mặt hắn, nghĩ đến tình cảnh hắn nhịn đau khi độc phát, trong lòng thương tiếc sau một lúc lâu thở dài: “Quên đi, không phải ngươi sai, bất quá lần sau độc phát thì bảo ta một tiếng, tối hôm qua ta đã tưởng suýt chết. . . . . .”
Trải qua sự tình khủng bố như thế, giờ nghĩ lại không rét mà run, thấy mắt Sở Đào lộ vẻ hoảng sợ, A Sửu vội vàng kéo tay hắn, an ủi nói: “Sẽ không có lần sau, độc của ta đã được giải.”
Nghĩ đến không phải chịu cảm giác tra tấn như địa ngục, A Sửu trên mặt lộ ra mỉm cười, bất đồng với vẻ lấy lòng mọi khi, lần này là phát ra từ nội tâm, nụ cười sung sướng được giải thoát, thấy hắn thật sự vui Sở Đào cảm thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn nhiều, nâng tay nhẹ chạm hai má hắn hỏi: “Vừa rồi đánh ngươi đau không?”
“Không có, nếu chưa hết giận, có thể đánh thêm.” A Sửu tâm tình tốt lắm, nói giỡn với Sở Đào.
“Ta không có thô bạo như ngươi.”
Lời than thở mặc dù mang vẻ nén giận, cũng đã thực ôn hòa, A Sửu biết Sở Đào không giận, liền kéo người vào lòng, cười nói: “Về sau sẽ không thế nữa, ta sẽ đối thật tốt với Thập Nhất.”
Sở Đào định đáp lại, bất quá lại ho khan, ngực rất đau, đau đớn theo phế phủ nảy lên yết hầu, đau đớn khiến ho khan càng lúc càng lợi hại, rốt cục cảm giác tanh nồng xộc lên, vừa ho vừa phun ra ngụm máu.
A Sửu giúp Sở Đào vỗ lưng, sau khi thấy hắn phun máu, tay ngừng lại nghĩ —— dù tối qua có thô bạo cũng không thể hại đến phế phủ, như thế nào lại hộc máu?
Tay vội kiểm tra mạch của Sở Đào, hư nhược là dấu hiệu tâm phế bị tổn thương, A Sửu trong đầu chợt lóe nhớ tới một màn hôm qua Sở Đào vì giữ chặt dây thừng mà bị sát thủ làm trọng thương.
Lúc ấy đêm trầm, nước sông chảy xiết, một màn Sở Đào liều chết cứu hắn lướt qua, sau lại thấy Sở Đào vẫn ngất, con tưởng do mình bạo lực gây ra, không nghĩ đến hắn bị nội thương. Lúc này xem mạch tượng thì thấy thương nghiêm trọng, nếu không trị tốt, về sau không thể luyện nữa là chuyện nhỏ, chỉ sợ ngay cả giữ mạng cũng là thành vấn đề.
Sở Đào ho một hồi, thấy vết máu trên tay áo, nhìn nhìn A Sửu, thấy hắn sắc mặt khó coi, đôi mắt đẹp kia cũng không biết đang nghĩ gì.
“Đừng lo lắng, ta không sao, lúc trước bị ác nhân đá một cước, ho khan vài ngày không phải cũng tốt cả sao.” Đột nhiên cảm thấy sợ hãi, Sở Đào vội vàng giải thích, tuy rằng chính hắn cũng biết lần này bất đồng, ngực rất đau, có gì đó đang quay cuồng, ầm ĩ muốn thoát ra.
“Không có việc gì không có việc gì, ngoan ngoãn mà ăn cơm, lại uống thuốc, rất nhanh sẽ khỏe.” A Sửu vỗ vỗ tay Sở Đào, cười an ủi.
Giúp Sở Đào ăn ít cháo, bôi thuốc trị thương xong đợi hắn ngủ, A Sửu ngồi ở hắn bên người nhìn hắn chăm chú. Gương mặt kia vốn khỏe mạnh hồng hào nay lại ốm yếu tái nhợt, Sở Đào mũi hơi khịt khịt, hắn hô hấp thực trầm, lại ngủ cũng không yên, thở dốc lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa, thi thoảng còn rên đau, chưởng kia ra tay rất nặng, nếu không phải lúc ấy sát thủ còn có điểm cố kỵ, Sở Đào đã sớm chết.
