CHƯƠNG 5
Hai người chạy ra ngoài theo dòng người đang hoang mang, nhóm khách đánh bạc lập tức giải tán. A Sửu dắt ngựa qua, đề khí nhảy lên ngựa, hướng phía trước chạy đi, thẳng đến một con đường hẻo lánh mới ghìm cương lại, bỗng thấy đau nhói, toàn thân vô lực, hắn xoay người xuống ngựa, tựa vào một thân cây phía trước nghỉ ngơi.
“Người vừa rồi là ai? Vì cái gì muốn giết người?” Sở Đào đuổi kịp, xuống ngựa, chạy đến bên cạnh A Sửu, luôn miệng hỏi.
“Đúng vậy đám người kia chính là đến giết ngươi.” A Sửu nhắm mắt điều khí một chút, đau đớn giảm bớt, hắn thản nhiên nói.
Sở Đào lập tức trừng mắt to, “Vì cái gì muốn giết ta?”
“Vậy phải hỏi ngươi, kẻ nào muốn ngươi chết.”
“Hoàng thúc?” Không hề nghĩ ngợi, Sở Đào dứt khoát đáp lời.
Nói đến kẻ muốn giết hắn, Sở Đào không chút do dự nói ra tên Sở Huyền. Hoàng thất Vạn Dục bọn họ không thịnh vượng nếu nói là bị nguyền rủa như truyền thuyết thì hắn thà tin là hoàng thúc gây lên. Tam hoàng huynh yếu trí, thất hoàng huynh mắt mù, mà ngay cả vị huynh trưởng ngồi trên ngôi vua kia cũng sức khỏe cực kém. Sở gia trừ hắn ra thì không có một ai là người khỏe mạnh cả, hắn cũng sớm biết hoàng thúc sẽ không tha cho hắn, cho nên nghe xong lời A Sửu nói thì cũng không mấy kinh ngạc.
Sở Đào trả lời vậy khiến A Sửu đến việc bịa đặt xuất thân của sát thủ cũng tiết kiếm được sức, hắn biết rõ đám người kia không phải do Sở Huyền phái tới, mục tiêu của bọn họ cũng không phải Sở Đào, mà chính là hắn. Nguyên nhân chính vì như thế nên hắn mới cần phải lừa Sở Đào, trước thời hạn độc phát nửa năm, đây là hắn chưa kịp chuẩn bị, lúc này mới nhớ tới mấy lần trước đau đứt quãng đều là dấu hiệu độc phát, chỉ tiếc hắn lại xem nhẹ.
Độc khí là do hắn năm đó luyện công chưa thỏa đáng, hàn độc hàng năm đều phát tác, khi phát tác thì vài canh giờ sẽ giày vò một lần, hơn nữa lần sau so với lần trước càng mạnh hơn, đem hắn ra tra tấn đến thống khổ không thể chịu nổi thì mới từ từ bình ổn lại.
Đây là lần độc phát cuối cùng, thế nên sẽ mãnh liệt hơn trước, hắn chịu giằng co mười năm trời, rốt cuộc có thể giải thoát từ cái thống khổ, cho nên lần này không thể gây ra sai lầm nào.
“Ngươi sắc mặt rất khó coi, có phải đang không thoải mái? Có thuốc không?” Thấy A Sửu sắc mặt tái nhợt, giọng nói cũng tương đối suy yếu, Sở Đào lo lắng hỏi.
“Ta đây là bệnh cũ, không thuốc nào chữa được, qua một lúc sẽ tự lành.” A Sửu nhìn Sở Đào, nói:”Vương gia, có người muốn giết ngươi, ngươi đừng lo cho ta, cưỡi ngựa đi trước đi.”
“Ngươi hiện tại có bệnh, ta nào có thể bỏ ngươi mà đi?”
“Ta đã ổn rồi, tình thế lúc này, chúng ta tách ra chạy là lựa chọn tốt nhất, ta dụ bọn họ rời đi, sau đó chúng ta gặp ở thị trấn phía trước.”
“Ta không đồng ý, trong ghi chú nói, hành tẩu giang hồ quan trọng nhất là chữ nghĩa, người bọn họ muốn giết là ta, ta không thể để ngươi thay ta mạo hiểm!”
A Sửu ở trong lòng tức đến muốn điên người, lại khẳng định, nếu tên hỗn đản viết cái thứ ghi chú kia đang đứng trước mặt hắn, hắn sẽ không do dự bổ cho tên đó nhát!
Bất quá lúc này không thể tức giận với Sở Đào, A Sửu hít một hơi thật sâu, kéo tay Sở Đào qua, nghiêm mặt nói:”Vương gia, hãy nghe ta nói, mục đích của bọn họ là ngươi, nếu phát hiện đuổi theo nhầm người họ sẽ không làm gì ta. Ngược lại, nếu ngươi thật sự gặp bất trắc gì, ngươi nghĩ là hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ta sao?”
“Nhưng mà .”
“Không nhưng, nghe lời ta. Ta cam đoan, ta sẽ không có việc gì, ân?”
Như lừa gạt hài tử, A Sửu đưa Sở Đào lừa lên ngựa. Lúc vỗ ngựa liền đem hương phấn chà lên lưng ngựa, đợi hắn đi xa liền phủi hương phấn kia khỏi người mình. Phất roi, ngựa hí dài một tiếng hướng phía ngược lại chạy đi.
