Sabin tựa vào bức tường trong phòng chờ bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi, gương mặt u ám của anh lạnh lùng và lạnh nhạt, mặc dù cả một địa ngục kêu gào ẩn trong đôi mắt anh. Phía sau anh là Jane và Grant, cùng chờ với anh. Jane hết sức bối rối, gương mặt vặn vẹo tái xanh và đầy tuyệt vọng; Grant đi lang thang trong phòng như một con mèo to lớn.
Dù có cố gắng đến nào đi nữa, Kell không thể xóa được hình ảnh Rachel, nằm giữa vũng máu chảy lênh láng của cô, ra khỏi đầu mình. Trông cô thật nhỏ bé và yếu ớt, mắt nhắm lại và khuôn mặt trắng bệch như giấy, thảm hại như con búp bê đồ chơi bị vứt bỏ, một bàn tay mảnh khảnh hướng ra. Anh đã quỳ sụp xuống bên cạnh cô, không hề nhớ đến trận hỗn chiến và tiếng súng nổ đằng sau mình, và một âm thanh dữ dội bùng nổ trong ngực anh. Tên cô vang vọng trong đầu anh, nhưng anh không thể thốt lên được.
Rồi, không thể tin được, đôi mắt cô hé mở. Cô đờ đẫn và quằn quại trong đau đớn, nhưng đôi mắt trong sáng lấp lánh chú mục vào anh, như thể anh là vị cứu tinh của cô, đôi môi run rẩy khẽ gọi tên anh. Chỉ đến lúc đó anh mới nhận ra cô còn sống. Nhìn thấy cô đỡ viên đạn đáng lẽ là dành cho anh đã khiến ác mộng thành sự thật, và anh vẫn không bình phục được. Anh sẽ không bao giờ có thể bình phục được.
Nhưng anh vẫn xoay sở để xé quần áo cô, lộ ra vết thương xấu xí bên sườn và tiến hành sơ cứu, Jane cũng quỳ bên cạnh để giúp đỡ. Grant thu xếp những việc còn lại, làm những điều cần thiết, để chắc chắn rằng không một chút dấu vết nào của việc vừa diễn ra bị rò rỉ ra ngoài.
Dubois đã chết, Noelle bị thương nghiêm trọng và chắc là không thể qua khỏi. Trớ trêu thay, chính Tod Ellis là người đã bắn họ. Trong trận hỗn chiến tiếp theo sau khi Noelle bắn Rachel, Ellis vùng lên và vồ lấy khẩu súng trường. Động cơ của hắn thật khó hiểu. Có lẽ hắn muốn khử đi Dubois để không ai tìm thấy dấu vết việc Ellis đã giúp ông ta; có thể, vào phút cuối, hắn không thể chấp nhận được những việc mình đã làm. Hoặc có thể đó là bởi vì Rachel. Sabin có thể đồng cảm với lý do cuối cùng; anh có thể rất vui mừng được giết chết Dubois và con mụ khốn khiếp bội bạc ấy bằng hai bàn tay trần vì những gì chúng đã làm với Rachel.
Honey Mayfield được gọi đến để chăm sóc Joe. Rachel sẽ cần một điều gì đó, một người nào đó để nương tựa, thậm chí chỉ là một chú chó. Ngôi nhà của cô bị tàn phá nặng nề,phải mất hàng tuần để xây dựng lại nó; thú cưng thì bị bắn, cả cuộc sống bị đảo ngược, bản thân cô cũng bị thương, và người đàn ông cô yêu là nguyên nhân gây ra tất cả. Sự thống khổ đầy băng giá và dữ dội xâu xé lòng ngực anh. Anh gần như giết chết cô, trong khi anh sẵn sàng để mình chết đi còn hơn là bắt cô phải chịu đựng chuyện này. Anh biết sự hiểm nguy tiềm tàng, vậy mà anh đã ở lại, không thể chia cắt khỏi cô. Lần này anh đã để trái tim bác bỏ đi lý trí, và điều đó đã gần như giết chết cô. Không bao giờ nữa. Lạy Chúa trên Trời, không bao giờ có lần nữa.
Anh sẽ chỉ ở lại cho đến khi cô vượt qua cuộc phẫu thuật và biết rằng cô vẫn bình yên; anh không có cách nào rời đi được cho đến khi anh được biết, được nhìn thấy và chạm vào cô lần nữa. Nhưng sau đó anh và Grant sẽ phải rời đi. Tình hình hết sức nguy cấp; anh phải về đến Washington trước khi tin tức lộ ra ngoài và kẻ phản bội, hay những kẻ phản bội, có thể che giấu dấu vết của chúng.
“Jane,” anh trầm giọng, không xoay người sang bên. “Em sẽ ở lại chứ?”
“Tất nhiên rồi,” cô đáp lời lập tức. “Anh biết anh không cần phải hỏi mà.”
Tất cả những việc anh có thể làm là hợp tác với chính quyền địa phương; nếu không phải một trong những nghị sĩ, người tên Phelps, quen biết với Rachel, mọi chuyện có lẽ sẽ bị làm ầm ĩ lên. Nhưng Phelps biết mình cần làm, và anh ta đã có vài cuộc trò chuyện kéo dài và khó khăn để che đậy vụ này. Rafferty đã cam đoan cho sự im lặng của cánh đàn ông của mình, và Kell thắc mắc rằng liệu có ai dám qua mặt Rafferty.
Bác sĩ phẫu thuật bước vào phòng chờ, vẻ mặt mệt mỏi. “Mr. Jones?”
Kell đã tự khai mình là chồng của Rachel và ký nhận những giấy tờ biên lai cho cô để việc chữa trị được tiến hành sớm. Thủ tục hợp pháp đi chết đi. Mỗi một phút trôi qua đồng nghĩa với việc mất thêm nhiều máu. Anh đứng thẳng khỏi bức tường, cả người căng ra. “Vâng?”