Nguyên bản chỉ nghĩ Sở Đào bị ngoại thượng, nghỉ ngơi hai ngày có thể đi lạii, hiện tại xem ra không được, nhìn tình trạng này không thể đi được, mà chính mình khi gặp sát thủ phải chạy ngay, nếu cố chấp dẫn hắn đi, chỉ thêm trói buộc mà thôi.
Độc trong cơ thể hắn đã trừ, cũng không cần Sở Đào trợ giúp, mất đi tác dụng không cần thiết phải giữ lại, hắn không phủ nhận thích sở đào, nhưng thích này so với tính mạng chỉ là muối bỏ biển thôi.
Ăn xong dược, bệnh tình Sở Đào không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng trầm trọng —— đây là phế phủ bị thương nặng, nếu không phải mang theo thuốc tốt trong cung, chỉ sợ hắn đã bất tỉnh, hiện tại tuy có thể đứng lên ăn cơm, hoạt động một ít, nhưng rõ ràng chỉ là miễn cưỡng.
Xuất phát từ hổ thẹn, A Sửu tận tâm hết sức hầu hạ Sở Đào, đến cả việc riêng tư cũng muốn làm thay, Sở Đào vì xấu hổ nghĩ muốn từ chối liền bị hắn ngăn cản.
“Thương thế của ngươi là vì ta, giờ thay ngươi làm mọi việc là đúng lắm.’
Lời nói ôn nhu làm Sở Đào mặt đỏ tim đập. Không biết vì ngượng ngùng hay do nội thương, hơi thở nặng nề liền phun ra ít máu.
“Việc này ta có thể tự làm, thật đấy.”
Nhìn thấy sắc mặt A Sửu thêm khó coi vì mình khạc ra máu Sở Đào thực bối rối, vội vàng nhanh miệng biện giải: “Ngươi xem tinh thần của ta có phải tốt hơn hôm qua không? Ta rất nhanh sẽ khỏi! Sau đó chúng ta là có thể cùng đến Vĩnh Thặng mượn binh, ngươi chờ ta hai ngày. . . . . . không, một ngày!”
Ống tay áo bị nắm chặt, bộ dáng kinh hoảng của Sở Đào làm cho A Sửu đau lòng, ôm lấy hắn vỗ nhẹ sau lưng, ôn nhu nói: “Ta biết ngươi đi được, bất quá không muốn để ngươi mệt mà thôi, chuyện mượn binh đừng vội, chờ ngươi khỏe hơn chúng ta lại đi.”
“Phải không?” Sở đào bình tĩnh nhìn thấy A Sửu, mặc dù từ cặp mắt đen kia không tìm được đáp án, nhưng A Sửu an ủi làm cho hắn an lòng không ít, tựa vào ngực đối phương, nhẹ giọng nói: “Đừng bỏ ta lại, nếu ngươi phải đi thì đưa ta theo, ta có thể đi.”
“Đứa ngốc, ta là do ngươi dùng thiên kim mới mua được, sao lại bỏ ngươi mà đi? Trừ phi ngươi không cần ta.” A Sửu nói có chút chua sót, cả cuộc đời này lần đầu hắn cảm thấy được mình nói dối thật bỉ ổi.
Người trong lòng đang không ngừng run rẩy, chứng minh Sở Đào giờ phút này có bao nhiêu sợ hãi, hắn liều mạng kiên trì như vậy, chỉ sợ bị bỏ lại, mình là hy vọng duy nhất của hắn, nếu mình bỏ đi thì hắn sao chịu được?
Sau cơm tối Sở Đào muốn xem sao trời, A Sửu không phản đối, ôm hắn dựa cửa sổ nhìn ra xa, hắn đối Sở Đào ngoan ngoãn hầu hạ, là bởi vì đã quyết định ngày mai rời đi, mất đi người cuối cùng để dựa vào, kết cục của Sở Đào có thể đoán được, có lẽ tiểu hoàng tử khờ dại đến chết cũng không rõ hiện tại hắn bi thảm như vậy là do mình gây ra. Trước mặt ôn nhu, phía sau hung hăng đâm hắn một đao, loại suy nghĩ này làm A Sửu rất không thoải mái, cho nên có thể bù đắp được gì, hắn đều làm cho trọn.