Hắn không biết sát thủ do ai phái tới, nhưng hẳn đã có chuẩn bị mà tới, giờ chỉ hy vọng tiểu hoàng tử cùng con ngựa kia có thể dẫn dắt sự chú ý của sát thủ. Cho hắn thêm chút thời gian.
Hướng A Sửu đi là đường nhỏ trong núi, thích hợp che giấu. Đi được nửa đường trời liền âm u, mưa phùn lất phất, hắn thân thể mệt mỏi đành phải tìm tảng đá ngồi tạm nghỉ ngơi.
Là ai muốn giết hắn? Từ từ nhắm hai mắt hắn nghĩ, biết hắn có bệnh khó nói trên đời này không quá ba người, với lại ba người này chắc chắn sẽ không hại hắn. Quan trọng hơn là không ai biết lúc hắn độc phát, kể cả bản thân, nếu không hắn đã không để Sở Đào nháo tới nháo lui.
Cho nên, người muốn giết hắn cũng không biết chuyện hắn độc phát, bọn họ đúng lúc xuất hiện chỉ là trùng hợp. Nói vậy phần thắng của hắn có thể lớn hơn chút, bất quá vẫn mong tiểu hoàng tử ngốc kia dẫn nhóm sát thủ ra xa chút.
Sự thật chứng minh mọi chuyện xảy ra không theo ý định của hắn, đêm trăng trời tối một trận vó ngựa truyền tới, vừa nhìn thấy Sở Đào đứng trước mặt mình hắn thật muốn đâm đầu xuống đất.
“Ta rất lo cho ngươi nên muốn quay lại tìm, vì tìm ngươi ta đã đi vài vòng trong núi rồi.” Vừa nói Sở Đào liền xuống ngựa, trên dưới đánh giá sắc mặt A Sửu, hỏi:”Thân thể ngươi có sao không?”
“Không có việc gì.”
Đang mải nhìn phía sau Sở Đào, A Sửu tự biết mình chẳng còn đường thoát, sát thủ hẳn sẽ theo đuôi y đến đây. Hắn đã dần cảm giác được sát khí tới gần, chậm rãi tiến tới vây lấy bọn họ, không lưu đường thoát.
“Có vấn đề gì sao?” Trên không truyền đến tiếng quạ kêu thê lương, Sở Đào cảm thấy không tốt, vội nhìn quanh bốn phía.
A Sửu kéo Sở Đào ra phía sau mình, nhìn qua như bảo hộ thực chất là để chắn ám toán từ phía sau. Mắt ưng bình tĩnh quan sát xung quanh, yên lặng chờ đợi đối phương xuất hiện.
Quả nhiên, đối phương thiếu kiên nhẫn động thủ, tổng cộng bốn người, theo bốn phía bọc đánh. A Sửu trong người còn có độc, toàn thân mệt mỏi không rảnh tốn sức với họ, liền tốc chiến tốc thắng đoạt kiếm bên hông Sở Đào đánh đòn phủ đầu. Hắn công phu cao, ra chiêu ngoan độc, xuống tay liền không để đối phương đường sống, nháy mắt liền hạ được ba người, còn lại một người trên đùi trúng một kiếm, mắt thấy không địch lại, cuống quít tháo chạy.
A Sửu cổ tay rung lên, ném kiếm trúng giữa lưng người nọ, khiến y hung hăng ngã trên mặt đất, ra tay không lưu người sống là quy tắc hành sự của hắn.
Trong nháy mắt chém giết mấy người, chân khí tác động càng làm độc chạy loạn kinh mạch, A Sửu chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi, hắn không muốn ở trước mặt Sở Đào tỏ ra yếu thế, trầm giọng quát: “Nhặt kiếm cầm về đây!”
Hết thảy đều biến hóa quá nhanh, Sở Đào còn đang bị một màn huyết tinh trước mắt làm sững sờ, cơ thể cứng đơ chạy tới bên thi thể rút ra kiếm cắm trên lưng, máu bắn ra uốn lượn, Sở Đào một trận tim đập muốn ói.
Hắn tuy từ nhỏ đã luyện võ đánh tới đánh lui, luôn ảo tưởng được lang bạt giang hồ, làm đại hiệp trừ bạo an dân. Nhưng thực tế cùng mơ mộng luôn chênh lệch như lòng sông so với mặt biển, việc trước mắt này thật không giống những gì hắn biết về giang hồ.
“Ngươi như thế nào không hỏi rõ ràng đã giết bọn họ?” Hắn mờ mịt đi trở về bên A Sửu, lắp bắp hỏi.
Bởi vì cơ hội sống chỉ có một, hắn chỉ cần biết nhóm người này muốn giết hắn thế là quá đủ.
Bắt lấy chuôi kiếm, A Sửu hỏi lại:”Nếu hỏi rõ ràng, đối phương sẽ không giết người sao?”
“Nhưng mà…”
Không cho tiểu hoàng tử đáng thương cơ hội đáp trả, A Sửu lôi kéo hắn lên ngựa hướng khe núi chạy đi. Bọn họ tạm thời cho là an toàn đi, bất quá không thể lơ là, độc trong người tùy thời có thể phát tác, Sở Đào còn giá trị lợi dụng, đây cũng là nguyên nhân kéo y theo.
Trời vội trút mưa, đêm đen yên tĩnh, ngựa đi trên đường thật lâu liền dừng lại trước một ngôi miếu hoang. A Sửu xoay người xuống ngựa, phế phủ đã ẩn ẩn thấy đau, hắn biết là vừa rồi ác chiến đã khiến độc phát tác, may mắn tìm được một nơi đặt chân, có thể tĩnh tâm điều tức một chút.