“Vợ anh hiện ổn rồi. Cô ấy đang bình phục. Viên đạn bắn vào thận phải. Cô ấy bị mất máu quá nhiều, nhưng chúng tôi đã truyền máu lại và tình trạng hiện đang được ổn định. Tôi đã nghi ngờ khả năng giữ lại quả thân, nhưng tổn thương ít hơn là tôi đã nghĩ. Trừ khi có thêm biến chứng, còn lại thì tôi thấy chẳng có lý do gì cô ấy không xuất viện trong một tuần nữa.”
Gánh nặng được trút bỏ thật quá tuyệt vời, khiến anh chỉ có thể rền rĩ. “Khi nào tôi có thể nhìn thấy cô ấy?”
“Chắc là khoảng một giờ nữa. Tôi định sẽ giữ cô ấy lại ICU qua đêm nay, nhưng chỉ để dự phòng thôi. Tôi không cho là quả thận sẽ chảy máu lại nữa, nhưng nếu có, thì tôi muốn cô ấy ở trong đó. Tôi sẽ cho điều dưỡng đến nói với anh khi họ chuyển cô ấy đi.”
Kell gật đầu và bắt tay bác sĩ; rồi anh đứng sững người ở đó, không thể thả lỏng ngay cả bây giờ. Jane đến đứng cạnh anh, luồn tay vào bàn tay to bè của anh và nắm tay an ủi. “Đừng tự dằn vặt anh vì chuyện này.”
“Là lỗi của anh.”
“Phải không? Từ khi nào anh lãnh nhận trách nhiệm của thế giới này vậy?Chắc hẳn là em đã bỏ qua tin tức này rồi.”
Anh thở dài mệt mỏi. “Không phải bây giờ.”
“Tại sao không phải bây giờ?
“Nếu như anh không vượt qua được chuyện này, anh sẽ không có tâm trạng làm những chuyện cần thiết phải làm.”
Cô nói đúng, dĩ nhiên rồi. Jane có thể không đến nơi cô định đến bằng những con đường quen thuộc mà hầu hết thế giới thường đi, nhưng cuối cùng thì, cô thường đạt được mục đích của mình.
Khi cuối cùng anh được phép thấy Rachel, tinh thần anh bị đả kích lớn; anh đã nhìn thấy quá nhiều người bị thương mà không biết rằng máy móc, dụng cụ bệnh viện thường làm tình hình xem chừng có vẻ tồi tệ hơn. Anh biết về chiếc máy được mắc vào người cô, đo dấu hiệu sinh tồn, và anh biết sẽ có nhiều ống dẫn đặt vào cơ thể cô. Nhưng không có gì ngăn anh khỏi một cú thụi vào bụng khi bước vào phòng - và khi cô mở mắt ra nhìn anh.
Thật ngạc nhiên, một nụ cười yếu ớt nở trên đôi môi trắng bệch của cô, và cô cố gắng vươn tay ra cho anh, nhưng cả cánh tay bị dây dẫn neo giữ lại giường, trong khi kim truyền tĩnh mạch đưa thứ dung dịch trong suốt vào cơ thể cô. Trong cả một lúc, Kell như đông cứng tại chỗ, đôi mắt cháy bỏng đầy xúc cảm khép chặt lại. Cố gắng hết sức, anh chỉ có thể làm là bước vòng quanh giường và nâng bàn tay còn lại của cô áp vào má.
“Cũng... không tồi lắm,” cô gắng gượng, âm thanh gần như không nghe thấy. “Em nghe... các bác sĩ... nói thế.”
Chúa ơi, cô đang cố gắng trấn an anh! Anh nghẹn ngào, cọ xát tay cô vào trán mình. Anh sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống của mình để gánh chịu tất cả không cho cô bị tổn thương, vậy mà anh là kẻ đã gây nên tình trạng này. “Anh yêu em,” anh khẽ nói bằng chất giọng khàn khàn
“Em biết,” cô thì thầm, và chìm vào giấc ngủ. Sabin ngồi lặng bên giường cô hàng giờ, khắc sâu từng đường nét của gương mặt cô lần cuối cùng. Rồi anh đứng thẳng lên, gương mặt trở về với chiếc mặt nạ trống rỗng và sắt đá như thường ngày. Bước nhanh ra khỏi phòng bệnh và xuống hành lang nơi Grant và Jane đang chờ, anh cộc lốc, “ Đi thôi.”
***
Rachel dạo quanh bãi biển như mọi buổi chiều thường lệ, đôi mắt dán trên cát khi cô vô tình thấy những chiếc vỏ ốc. Joe lang thang phía trước cô, chốc lát quay lại như thể kiểm tra cô, rồi lại tiếp tục đuổi bắt mục tiêu của mình. Trong nhiều tuần sau khi cô đón Joe về từ nhà Honey, Joe gần như điên cuồng không để cô thoát khỏi tầm nhìn của nó, nhưng giai đoạn đó đã qua lâu lắm rồi. Với Joe, dường như những sự kiện xảy ra trong mùa hè chưa từng xảy ra.
Giờ là đầu tháng mười hai, và cô mặc chiếc áo nhẹ che chắn cô khỏi làn gió lạnh. Học kì thứ ba tại trường đại học ở Gainesville vừa kết thúc, còn thiếu một bài kiểm tra cuối đợt, nhưng cô đã có đủ việc để giữ mình bận rộn. Cô đã làm việc một cách điên cuồng kể từ tháng Bảy trở đi, hoàn thành tốt tập bản thảo trước kì hạn và ngay lập tức lao mình vào việc khác. Cô phải dạy học, và lượng khách du lịch tăng lên sau những ngày chậm chạp nóng bức của mùa hè, khiến cho hai cửa hàng lưu niệm buôn bán rất khấm khá, đồng nghĩa với việc cô phải lái xe đến đó hai lần một tuần, thỉnh thoảng là ba.