Xem sao trời trong đêm yên tĩnh là đẹp nhất, Sở Đào tựa vào ngực A Sửu nhìn lên trời cao, nghe hắn vì mình năn nỉ mà phải kể chuyện xưa, không khỏi nở nụ cười: “Thật khó nghe, còn không bằng bà vú hồi trước của ta kể.”
Xin ngươi, những gì hắn trải qua chỉ có vung đao múa kiếm, nào có thời gian kể chuyện dỗ trẻ đi ngủ?
Ra vẻ xem thường, A Sửu nói: “Chê ta kể không hay, vậy ngươi kể đi.”
Sở Đào thật đúng là hưng trí bừng bừng kể vài chuyện quấy phá hồi nhỏ của mình, A Sửu nghe được giọng nói thực rất êm tai truyền đến, hắn tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng trong cung, hình ảnh tiểu hoàng tử nhảy nhót vui đùa, đứa nhỏ tinh quái, khiến nội thị vừa buồn cười lại bất đắc dĩ. . . . . .
“A Sửu, ta kể nhiều chuyện của ta như vậy, chỉ là chưa từng nghe qua chuyện của ngươi, tên gọi lúc nhỏ của ngươi là gì, ở nơi nào lớn lên?” Sở Đào nói mệt rồi, vì thế vòng vo chuyển đề tài, hắn đang hứng trí lắm, hai mắt sáng long lanh chăm chú nhìn A Sửu, hoàn toàn không nhìn ra là người bệnh.
“Dạ Tốn. Dạ trong đêm khuya, tốn trong khiêm tốn.” A Sửu nói, đây là lần đầu tiên hắn đem tên thật nói cho người khác nghe, cũng sắp rời Sở Đào mà đi, không cần lừa gạt nữa, hoặc có lẽ hắn không đành lòng lừa gạt thêm.
“Dạ Tốn, tên hay, ta về sau gọi ngươi A Tốn được không?”
“Được.” Nếu có về sau, hắn nghĩ hắn sẽ không cự tuyệt, A Sửu vuốt tóc Sở Đào tiếp tục nói: “Ta ở một nơi rất lạnh, rất yên tĩnh mà lớn lên, nơi đó với hoàng cung giống nhau lạnh như băng.”
“A Tốn thật đáng thương. . . . . .” Trong lòng truyền đến tiếng thở dài sâu kín của Sở Đào.
“Cha ta phi long tái ngoại trang chủ của Hàn gia, nương ta là vợ lẽ, cho nên ta rất ít khi nhìn thấy phụ thân, ta theo họ mẹ, công phu cũng là mẫu thân dạy. Nơi ta ở mỗi ngày làm bạn với ta chỉ có binh khí, việc ta thành thạo nhất là giết chóc. Chúng ta vì tiền mà làm việc, chỉ cần người khác trả giá cao, chúng ta cái gì cũng làm, ta từ ba tuổi cầm lấy binh khí, từ đó không chia lìa. Ta từng giết rất nhiều người, cho nên người trong giang hồ đều gọi ta Dạ Tu La. . . . . .”
A Sửu nói rất chậm, cũng thực lộn xộn, tựa hồ nghĩ đến thì nói, thấy khuỷu tay trầm xuống, hắn biết Sở Đào chịu không được mỏi mệt muốn ngủ, lại vẫn như cũ tiếp tục nói, nói đến mình hồi nhỏ, thiếu niên thì khoái chí một thân lưu lạc giang hồ, nói đến luyện võ không may bị trúng độc, sau đó ẩn thân ở vương phủ, nói đến việc gặp Sở Đào vẫn chỉ là đùa giỡn. . . . . .
Gió đêm nhẹ thổi, đem giọng nói trầm thấp phất lên trời cao, rồi sau đó, tiêu tán.
A Sửu đem Sở Đào ôm quay về trên giường, hắn ngủ vẻ mặt bình thản, khóe môi khả ái cong lên, nhớ tới bộ dáng hắn khi say rượu, A Sửu giật mình.
“Thực xin lỗi, Thập Nhất.” Nhẹ nhàng vuốt ve thái dương Sở Đào, hắn nói.
Đối Sở Đào có chút áy náy, bất quá hắn không biết là chính mình có sai, người vật cạnh tranh, kẻ mạnh thì sống, đạo lý này hắn nghĩ Sở Đào cũng nên hiểu được, hắn chỉ là nghe theo mà thôi.