Miếu nhỏ thật tàn tạ, ngói nát mưa nhỏ giọt vào trong nhìn thôi đã thấy thê lương. A Sửu đi đến gần bàn thờ ngồi xuống, toàn thân mỏi mệt khiến hắn đến việc nhóm lửa cũng chẳng màng.
Trước mắt bỗng sáng ngời, Sở Đào đánh lửa, ánh nến vàng đung đưa soi lên gương mặt tuấn tú đang nhìn chăm chăm A Sửu, vẻ mặt lạnh lùng.
“Vương gia.” Mơ hồ cảm giác không ổn, A Sửu nghĩ muốn đưa tay kéo hắn, lại thấy hắn lắc mình tránh đi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Có phải gian tế Vĩnh Thặng phái tới’?
Chủ cũ của A Sửu là Vĩnh Thặng lục hoàng tử Niếp, Sở Đào nghi vậy cũng có cái lý riêng của hắn. Nghe xong lời này, A Sửu cười khổ nói: “Ta sao lại là gian tế? Đừng quên, lúc trước là vương gia ngài năn nỉ muốn mua ta…”
“Đừng có gọi ta vương gia! Trong lòng ngươi từ trước tới giờ chưa từng coi ta là chủ nhân phải không!?!” Bởi vì tức giận hỏa tập trong tay Sở Đào lắc lư gay gắt, hắn hét lớn:”Đêm đó làm nhục ta là ngươi đúng không? Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì!”
Sở Đào chỉ là có chút đơn thuần, nhưng không phải tên ngu, vừa rồi hắn bị một trận huyết tinh dọa ngây người, chưa xem xét kĩ được, nhưng thời gian trôi qua nãy giờ khiến hắn thông suốt mọi việc. Một hạ nhân bình thường e dè cẩn thận, bỗng bày ra võ công cao cường còn xuống tay rất tàn nhẫn, khí thế kia rất quen thuộc, cái đêm bị nhục nhã chính là cảm giác được khí thế dọa người đấy, bá đạo khiến người khác không thể chống lại.
Nhớ lại mọi việc đêm đó, Sở Đào đứng lên thân mình không tự chủ được run rẩy, tưởng rượu say bóng đè, lại không nghĩ rằng tất cả đều là sự thật, bị nam nhân đè dưới thân, buồn cười là một chút cũng không phản kháng lại được. A Sửu xâm phạm không chỉ thân thể hắn, còn có danh dự của hắn!
“Vương gia. . . . . .”
“Đừng gọi ta nữa!” Sở Đào đoạt lấy bảo kiếm, mạnh rút kiếm khỏi vỏ, vừa quát vừa hướng cổ A Sửu, tia chớp xẹt qua, ánh lên thân kiếm vẻ lạnh lùng.
Không hề che giấu ý định muốn giết người, khí thế so với sát thủ lúc trước còn mãnh liệt hơn, A Sửu biết Sở Đào đã nghĩ thông suốt, mũi kiếm run rẩy chỉ vào hắn lúc này là do quá phẫn nộ. Danh dự của hắn cùng thói quen kiêu ngạo không cho phép mình sống thêm giờ khắc nào.
Muốn tiên hạ thủ vi cường, giống như lúc nãy đối phó sát thủ, chỉ là…
A Sửu vận nội lực, cảm giác toàn thân đau đớn lợi hại, chân khí đảo lộn không thể đứng dậy, giờ phút này hắn giống như thịt trên thớt tùy người ra tay.
“Vương gia, chuyện đêm đó là ta sai, là ta khống chế không được chính mình. Nhưng ta sùng kính ngươi, thích ngươi, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra sao?”
Sở Đào ngực kịch liệt phập phồng, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng A Sửu.
“Ta cho tới giờ vẫn không nghĩ sẽ làm việc quá phận, chỉ cần được ở bên vương gia liền cảm thấy mỹ mãn. Chỉ là đêm đó ngươi đột nhiên đến ta phòng, thấy bộ dáng ngươi say rượu sau ta nhất thời nhịn không được. . . . . .”
A Sửu đáng thương tự nói, tay lại ở trên mặt đất di động, bất động thanh sắc nhặt lên gạch vụn dưới bàn thờ, chỉ cần Sở Đào tiến gần thêm, hắn tin mình có thể đưa y vào chỗ chết.
Bất quá chưa đến một khắc cuối cùng, hắn sẽ không làm vậy, nội lực có thể kích thích độc tính phát tác mạnh hơn, phần đau đớn đấy hắn biết rõ, cho nên hắn đang đánh cược vào lòng lương thiện của Sở Đào.
“Không cần lấy lý do che giấu tội của ngươi!” Thật lâu sau, Sở Đào rốt cục nói: “Giống ngươi như tùy tâm sở dục mà chiếm giữ, căn bản không phải thích.”
Lời nói lạnh như băng, trông không giống vẻ phẫn nộ ban nãy, A Sửu biết hắn đã bình tĩnh trở lại, nhân tiện nói: “Ta biết, ta chỉ là không thể tự kềm chế a, biết rõ thân phận của mình không thể so sánh với Hoắc thị lang. Nhưng không tự chủ được nghĩ muốn tiếp cận Vương gia, cái cảm giác lo được lo mất khi thích một người ngươi hiểu đúng không?”