Chỉ có vết sẹo ở bên phải bụng cô là thứ duy nhất gợi nhớ đến những điều xảy ra trong tháng Bảy. Chỉ có vết sẹo, và ký ức của cô. Ngôi nhà được tu sửa lại, lót đá phiến và sơn mới bởi vì những thiệt hại quá lớn nên không thể đơn giản là trám lại. Cửa sổ thay khung mới, và cô mua một chiếc đèn mới đặt cố định trong phòng khách, cả những đồ dùng và tấm thảm mới, bởi vì cô không hy vọng gì sửa chửa lại được những thứ lúc trước. Ngôi nhà trở về trạng thái bình thường, như thể không có việc gì từng xảy ra khiến cho cô phải mất hai tuần tu bổ.
Quá trình hồi phục của cô không có biến chứng và tương đối ngắn.
Trong vòng một tháng cô đã có thể làm những công việc bình thường, cố gắng chỉnh sửa lại vườn rau quả mọc um tùm bởi vì thiếu bàn tay chăm sóc. Dù vậy, sự đau đớn từ vết thương gợi cho cô suy nghĩ về những điều Kell phải chịu đựng khi tập luyện cho chân và vai của anh để trả lại sự linh động cho chúng, và nó khiến cô choáng váng.
Cô không nghe tin tức gì về anh, thậm chí chỉ một từ. Jane đã ở lại với cô cho đến khi cô xuất viện, và nhận được tin báo là mọi chuyện ở Washington đều tốt đẹp. Rachel không biết rằng liệu Jane biết nhiều thông tin hơn nhưng không tiết lộ, hay là đó là những gì cô ấy được báo lại. Chắc hẳn là ý sau. Rồi Jane cũng rời đi, đón cặp sinh đôi và đoàn tụ với Grant ở trang trại. Vào lúc này thì chắc cô ấy đã tròn lẵn với cái bụng bầu. Đã có lúc Rachel đã nghĩ mình có thể cũng mang thai, từ lần cuối cùng Kell chiếm lấy cô, nhưng chỉ là những tin báo hoảng. Cơ thể cô chỉ đơn giản là đi lệch với quỹ đạo vì bị chấn thương.
Cô thậm chí còn không được có điều đó. Cô không còn bất cứ thứ gì, ngoại trừ kỷ niệm, và chúng chưa bao giờ rời bỏ cô.
Cô còn sống, nhưng chỉ là như thế: sống sót. Cô trải qua mỗi ngày mà không hề thấy chút niềm vui hứng khởi nào cả, dù cô không mong đợi niềm vui. Nếu mọi chuyện đều tốt đẹp, cuối cùng rồi cô cũng sẽ tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn. Có lẽ thế.
Giống như thể một phần trong cô bị xé toang ra thành từng mảnh. Mất B.B thật là khủng khiếp, nhưng chuyện này còn tệ hơn thế nữa. Khi đó cô vẫn còn trẻ, và có lẽ cô không có khả năng yêu ai đó sâu sắc như hiện giờ. Sư đau đớn khiến cô trưởng thành, tạo cho cô những tình cảm sâu đậm mà cô dùng để yêu Kell. Không một giây phút nào trôi qua mà cô không nhớ anh, không sống với nỗi đau đớn bởi vì anh đã ra đi. Cô không thể tìm tung tích của anh từ Jane, không có bất cứ thông tin nào về Kell Sabin tồn tại, không gì cả. Anh đã trở về với thế giới ngầm đen tối và đã bị chúng nuốt chửng, như thể anh chưa bao giờ tồn tại. Chuyện gì đó có thể xảy ra với anh và cô sẽ không bao giờ được biết.
Đây là điều tội tệ nhất, không được biết gì cả. Anh ở đó, nhưng không với tới được.
Có đôi lúc cô tự hỏi liệu có phải mình đang mơ không, mơ thấy anh đến với cô trong bệnh viện và cúi nhìn cô bằng đôi mắt rực cháy tình yêu mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, và thì thầm rằng anh yêu cô. Khi cô tỉnh lại, cô trông chờ được thấy anh, bởi vì làm thế nào mà một người đàn ông có thể nhìn cô như thế rồi cất bước ra đi? Nhưng anh đã làm đúng như vậy. Anh đã rời bỏ cô.
Đôi khi cô gần như căm ghét anh. Ôi, cô biết tất cả những lý do của anh, nhưng khi cô nghĩ về chúng, chúng chẳng đáng là gì cả. Cái gì cho phép anh quyền quyết định thay cho cô? Anh ngạo mạn một cách đáng ghét, quá chắc chắn rằng anh biết điều gì là tốt nhất, khiến cô có thể chộp lấy anh và lắc cho đến khi răng anh va đập vào nhau.
Sự thật rằng vết thương của cô đã bình phục, nhưng nỗi đau đánh mất Kell thì không hề lành lại. Nó ăn mòn lấy cô ngày và đêm, cuốn trôi mọi niềm vui trong cuộc sống và dập tắt ánh sáng trong đôi mắt cô.
Cô không sụp đổ - cô quá tự hào để cho phép bản thân mình như thế - nhưng cô đơn giản chỉ tồn tại trong trạng thái lơ lửng, không có dự định hay động lực. Dạo chơi ở bãi biển, quan sát những cơn sóng đang ập tới, Rachel nhận thấy sự thật rằng mình phải làm một điều gì đó. Cô có hai chọn lựa: cô có thể cố gắng để liên lạc với Kell, hoặc không làm gì cả. Từ bỏ một cách đơn giản, không làm gì hết, chống lại bản chất của cô. Anh đã có thời gian để thay đổi quyết định và quay trở lại, nếu anh định sẽ làm thế, và cô phải chấp nhận rằng anh sẽ không làm thế... không nếu không có động lực thúc đẩy. Nếu anh không đến với cô, cô sẽ đến với anh.
Quyết định sẽ làm như vậy khiến cô cảm thấy thoải mái hơn bất cứ lúc nào trong những tháng qua, sức sống lại ập về. Cô gọi Joe, rồi quay lại bước nhanh ra khỏi bãi biển, đi về nhà.
Cô không có bất kỳ ý tưởng nào để liên lạc với anh, nhưng cô phải bắt đầu từ đâu đó, vì thế cô gọi đến tổng đài thông tin để có số điện thoại của cơ quan mật vụ ở Virginia. Chuyện khá dễ dàng, dù cô nghi ngờ rằng liệu có quá đơn giản để liên lạc được với Kell. Cô gọi, nhưng người trực tổng đài điện thoại phủ nhận là không có ai mang tên như vậy làm việc ở đây. Tên anh không có trong danh sách. Dù vậy, Rachel vẫn kiên trì đòi để lại tin nhắn. Nếu anh biết cô đã gọi, có lẽ anh sẽ gọi lại cho cô. Có thể sự tò mò sẽ khiến anh không thể bỏ qua tin nhắn.
Nhưng nhiều ngày trôi qua và anh không hề gọi, Rachel thử hết lần này đến lần khác và lần nào cũng nhận được một câu trả lời giống nhau. Không có bất cứ hồ sơ nào về Kell Sabin. Cô bắt đầu nối liên lạc với tất cả những người cô từng làm việc từ nhiều năm trước khi cô là một ký giả, hỏi xin ý kiến làm thế nào để liên lạc với một người được bảo vệ bởi mạng lưới tình báo cơ mật. Cô gửi lời nhắn cho anh qua năm người khác nhau, nhưng không cách nào biết được liệu có ai trong số họ thật sự liên lạc với anh. Cô tiếp tục gọi, hy vọng rằng cuối cùng người trực tổng đài sẽ phát chán và chuyển lời nhắn đến cho người khác.
Một tháng trôi qua trong sự cố gắng của cô. Giáng sinh đến và đi, cũng như lễ mừng năm mới, nhưng cả cuộc sống cô chỉ xoáy vào việc làm thế nào để liên hệ với Kell. Phải mất một tháng để cô thừa nhận rằng hoặc là không có cách nào để gửi tin nhắn đến cho anh, hoặc là anh đã nhận được chúng và vẫn không gọi lại.
Phải bỏ cuộc lần nữa, sau khi cố gắng quá sức như vậy, làm sự tổn thương vượt quá mức chịu đựng của cô. Trong thời gian qua cô đã có hy vọng; giờ thì chẳng còn gì cả.
Cô không để mình khóc sướt mướt; khóc thì cũng vô dụng mà thôi, và cô thật sự cố gắng để bắt bản thân mình đứng lên và tiến về phía trước. Nhưng tối đó Rachel đã bật khóc như thể cô đã không hề khóc trong nhiều tháng, nằm một mình trên chiếc giường cô đã chia sẽ với anh, đau đớn với nỗi cô đơn. Cô đã dâng tặng anh tất cả những gì cô đã và đang có, vậy mà anh vẫn rời đi. Từng giờ từng giờ chậm chạp trôi qua, và cô nằm đó với đôi mắt mở to và bỏng rát, nhìn chăm chú vào màn đêm.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên vào sáng hôm sau cô vẫn chưa ngủ, cô nhấc máy trả lời bằng chất giọng khàn đục.
“Rachel?” Jane ngập ngừng hỏi. “Là cậu phải không?”
Nổ lực hết sức, Rachel cố gắng tỉnh táo. “Ừ, mình đây, Jane, cậu thế nào rồi?”
“Tròn,” Jane đáp, tóm gọn trong một từ. “Cậu có muốn đến thăm mình không? Mình cảnh báo trước nhé, mình có động cơ ẩn sau đó. Cậu có thể đuổi bắt hai thằng nhóc trong khi mình ngồi gác chân lên.”
Rachel không biết làm sao mình có thể chịu đựng được khi thấy Jane và Grant quá hạnh phúc bên nhau, với những đứa con vây quanh, nhưng cô không thể nào từ chối. “Được mà, dĩ nhiên rồi,” cô buộc mình đáp lời.
Jane lặng thinh, và quá muộn để Rachel nhớ ra là không gì qua mắt được Jane. Vì đó là Jane, nên cô đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. “Là Kell, phải không?”
Tay Rachel nắm chặt lấy ống nghe, và cô nhắm mắt lại trước nổi đau đớn chỉ vì nghe tên người đó được nhắc đến. Quá nhiều người đã phủ nhận sự tồn tại của anh, vì thế khi Jane nhắc đến làm cô choáng váng. Cô cố gắng nói, nhưng giọng cô vỡ òa; rồi đột nhiên cô lại thổn thức. “Mình cố gọi cho anh ấy,” cô nức nở. “Nhưng mình không thể. Không ai thừa nhận rằng họ biết anh ấy. Thậm chí nếu họ chuyển lời nhắn của mình cho anh ấy, anh ấy cũng không gọi.”
“Mình cứ nghĩ anh ấy đã chịu thua lúc trước rồi,” Jane trầm ngâm.