Ai, cả đời này của hắn trải nghiệm tình cảm chẳng có bao nhiêu, nói lý nửa thật nửa giả. Dùng tâm mà nói hắn vẫn là rất thích Sở Đào, đương nhiên là với điều kiện hắn còn sống ở đời, cho nên đừng ép hắn động thủ!
Ánh nến quá mờ, Sở Đào lại trong lòng tình cảm xúc động phẫn nộ đan xen, không thấy được động tác trong tay A Sửu. Lại càng không nghĩ đến chính mình đang đứng trước thời khắc sinh tử, chỉ nghe hắn lời nói thống khổ, nghĩ đến phần chân tình kia mình đối Hoắc Chẩn, suy bụng ta ra bụng người, oán hận tiêu giảm rất nhiều, tâm thần bừng tỉnh lại nghe hắn còn nói: “Ta biết với thân phận của mình là làm nhục vương gia tội đáng chết vạn lần. Cho nên thời gian qua đã không thiết sống nữa, ngươi ra tay đi, chết ở dưới kiếm của ngươi còn hơn bị sát thủ giết.”
Sở Đào như trước im lặng, A Sửu chỉ cảm thấy trong cơ thể đau đớn nặng thêm vài phần, trên trán mồ hôi lạnh chậm rãi chảy ra, hắn chống đỡ không được bao lâu. Nếu qua một lát Sở Đào lại muốn tiến tới, hắn căn bản không thể chống đỡ.
Hắn khẽ cắn môi tiến lên phía trước thêm một chút, kiếm vừa vặn kề vào cổ họng, Sở Đào cả kinh theo bản năng thu kiếm. Vừa rồi xúc động phẫn nộ hắn là thật muốn giết A Sửu cho hả giận, chỉ là nghe mấy lời của A Sửu lại cảm thấy được hắn thực đáng thương, xem xét một chút cuối cùng cắn răng một cái, quát: “Ngươi trước mạo phạm ta, tội đáng chém, bất quá vừa rồi ngươi đã cứu ta một mạng, coi như hòa!”
Nói xong, đem thiết kiếm ném thật mạnh trên mặt đất, xoay người chạy mất.
Tiếng vó ngựa ở trong mưa dần dần đi xa, A Sửu nhẹ nhàng thở ra, dựa vào bàn chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất, hắn biết chính mình thành công rồi, Sở Đào đã buông tha hắn.
Tâm thần thả lỏng, đau nhức ngược lại càng thêm rõ ràng, theo phế phủ truyền tới tứ chi, bốn phương tám hướng đều đau, A Sửu gập người đứng dậy, cố chịu đựng đau đớn đột kích, này độc rất bá đạo vận công chống cự chỉ khiến độc càng mạnh thêm. Biện pháp tốt nhất chính là chịu được, chịu đựng đến lúc nào đó, đau đớn sẽ tự giảm, đây là kinh nghiệm hắn rút ra được sau bao năm sống chung với độc.
Thanh âm mưa gió bên ngoài ngày càng xa, cuối cùng chẳng nghe thấy gì, trước mắt hết thảy nhòe đi, sau đó tầm mắt liền chìm vào hắc ám.
Bên người thật ấm, cảm giác thoải mái cùng cùng quá khứ lãnh lẽo bất đồng, mỗi lần độc phát hắn đều tìm chỗ không người bế quan. Hắn nhớ mỗi lần tỉnh lại đều thấy lạnh như băng, kỳ quái cảm giác lúc này lại khác xa, hắn liền giãy dụa mở mắt.
Trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua ngói vỡ cũ nát chiếu xuống mặt đất, bên người có lửa trại nho nhỏ, không hề nghi ngờ, cảm giác ấm áp này nguyên nhân hắn thấy thoải mái. Hắn hoạt động một chút, áo đắp trên người rớt xuống, chính là áo khoác của Sở Đào.
Sở Đào lúc này đang ngồi phía trước lửa trại, dùng cái gậy nhỏ yên lặng gảy lửa, củi gỗ thi thoảng phát tiếng đôm đốp, trái ngược với vẻ yên tĩnh của ngôi miếu nát.
Thực sửng sốt thấy Sở Đào đã bỏ đi mà quay lại, A Sửu vội nói “Vương gia. . . . . .”
Một cái bánh nướng đen thui ném đến phía hắn, Sở Đào lạnh lùng nói: “Tỉnh thì ăn đi.”
Sở Đào trông thật thảm, tuy quần áo ướt đã đổi qua, nhưng đầu tóc hỗn độn, vết bụi than ngang dọc đen thui trên mặt, tổng thể nhìn thực muốn cười. Vốn là người sinh hoạt được chăm sóc tận nơi, vị tiểu hoàng tử này nhất định đã tìm rất lâu, mới có được ít củi đốt để mà sưởi ấm, lại còn nướng bánh, tuy nói là bánh nhưng ăn được không còn phải xem xét thêm. A Sửu đoán trong lúc mình mê man, Sở Đào hẳn là chưa được nghỉ ngơi.
Toàn thân tê dại ý nghĩ ngắt quãng, đây là phản ứng bình thường khi độc qua, A Sửu không để ý, bất quá ngực thấy một cảm giác không nói rõ được lấp đầy, mà những năm gần đây chưa bao giờ có qua, hắn cắn màn thần, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Sở Đào đầu nghiêng sang một bên bất động ra vẻ không nghe thấy, bất quá ánh mắt phiếm hồng lại tiết lộ tâm tình của hắn, cứ cắn chặt môi dưới, vẻ quật cường, không cam lòng, còn có hối hận đan xen hiện ra ở trên mặt. A Sửu nhìn rõ đột nhiên cảm thấy được vị tiểu hoàng tử này so với lúc trước càng thêm đáng yêu.