Lúc này thì Jane đã bình tĩnh lại, và cô xin lỗi vì đã khóc lóc với Jane. Cô cắn môi, tự hứa với bản thân sẽ không để chuyện thương tự xảy ra. Cô phải chấp nhận việc mất anh và ngừng việc đau buồn lại.
“Để xem mình có thể làm được gì không,” Jane nói. “Mình sẽ phải làm việc với Grant. Nói chuyện với cậu sau nhé.”
Rachel cúp máy, nhưng cô không để mình suy nghĩ về việc Jane nói. Cô không thể. Nếu hy vọng lại bùng lên trong cô để rồi cuối cùng lại lụi tàn, điều đó sẽ khiến cô bị hủy hoại và không cách nào hồi phục được.
***
Jane tìm Grant và thấy anh trong nhà kho, làm việc với máy kéo. Trời đang lạnh, nhưng mặc kệ sự lạnh lẽo đó, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi dài tay, và hai cánh tay được xắn lên tới khuỷu. Hai cậu bé mũm mĩm tóc bạch kim và mắt màu hổ phách, được ăn mặc kỹ lưỡng chống lại cái lạnh, đang chơi đùa dưới chân anh. Grant bắt đầu đưa chúng ra ngoài, giờ thì cô trở nên quá to lớn vì có thai nên rất khó để đuổi theo hai đứa bé náo loạn mới chập chững biết đi.
Nhìn thấy cô, anh đứng thẳng người dậy, chiếc cờ lê trong tay anh. Anh lập tức nhìn vào cô. Và mặc kệ kích cỡ quá khổ của cô, mắt anh vụt sáng khi nhìn thấy cô.
“Làm sao em liên lạc được với Kell?” cô hỏi, vào ngay vấn đề.
Grant nhìn cảnh giác. “Tại sao em muốn liên lạc với Kell?”
“Vì Rachel.”
Grant quan sát vợ anh đầy vẻ suy xét. Số điện thoại riêng tư của Kell được đổi ngay khi anh về nhà, và Grant đã đảm bảo cho Jane không phát hiện ra kể từ lúc đó. Rất nguy hiểm cho cô khi biết những việc như thế; cô là một thiên tài tích cực trong việc thu hút rắc rối.
“Rachel sao vậy?”
“Em vừa nói chuyện với cô ấy. Cô ấy đang khóc, và anh biết là Rachel chưa bao giờ khóc.”
Grant im lặng nhìn cô, suy nghĩ. Không có nhiều phụ nữ có thể hành động như Jane đã làm. Cô và Jane không phải là những người phụ nữ bình thường, mặc dù hai người đối mặt với những việc khác nhau, nhưng sự thật căn bản là cả hai đều là những người phụ mạnh mẽ. Rồi anh cúi xuống nhìn hai cậu nhóc đang chơi đùa hạnh phúc trong đống cỏ khô, bò quanh chân anh. Một nụ cười toe toét nở trên gương mặt rắn rỏi của Grant. Kell là một người đàn ông tốt; anh ấy xứng đáng có được niềm hạnh phúc này.
“Được rồi,” anh nói, đặt cờ-lê qua một bên và cuối xuống bế cặp sinh đôi lên hai tay. “Vào nhà thôi. Anh sẽ gọi điện. Không bao giờ có chuyện anh để em biết số của Kell.”
Jane thè lưỡi ra với anh, rồi theo sau anh vào nhà với một nụ cười tươi tắn trên mặt.
Grant không liều lĩnh; anh để cô chờ ở phòng bên cạnh trong khi anh thực hiện cuộc gọi. Khi có tín hiệu anh gọi cô, và cô chạy vào để chộp lấy ống nghe trong tay anh. Thêm ba tiếng reng nữa trước khi điện thoại được đầu bên kia nhấc lên và một giọng trầm cất lên. “Sabin.”
“Kell,” cô hào hứng nói. “Jane đây.”
Có một sự im lặng chết chóc trong cả một khoảng khắc, và cô bước thẳng vào nhiệm vụ. “Là về Rachel.”
“Rachel?” Giọng anh đầy cảnh giác.
“Rachel Jones,” Jane nhấn mạnh. “Anh không nhớ cô ấy hả? Cô ấy là người phụ nữ sống ở Florida-”
“Mẹ kiếp, em biết anh nhớ cô ấy. Có chuyện gì không ổn à?”
“Anh cần đến gặp cô ấy.”
Anh thở dài. “Này, Jane, anh biết em có ý tốt, nhưng nói chuyện này bây giờ không làm được gì. Anh đã làm chuyện phải làm.”
“Anh cần đến gặp cô ấy,” Jane lập lại.
Điều gì đó trong giọng cô tác động đến anh, và cô nghe thấy sự sắc bén đột ngột trong âm điệu của anh. “Sao vậy? Có chuyện gì không ổn à?”
“Cô ấy đã cố gắng liên lạc với anh,” Jane lảng tránh.
“Anh biết. Anh nhận được lời nhắn.”
“Vậy thì tại sao anh không gọi?”
“Anh có lý do của mình.”
Anh là người đàn ông cứng đầu, nói chuyện nước đôi nhất mà cô từng gặp, ngoại trừ Grant Sullivan; hai người họ là cùng một giuộc. Tuy nhiên, nước chảy đá mòn, nên cô không bỏ cuộc. “Anh nên gọi cho cô ấy.”
“Chuyện này không tốt,” anh rít lên.
“Nếu anh đã nói vậy,” Jane cũng cao giọng đáp lại. “Nhưng ít nhất Grant đã cưới em khi anh ấy biết em mang thai!” Rồi cô dập mạnh điện thoại với cú bang thỏa mãn, và một nụ cười đầy vẻ hài lòng nở trên gương mặt.
Kell đi lại trong văn phòng mình, luồn tay vò tung mái tóc đen. Rachel có thai, mang em bé của anh. Anh đếm từng tháng; cô đã được sáu tháng rồi, vậy thì tại sao cô lại chờ lâu như vậy trước khi cố gắng liên lạc với anh? Có chuyện gì không ổn ư? Cô bị ốm à? Đang có nguy cơ bị mất đứa bé? Có chuyện gì xảy ra cho đứa bé sao?
Nổi lo lắng ăn mòn anh; thậm chí nó còn tệ hơn những gì anh phải chịu đựng từng ngày kể từ khi anh rời bỏ cô ở bệnh viện. Sự khao khát và nhu cầu không hề giảm bớt; thật ra thì chúng còn mạnh mẽ thêm. Nhưng mỗi khi sự cám dỗ gọi cho cô bắt đầu mài mòn lý trí của ánh, thì ký ức lại nạo vét lên khung cảnh cô nằm sóng xoài trên sân, máu trào ra ướt đẫm quần áo, và anh biết anh không thể sống được khi sự tồn tại của anh lại đặt cô vào tình trạng nguy hiểm như vậy lần nữa. Anh yêu cô nhiều hơn cả tình cảm một con người có thể yêu một người khác mà anh được biết; anh chưa bao giờ yêu trước đây, nhưng khi anh yêu, anh yêu hết sức đậm sâu. Tình yêu thâm nhập vào từng tế bào và cốt tủy của anh; anh chưa bao giờ quên được dù chỉ một phút giây. Anh ngủ cùng với ký ức được ôm ấp cô trong vòng tay, nhưng thường xuyên hơn khi anh nằm thao thức, cơ thể anh nặng nề và đau đớn thèm khát sự mềm mại của cô bao bọc lấy anh.
Anh không thể ngủ; khẩu vị bị ảnh hưởng trầm trọng; tính tình cáu gắt đến chết tiệt. Anh thậm chí không thể quan hệ tình dục với người phụ nữ nào khác, bởi vì sự thật đơn giản là những người phụ nữ khác không đủ kích thích để khuấy động anh. Khi anh nhắm mắt lại trong đêm, anh thấy Rachel, với mái tóc đen dài mượt mà, đôi mắt xám tựa mặt hồ, và anh dùng đầu lưỡi mình để nếm cô. Anh nhớ sự thẳng thắn, chân thành của cô, và những trò đùa của những người phụ nữ cố gắng quyến rũ anh chẳng làm được gì ngoài việc khiến anh phát ngấy.
Cô sắp sinh con của anh.
Những tin nhắn anh nhận được khiến anh phát điên, và đã hàng trăm lần anh chộp lấy điện thoại. Lời nhắn luôn giống nhau, ngắn gọn và đơn giản. “Gọi cho em. Rachel.” Lạy Chúa, anh muốn gọi cho cô biết nhường nào, chỉ để được nghe giọng cô, nhưng bây giờ những lời nhắn ấy mang thêm ý nghĩa khác. Có phải cô định báo cho anh biết anh sắp làm cha, hay là còn chuyện gì cấp bách hơn nữa? Có chuyện gì không ổn sao?
Anh với tay lấy điện thoại và thật sự quay số, nhưng dập ống nghe xuống trước khi điện thoại của cô vang lên. Mồ hôi túa ra trên trán anh. Anh muốn nhìn thấy cô, muốn chắc chắn rằng mọi việc đều ổn. Anh muốn nhìn thấy cô, chỉ lần này thôi, nặng nề và phồng lên với đứa con của anh, cho dù anh phải đánh đổi bất cứ điều gì.
Trời mưa vào ngày hôm sau, khi anh lái xe xuống con đường hẹp riêng tư dẫn đến bãi biển và ngôi nhà của Rachel. Bầu trời xuống thấp và xám xịt, ảm đạm trút từng cơn mưa có vẻ như sẽ không bao giờ ngừng. Nhiệt độ khoảng bốn mươi, nhưng có vẻ ấm áp sau khi nếm trải cái lạnh hai mươi độ ở Virginia, và dự báo thời tiết trên radio đã hứa hẹn rằng bầu trời sẽ trong lành và có khuynh hướng ấm dần lên vào hôm sau.
Anh đã thu xếp một chuyến bay đến Jacksonville, rồi mua vé máy bay đến Gainesville, nơi anh thuê một chiếc xe hơi. Đây là lần đầu tiên anh bước ra khỏi văn phòng như thế này, nhưng sau chuyện đã xảy ra vào mùa hè năm ngoái, không ai chất vấn anh. Mà cho dù họ có chất vấn thì cũng không ảnh hưởng gì, một khi Sabin quyết định đi, anh sẽ đi.
Anh dừng xe trước ngôi nhà và bước ra, chạy nhanh vào tránh cơn mưa. Joe đang leo nhanh tới trước nhà, gầm gừ, và tình cảnh giống hệt lần đầu tiên khiến Kell phải mỉm cười. “Joe, đứng yên,” anh nói. Hai tai chú chó vểnh lên phía trước khi nghe giọng nói và cách ra lệnh, với một tiếng sủa nhỏ, nó phóng về phía Kell với chiếc đuôi thật sự ve vẩy.
“Cách chào đón tuyệt thật,” Kell thì thầm, cuối xuống vuốt ve đầu Joe. “Tao cũng hy vọng là Rachel cũng vui mừng khi thấy tao.” Sau khi anh làm ngơ tất cả lời nhắn của cô, cô có thể đóng sầm cửa vào mặt anh. Mặc dù trời lạnh nhưng anh thấy mình bắt đầu đổ mồ hôi, và trái tim nền thình thịch vào xương sườn. Anh đang ở rất gần cô; cô chỉ ở phía sau cánh cửa, và anh đang run rẩy với hy vọng, bộ phận nam tính của anh cứng lại. Mẹ kiếp, đó là những gì anh cần.