Không thấy được ánh mắt nóng bỏng A Sửu nhìn mình, Sở Đào vẫn gảy lửa, âm thầm tự mắng chính mình dễ mềm lòng.
Tối hôm qua lúc hắn tức giận chạy đi chưa được bao lâu, đã bị nước mưa lạnh dội cho tỉnh, nghĩ nghĩ lại có điểm do dự. Lo lắng cho bệnh tình của A Sửu nên lại vòng trở về, kết quả liền thấy tên kia nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh. Toàn thân là mồ hôi lạnh, thi thoảng phát ra run rẩy yếu ớt, tay chạm lên mặt hắn lạnh như băng thật dọa người, lúc đó cảm giác, cho dù chính mình không giết hắn, hắn cũng sống không được bao lâu.
Thống hận chớp mắt liền tan, Sở Đào thấy được người này xuất thân thấp kém cũng thực đáng thương, đáng thương đến ngay mức không có dũng khí nói lời thích người khác, nhưng dù thế đêm đó hắn làm vậy với mình vẫn là sai.
Nghĩ tới nghĩ lui lại mềm lòng, dù sao cũng mắng mỏ rồi, thôi thì ngậm bồ hòn. Sở Đào trước lúc bắt tay vào nấu nướng đã khóc lớn một trận cho bõ tức.
Tay gảy lửa nhẹ nhàng bị kéo lại, A Sửu không biết khi nào đã ngồi lại đây, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi ăn chưa?”
Theo bản năng Sở Đào gạt mạnh tay hắn ra, lại thấy hơi quá đáng, im im chốc lát liền lạnh lùng nói:”Ta được người hầu hạ quen, xuất môn ra ngoài không thể thiếu người hầu. Ngươi nếu đã biết sai thì thật thà một chút đi!”
Thấy hắn nói lời không thật lòng, sợ Sở Đào nhìn thấy mình đang cười, A Sửu vội cúi đầu yên lặng chấp thuận.
Động tác này Sở Đào nhìn tựa như chó nhỏ ủ rũ khi bị chủ nhân mắng mỏ, tâm tình buồn bực giảm chút, dịu giọng nói:”Ăn đi, dưỡng tốt mới khỏi bệnh.” Nghĩ nghĩ, lại nói:”Ta là lần đầu nướng đồ, ngươi phải ăn hết!”
“Tuân mệnh!” Hắn cũng đói bụng, cho dù là độc dược cũng sẽ không chút do dự mà ăn. Hơn nữa còn là bánh nướng, có thể để tiểu hoàng tử hầu hạ, chỉ sợ ngay cả Hoắc Chẩn cũng chưa có cái phúc này, chính mình phải thật hưởng thụ.
Thấy A Sửu ăn thật vui vẻ, vậy gián tiếp chứng minh được mình nướng bánh rất tốt, tâm tình Sở Đào thông suốt rất nhiều, ngồi không có việc gì, vì thế hỏi: “Ngươi đó là bệnh gì a, có thể chết người không?”
“Lúc nhỏ bị người hạ độc.” A Sửu thuận miệng nói.
“Sao có kẻ lại hạ độc tiểu hài tử?” Lòng hiếu kỳ dâng lên, Sở Đào tạm quên khúc mắc trong lòng nhịn không được truy vấn.
A Sửu biết Sở Đào là thật lòng muốn hỏi han cặn kẽ, lười dài dòng với hắn, nghĩ nghĩ, cố ý thở dài ra vẻ “Một lời khó nói hết a. . . . . .”
“Vậy nói ngắn gọn.”
“Kỳ thật. . . . . .” A Sửu hơi do dự một chút, nói: “Mẫu thân ta lúc trước vào nhà giàu làm thiếp, khi sinh ta ra thì bị chính thất ghen ghét nên cho người trộm hạ độc. Ta sống được đến giờ, là do mẫu thân. . . . . .”
“. . . . . . Thực xin lỗi.”
Ánh mắt Sở Đào thuần khiết lấp lánh vẻ mặt hối hận mà nhận lỗi, đây đúng là biểu tình A Sửu muốn thấy. Hiện tại mọi chuyện còn chưa xong, tuy nói Sở Đào không còn ý định giết mình, nhưng ai biết hắn có đổi ý hay không. Trừ bỏ chính mình ra, không ai đáng để tín nhiệm.
Cách tốt nhất là đánh lừa Sở Đào trước, giành được sự đồng tình của Sở Đào, về phần tương lai có thể hay không bị vạch trần A Sửu không để ý, dù sao với hắn mà nói, Sở Đào chẳng qua là quan cờ để lợi dụng, tùy thời có thể vứt bỏ mà thôi.
Sở Đào quả nhiên bị thân thế đau thương của a Sửu đả động, mẫu hậu hắn cũng mất sớm cho nên rất hiểu cảm giác từ nhỏ chịu tang mẹ, nghe a Sửu kể lại liên tưởng đủ kiểu, liền đem hắn xem thành đứa nhỏ cam chịu, tuy thấy lạ hắn lại có võ công cao, bất quá sợ lại chạm đến chuyện thương tâm của hắn liền không hỏi nhiều. Ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều, còn đưa thuốc trị thương của mình khi vội trốn chạy cho hắn.