Anh ướt đẫm vì nước mưa, nên anh chạy nhanh băng qua sân và nhảy vào hiên nhà với một cú nhảy xa, không thèm bước từng bước. Anh gõ vào cánh cửa trước nhà, rồi không kiên nhẫn gõ thêm lần nữa, mạnh hơn.
“Chờ một chút.”
Anh nhắm mắt lại khi nghe giọng nói của cô, rồi nghe tiếng bước chân cô tiến đến cánh cửa, anh lập tức mở mắt ra, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một giây được nhìn thấy cô. Cô mở cửa, và họ đứng đối diện nhau trong thinh lặng qua khung cửa. Đôi môi cô cử động, nhưng không có âm thanh nào thốt lên. Anh cố để nhìn cô qua khung cửa, nhưng trong phòng khách tối om không chút ánh sáng, và ngày bầu trời xám xịt lờ mờ không giúp được gì cả. Tất cả những gì anh thật sự thấy là khuôn mặt trái xoan nhợt nhạt của cô.
“Anh có thể vào nhà không?” cuối cùng anh khẽ hỏi.
Không thốt lên một lời, cô lặng lẽ mở cửa và lùi lại để anh vào trong. Anh bước vào trong, đóng cánh cửa gỗ sau lưng và bước đến bật đèn lên, làm căn phòng bừng sáng. Cô đứng trước anh, nhỏ bé, mỏng manh và rất mảnh khảnh. Cô đang mặc một chiếc quần jeans bó sát và áo nỉ đen rộng thùng thình; tóc cô dài hơn và buộc túm qua hai bên với hai chiếc kẹp bằng mai rùa lớn. Trông cô thật xanh xao và không thoải mái.
“Em không có thai,” anh khó khăn thốt lên. Cô đã mất em bé rồi sao?
Cô nuốt xuống, rồi lắc đầu. “Không. Em đã hy vọng mình sẽ có, nhưng chuyện không xảy ra.”
Giọng nói của cô, quá trầm lắng và hết sức quen thuộc, làm anh rùng mình từ bên trong với niềm vui thích, nhưng lời cô nói khiến anh giật bắn người, “ Em không hề mang thai à?”
Giờ thì đến lượt cô bối rối. “Không có.”
Hai tay anh siết lại. Anh không biết cái nào tệ hơn, nhận ra sự thật Jane đã nói dối anh, hoặc là cảm giác thất vọng khi Rachel không mang thai. “Jane nói với anh là em có thai,” anh nghiến răng, rồi đột ngột nhớ ra lời nói chính xác của cô, và một tràng cười ầm ĩ vang lên mặc dù anh đang tức giận. “Chết tiệt, không, cô ấy không nói thế. Chính xác những gì cô ấy nói là “Ít nhất Grant đã cưới em khi anh ấy biết em mang thai!”” anh kể cô nghe, bắt chước Jane. “Rồi dập máy. Cô ấy nói dối quá khéo khiến anh không hề nhận ra cho đến lúc này.”
Rachel nhìn anh chăm chú, không hề chớp mắt khi cô uống lấy từng biểu cảm của anh. Anh gầy hơn, rắn rỏi hơn, và ngọn lửa đen tối trong anh càng dữ dội hơn. “Anh đến bởi vì anh nghĩ em có thai à?”
“Đúng vậy.”
“Sao đến giờ lại phải bận tâm?” cô hỏi, rồi cắn môi dưới ngăn không cho nó run rẩy.
Vâng, anh đáng bị như thế. Anh lại quan sát thế. Cô đã sụt cân, đôi mắt đờ đẫn. Điều anh nhìn thấy khiến anh hoảng hốt mình, tống mạnh vào anh một cú đấm. Cô không có vẻ gì của một người phụ nữ hạnh phúc, và tất cả những điều anh từng mong muốn là cô sẽ được an toàn và hạnh phúc. “Em khỏe không?” anh hỏi, sự quan tâm thấm đẫm trong giọng nói khàn đục.
Cô nhún vai. “Đủ tốt, em nghĩ thế.”
“Vết thương ở bên sườn có ảnh hưởng đến em không?”
“Không, không gì cả.” Cô quay người đi và bước vào phòng bếp. “Anh có muốn một tách chocolate nóng không? Em đang định làm một ít.”
Anh cởi áo khoác và ném nó lên ghé trước khi bước theo cô. Tựa người vào tủ và quan sát cô làm việc với chiếc nồi và rót ra cốc mang đến cho anh cảm giác quen thuộc đến mê mẩn. Cô đột ngột dừng lại và cúi đầu tựa vào cánh cửa tủ lạnh.
“Không có anh ở bên gần như giết chết em,” cô nghẹn ngào. “Em đã cố, nhưng em chỉ là không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Một ngày được sống bên anh còn đáng giá hơn cả cuộc đời phải thiếu vắng anh.”
Tay anh lại nắm chặt. “Vậy em nghĩ chuyện đó dễ dàng với anh sao?” Giọng anh thô ráp đến quay quắt. “Em không nhớ những gì đã xảy ra à?”
“Em biết những gì có thể xảy ra!” cô thét lên, xoáy vào anh. “Nhưng em là một người trưởng thành, Kell Sabin! Mọi nguy cơ em đều sẵn sàng đón nhận nếu em nghĩ là xứng đáng như thế! Em chấp nhận điều đó mỗi lần em bước vào xe và lái vào thị trấn. Số người bị chết trên đường cao tốc mỗi năm còn nhiều hơn là bị giết bởi khủng bố và ám sát. Tại sao anh không cấm em lái xe, nếu anh thật sự muốn bảo vệ em?”
Đôi mắt anh cháy bỏng nhìn cô, nhưng anh không nói gì cả, và sự im lặng xa xôi của anh kích thích cô. “Em có thể sống với những sự mạo hiểm trong công việc của anh,” cô tiếp tục. “Em không thích chúng, nhưng đó là quyết định thuộc về anh. Nếu anh không thể cho em quyền được cùng đón nhận điều đó, thì tại sao anh lại đến đây?”
Anh vẫn nhìn chăm chú vào cô, cau mày. Sự ham muốn cô dâng trào mãnh liệt trong anh, như là một nỗi ám ảnh. Anh muốn cô, hơn cả việc muốn hít thở. Anh có thể sống bên cô, hoặc rời xa cô, và sáu tháng vừa qua đã chỉ ra cho anh thấy cuộc sống tồi tệ đến thế nào khi không có cô. Sự thật trần trụi và đơn giản là cuộc đời thật không đáng sống nếu anh không thể có được cô. Một khi chấp nhận điều đó, anh liền suy nghĩ đến tương lai. Anh phải làm một số việc để chắc chắn rằng cô được an toàn, anh sẽ phải thay đổi và điều chỉnh lại, những điều anh chưa từng làm trước đây. Thật kỳ lạ là mọi việc đột nhiên trở nên thật đơn giản, chỉ bởi vì anh thừa nhận với bản thân mình là anh phải có được có. Cầu Chúa chúc lành cho Jane vì đã khiến anh phải để tâm và trao cho anh lý do khiến anh trở lại đây; Jane biết rõ là một khi anh được nhìn thấy Rachel lần nữa, anh sẽ không thể nào rời đi được.
Anh đối mặt với Rachel trong phòng bếp. “Em thật sự có thể đón nhận sao? Những nguy cơ anh phải đón nhận và những khi anh ra đi mà em không biết anh đi đâu hoặc khi nào anh trở về?”
“Em đã sẵn sàng,” cô nói, ngẩng cao mặt lên. “Tất cả những gì em cần biết là anh sẽ trở về với em khi anh có thể.”
Anh vẫn chăm chú quan sát cô, đôi mắt anh hẹp lại và xuyên thấu. “Vậy thì có lẽ là chúng ta phải kết hôn thôi, bởi vì Chúa biết không có em, anh trở thành một phế nhân.”
Cô sững sờ, rồi chớp mắt. “Đó là lời cầu hôn sao?”
“Không. Về cơ bản thì nó là một mệnh lệnh.”
Nước mắt từ từ lấp đầy đôi mắt xám trong của cô, khiến nó lấp lánh như những viên kim cương, và gương mặt cô bắt đầu sáng bừng lên bởi một nụ cười. “Xin tuân lệnh,” cô nói đơn giản.
Anh làm những điều anh hết sức thèm khát; băng qua sàn nhà đến bên cô, ôm lấy cô vào vòng tay, miệng anh khóa chặt một cách đói khát lên môi cô trong khi hai tay anh lại tiếp tục khám phá những đường cong mượt mà của cơ thể cô. Không nói một lời nào, anh nâng cô lên và mang cô vào phòng ngủ, ném cô nằm ngang trên giường giống như cái lần đầu tiên anh làm tình với cô. Ngay lập tức, anh kéo quần jeans của cô xuống và cởi ra, rồi đẩy chiếc áo nỉ lên cao phơi bày bộ ngực căng tròn tuyệt đẹp của cô. “Anh không thể chậm được,” anh thì thầm, giật quần mình mở ra.
Cô không cần anh phải chậm lại. Cô cần anh, và cô giơ hai tay chào đón anh. Anh trải hai đùi cô ra và cưỡi lên người cô, chỉ kềm chế bản thân mình đủ lâu để đi vào từ từ, không làm cô bị đau, và với một tiếng khóc khẽ khàng đầy khoái cảm, Rachel đón nhận anh vào cơ thể cô.
Hai người nằm trên giường cả ngày hôm đó, làm tình và trò chuyện, nhưng hầu hết là ôm chầm lấy nhau và hoan hỉ bởi sự gần gũi. “Chuyện gì đã xảy ra khi anh quay lại Washington?” cô hỏi vào khoảng buổi chiều hôm ấy.
Anh nằm ngửa với một cánh tay đầy cơ bắp vắt ngang qua đầu, uể oải sai khi làm tình, nhưng đôi mắt anh mở to trước câu hỏi của cô. “Anh không thể nói rõ cho em được,” anh cảnh báo. “Anh sẽ không bao giờ có thể tiết lộ quá nhiều về công việc của anh.”
“Em biết.”
“Tod Ellis khai nhận, và điều đó rất có ích. Grant và anh giăng ra một cái bẫy, và một trong những cấp trên của anh bước vào. Đó là tất cả những gì anh có thể nói.”
“Còn những người khác trong chỗ làm của anh à?”
“Hai người nữa.”
“Họ gần như bắt được anh,” cô nói, rùng mình trước suy nghĩ đó.
“Họ sẽ tóm được anh, nếu không phải nhờ có em.” Anh xoay đầu trên chiếc gối và nhìn cô; ánh sáng ấm áp đã trở lại trong đôi mắt cô; cái ánh sáng lấp lánh mà chỉ mình anh có thể mang lại cho cô. “Anh thật sự thất vọng khi em không mang thai,” anh nói dịu dàng.
Cô bật cười. “Em có thể mang thai sau hôm nay.”
“Để đề phòng,” anh thì thầm, lăn lên người cô.
Cô hụt hơi. “Vâng, bằng mọi cách, để đề phòng.”