Thuốc giảm đau này mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng đều là thượng phẩm hoàng cung, a Sửu làm sao cùng Sở Đào khách khí, thuận tiện đều nhận hết.
“Ngươi nói đám sát thủ kia có tới nữa không?” Lại là một trận trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng vẫn là Sở Đào đánh vỡ im lặng.
“Họ sẽ đến nữa, nhưng ta chưa chắc có thể đánh trả, cho nên vương gia, ta trước dạy ngươi mấy chiêu công phu giữ mạng.”
Sau khi thân thể chịu độc phát phải một hai ngày nữa mới bình ổn trở lại trạng thái tốt nhất, lúc này kinh mạch bị hao tổn, không thể vận khí điều tức, cho nên A Sửu không thể khinh thường đối mặt với sát thủ, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có Sở Đào.
“Được!” Sở Đào vốn mê võ, vừa nghe A Sửu nói muốn dạy mình võ công, lập tức gật đầu, phẫn uất trước kia cũng tạm thời buông xuống. Nhớ đến công phu của A Sửu, nói không hâm mộ là đồ ngu đi, hiện tại có cơ hội học hỏi, hắn đương nhiên mong còn không được.
A Sửu có ý định dạy Sở Đào công phu thực chất chỉ để cho hắn múa may khi có sát thủ, để hắn chắn đi phần nào nguy hiểm, mà bảo tồn sức lực bản thân. Thời buổi cá lớn nuốt cá bé, hắn căn bản không tự giác được việc gì là sai là đúng, nhưng nhìn cái hớn hở trên mặt Sở Đào thì có chút áy náy. Lại tự chấn an bản thân là gạt người không phải lỗi của hắn, ai bảo người kia ngu ngốc như vậy, cho hắn cơ hội lừa gạt?
Ăn uống qua loa xong hai người liền bắt đầu luyện công, Sở Đào nền tảng công phu không tồi, người cũng thông minh, khi A Sửu chỉ điểm thì hiểu rất nhanh. Tuy rằng cảm thấy chiêu có thức độc ác, so với võ công hắn từng luyện chiêu số hoàn toàn bất đồng, thế nhưng nghĩ đến phải đối phó chính là sát thủ, liền cam chịu mà chăm chỉ luyện.
Một ngày lại qua, Sở Đào đem mười chiêu A Sửu dạy luyện cẩn thận, đến chạng vạng mới hứng trí bừng bừng đi làm đồ ăn, lần này thì có nhiều kinh nghiệm, đồ ăn làm ra coi như ăn được. Đưa A Sửu phần lương khô giòn xốp, còn chính hắn lại tự ăn phần cháy đen, làm A Sửu nhìn mà nghĩ không biết hắn có hạ độc mình không, hôm trước còn hận không thể tự tay giết hôm sau đã chu đáo chăm sóc.
Kỳ thật Sở Đào bản chất đơn thuần, tuy mấy vị hoàng huynh luôn bảo hộ che chở hắn, nhưng đơn thuần cũng là tính cách vốn có của hắn, hắn mua A Sửu cũng để chung sống cả đời. Cho nên khi bị nhục nhã nếu nói là thống hận thì thà nói hắn tức giận do bị lừa gạt, đấy mới là điểm Sở Đào khó tha thứ.
Bất quá sau khi tĩnh tâm ngẫm lại, việc kia toàn bộ không thể trách A Sửu, dù sao cũng là mình đi tìm hắn trước.
Tuy A Sửu khôn ngoan hơn người nhưng cũng khó đoán suy nghĩ của Sở Đào, đành tự giải thích: chắc mấy suy nghĩ ngu ngốc thì người thông minh cũng không cách đoán ra đi?
Đang ăn Sở Đào nói: “Hay là ta bái ngươi làm sư phụ? Như vậy về sau ngươi có thể quang minh chính đại dạy ta võ công.”
A Sửu ngẩn ra, hắn dạy Sở Đào công phu chỉ là kế tạm thời, đâu có suy nghĩ về sau, hỏi: “Vì cái gì nghĩ đến bái sư?”
“Ta xem trên ghi chú viết về võ lâm môn phái có rất nhiều quy củ, không phải người trong phái không thể truyền cho võ công, ngươi công phu so với đại ca ta còn lợi hại hơn, ta nghĩ đi theo ngươi học là tốt nhất.”
Cố gắng tìm từ chân thành chút, mắt tỏ vẻ trông mong nhìn Sở Đào, A Sửu tâm vừa động, cố ý đùa Sở Đào “Nếu ngươi nói thích ta, ta sẽ dạy.”
Sở Đào sắc mặt thay đổi, những lời này làm hắn nhớ đến xuân tình đêm đó, hắn đấy là lần đầu, nhớ tới cảnh tượng lúc đó cứ thấy tim đập không kìm hãm được. Nếu đối phương là Hoắc Chẩn, hắn nhất định rất vui vẻ nhớ đến cảnh kiều diễm đấy, nhưng kẻ áp hắn lại là A Sửu, không chỉ ép buộc hắn còn nói mấy lời khó nghe, muốn hắn đột nhiên chấp nhận vẫn có chút khó khăn.
A Sửu vốn là hay thích nói giỡn, cũng chẳng trông mong gì, thấy Sở Đào khó xử cảm thấy giỡn rất vui, ra vẻ thở dài nói:”Ta tự hiểu được thân phận mình không được trèo cao, vương gia…”
“Cũng không phải như vậy.” Sở Đào do dự một chút, nghĩ nghĩ, cảm thấy được vẫn là nói rõ thì tốt hơn “Ngươi không biết, kỳ thật, ta mua ngươi về, chính là muốn kết hôn với ngươi.”
Hả?
A Sửu kinh ngạc ngẩng đầu, rất kỳ quái nhìn Sở Đào.
Bị đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng, Sở Đào đỏ mặt lắp bắp đem lời thế của mình ra nói lại: “Ta sẽ thực hiện lời hứa, lấy ngươi làm Vương phi, nhưng ngươi cho ta thêm chút thời gian, để chúng ta từ từ hiểu nhau, ngươi làm sao vậy? Có phải hay độc tái phát?”
Không phải độc tái phát, là hắn nhịn cười vô cùng vất vả, chỉ có thể cúi đầu cứng nhắc để tránh bị Sở Đào nhìn thấy, khó trách hắn bỏ nhiều bạc mua chính mình, thì ra là có mục đích này. A Sửu thở dài, rất muốn nói cho vị tiểu hoàng tử này biết, người tốt không liên quan đến bộ dạng xấu hay đẹp, trông mặt mà bắt hình dong hắn nhất định sẽ bị đá lần nữa.
Đêm rất nhanh buông xuống Sở Đào mệt mỏi một ngày, rất nhanh liền vào mộng đẹp, khi đang ngủ say người lại bị đẩy tới lui, hắn mơ hồ than thở: “Đừng quấy. . . . . .”
“Bọn họ đến đây!” Thanh âm trầm thấp vang lên, tựa như giọng nói đêm hôm đó, Sở Đào cả kinh lập tức tỉnh lại.
Đêm đen gió lớn, nghe không được gì động tĩnh, Sở Đào đang muốn hỏi miệng lại bị che, cùng lúc kiếm được nhét vào tay hắn, A Sửu ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Cùng lúc trước giống nhau, có bốn người, tiên hạ thủ vi cường.”
Hắn cũng biết phải ra tay trước, vấn đề là hắn nhìn không ra đối thủ trốn ở nơi nào. . . . . .
“Đừng sợ.” A Sửu vỗ vỗ tay hắn mà cổ vũ: “Mấy người này công phu không cao lắm, ngươi đủ sức để đối phó.” Ít nhất là dùng mấy chiêu hắn dạy để đối phó thì chắc chắn không thành vấn đề.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, có người nhỏ giọng tiến vào, hắn vội vàng nhảy lên, tay nâng kiếm nhìn thấy đối phương lại bị dọa cho không dám ra tay.
A Sửu dạy hắn là chiêu pháp giết người mau lẹ đoạt phần thắng, tuy chưa luyện thành thục quá, nhưng nếu ra tay nhanh, chắc chắn sẽ đắc thủ. Nhưng đời này hắn chưa từng giết người a.
“Cẩn thận!” Thấy Sở Đào bất động, A Sửu vội vàng nhắc nhở, nói xong mới thấy không ổn, mục tiêu của đối phương là mình, nếu phát ra tiếng sẽ làm đối phương chú ý.
Đều do tiểu hoàng tử ngốc kia!
Không phí thời gian mắng Sở Đào, A Sửu vội vàng tránh né thế tấn công của sát thủ, cũng may Sở Đào đúng lúc nhảy qua, trong tình thế cấp bách thêm sự kinh hoảng, đem chiêu thức A Sửu dạy đánh lung tung beng, không chống đỡ được lâu liền bị một người ép lui dần ra sau.
Thấy hắn bộ dáng đối phó thảm thương, A Sửu vừa tức vừa vội mà nhìn người nọ bị đá một phát vào ngực bay về sau, liền không nhịn được mà nhặt kiếm trên đất, một kiếm xuyên cổ họng sát thủ.
Hắn tự biết rõ động chân khí có thể khiến độc tái phát, nhưng là hết cách rồi, mới thu được tên đồ đệ này không lẽ lại để chết ngay. Với tình hình trước mắt, Sở Đào mà chết đối mình cũng không có lợi gì.
Cho nên tâm tình xoay chuyển A Sửu lựa chọn cứu người.
Đem tiểu hoàng tử xui xẻo cứu thoát, chân khí trong cơ thể cũng bị tác động truyền đến đau nhức, A Sửu không khí lực rút kiếm, liền trực tiếp ngã sấp bên cạnh Sở Đào.
Sở Đào ngực bị thương ngực đau, nước mắt lưng tròng nghĩ lúc sát thủ tiến gần, tưởng chính mình phải chết rồi, không ngờ A Sửu một chiêu dọn luôn, càng thêm sùng bái, đang muốn nói lời cảm tạ chợt thấy phía trước có sát thủ loạng choạng đứng lên, sợ tới mức không ngớt kêu to: “A Sửu, cẩn thận! Cẩn thận!”
A Sửu thấy đối phương lãnh kiếm đâm tới, dưới tình thế cấp bách theo bản năng kéo lấy Sở Đào bên cạnh làm lá chắn, đáng tiếc kéo được một nửa thì hụt hơi, không chỉ không túm được Sở Đào, ngược lại bị hắn kéo đi, kiếm phong tới gần sống chết trong chớp mắt, hắn vội nghiêng thân mình, trên vai bị trúng một kiếm, chân khí hướng bàn tay đánh một chưởng thật mạnh vào ngực sát thủ, khiến sát thủ bị đánh bay ra xa.
“A Sửu, ngươi thế nào?” Sở Đào phế phủ đau đến lợi hại, bất quá càng lo lắng cho an nguy của A Sửu, giãy dụa đứng lên, liên thanh hỏi.
Vừa rồi A Sửu liều mạng dùng toàn bộ sức lực, độc ngủ đông trong cơ thể bị kích phát chạy loạn khắp người, giờ phút này chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đau như đao chém, so ra thì vết thương ở vai chẳng đáng nhắc đến.
Gặp A Sửu sắc mặt trắng bệch, trên vai máu tươi chảy ròng, Sở Đào hốt hoảng vội vàng lấy thuốc trị thương thay hắn bôi.
“Trước lấy thuốc giảm đau cho ta.” Nhịn xuống đau, A Sửu nói.
“Nga.”
Sở Đào vừa nghe liền làm, vội vàng moi thuốc giảm đau, kích động đổ ra làm rớt mấy viên, A Sửu tùy tay nhặt lên đưa vào miệng.
“Dược kia rơi bị bẩn.”
Lúc này có thể giảm đau là tốt, còn quản cái gì bẩn với không bẩn, A Sửu ăn dược, ngửa mặt nằm thẳng hồi lâu mới thấy dược phát huy tác dụng, đau nhức thoáng giảm xuống.
Sở Đào đánh hỏa tập, giúp A Sửu băng bó vết thương ở vai cho tốt, hơn nữa ngày không thấy hắn nói gì, trong lòng có chút sợ, ngập ngừng nói: “Vừa rồi. . . . . . Cám ơn ngươi. . . . . .”
A Sửu mơ hồ mở mắt nhìn Sở Đào, ánh lửa chiếu thoạt nhìn sắc mặt hắn còn trắng xanh hơn mình, hiển nhiên do sợ hãi để lại từ trận chiến ban nãy.
“Cho tới giờ cũng chưa có ai giống ngươi, vì cứu ta ngay cả mạng mình cũng không cần. . . . . . Đều là ta sai, đã không dùng tốt công phu ngươi dạy, còn liên lụy ngươi vì ta bị thương. . . . . .” Sở Đào ủ rũ nói.
Vừa rồi sát thủ tấn công quá nhanh, Sở Đào căn bản không thấy rõ mục tiêu của đối phương là ai, cho nên chỉ thấy A Sửu che trước người mình thì bị trúng kiếm, đương nhiên cho rằng vì cứu mình, trong nháy mắt đó cảm động khó nói lên lời, rốt cuộc là phải thích một người nhiều đến mức nào, mới có thể liều mạng như vậy, nghĩ nghĩ cổ họng nghẹn ngào chỉ kém khóc lên.
A Sửu chẳng biết nên làm gì cho phải
Có lẽ đạt đến đẳng cấp ngu ngốc hoang tưởng như Sở Đào cũng là một loại hạnh phúc đi, ít nhất hắn nhìn không ra tính người âm u ti tiện.
“A Sửu, cả đời này ta cũng sẽ đối tốt với ngươi!”
Thực trịnh trọng tuyên bố, A Sửu biết giờ phút này Sở Đào có bao nhiêu kiên định, thấy thế hắn có điểm áy náy, nâng tay áp lên hai má Sở Đào, thật lạnh, y cứ cắn chặt môi dưới, vẻ muốn khóc lại cố nhịn xuống, làm cho hắn nhìn mà tâm động.
“Ngươi vừa rồi làm tốt lắm.”
Tuy rằng tên ngốc đem chiêu thức hắn dậy đánh như võ mèo ba chân, bất quá việc đã qua nhiều lời vô ích, xuất phát từ áy náy, A Sửu khó có được mà ôn nhu an ủi.
“Phải không?” Được tán dương, Sở Đào nở nụ cười, dựa vào A Sửu mà nằm xuống, sâu kín thở dài: “Nếu ta không bốc đồng chạy ra ngoài thì tốt rồi, vậy thì hoàng thúc đã không có cơ hội ra tay.”
“Đừng tự trách, việc này không liên quan đến ngươi.” A Sửu thuận miệng nói.
An ủi người đâu có mất tiền, hắn đương nhiên sẽ không keo kiệt. Tuy rằng chưa đoán được ai sai khiến phía sau, nhưng hắn khẳng định chuyện này cùng Sở Huyền không quan hệ, Sở Huyền nếu muốn giết Sở Đào đã không đợi đến tận hôm nay.
“Sát thủ vội vàng truy tới, xem ra hoàng thúc là quyết tâm phải diệt trừ ta , chúng ta phải mau rời đi. . . . . . Thân thể ngươi có thể đi không?”
“Không có việc gì.” Đi chậm vô phương, chỉ cần không tác động chân khí, cho dù vất vả chút, cũng hơn ở đây chờ chết.
Đầu vai có chút nóng lên, là nhiệt độ cơ thể Sở Đào tới gần truyền đến, hắn tựa hồ không quá thoải mái, thỉnh thoảng cúi đầu ho khan, A Sửu nhịn không được hỏi: “Ngươi bị thương nặng không?”
“Ngực có chút đau.” Vừa rồi bị sát thủ đá một cước, thở một cái liền cảm thấy được co rút đau đớn, bất quá Sở Đào không để ý, đã ăn hai viên thuốc trị thương hẳn là sẽ không sao.
A Sửu trong cơ thể đau nhức chưa hoàn toàn giảm bớt, cũng không còn sức để ý Sở Đào, nghe hắn nói không có việc gì, liền không hỏi nhiều, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.