Sau khi đến chỗ ở, cấp trên thông báo, viện trợ bắt đầu sau ngày mồng một tháng năm, trước đó cho mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày rồi mới chính thức lên trạm gác, đâu đâu cũng thấy những vị bác sĩ trẻ vui vẻ ra mặt, xem như tìm được một nơi non xanh nước biếc, một chỗ nghỉ phép, bận rộn bày đủ kiểu để chụp hình, gửi cho những đồng nghiệp ở bệnh viện tối tăm mặt mũi.
Bạch Phương Phương vừa đặt hành lý xuống liền vào weixin, Từ Huệ Phân gửi địa chỉ nhà giam và số điện thoại liên lạc, cùng lúc bà ấy còn lập nhóm “bà con xa không bằng láng giềng gần” đánh dấu @Thẩm Liệt nói “Phương Phương đi công tác gần đấy, mẹ gửi con bé ít đồ cho con, con mời con bé ăn một bữa cơm, thường xuyên chăm sóc nó” và vân vân. Phương Hoa lập tức gửi lại mấy lời khách sáo, còn nói Thẩm Liệt đi xem giúp chỗ ở của Bạch Phương Phương, điều kiện chỗ ở có an toàn hay không. Bạch Phương Phương cầm điện thoại di động chờ giây lát, người trong cuộc hội thoại kia không hề trả lời.
Nghi Sĩ Gia cũng táy máy điện thoại di động, bỗng nhiên gào lên: “Gửi một tấm hình nửa ngày không đi được, bên ngoài không có tín hiệu, bên trong lại không có Wifi, chỗ quái quỷ gì thế không biết!”
Bạch Phương Phương choàng tỉnh: “Không có tín hiệu à, vừa nãy tôi còn nhận được tin nhắn mà.”
Cổ Nghiêm: “Khi có khi không, đương nhiên không có chiếm đa số thời gian, tới nơi này còn nhân tiện cai nghiện lướt mạng.”
Nghi Sĩ Gia nôn nóng, cầm điện thoại di động chạy khắp tìm tín hiệu: “Thôi đi thôi đi, thế thì tôi không thể trò chuyện video với vợ tôi à?”
Bạch Phương Phương cũng nôn nóng, đi theo anh ta tìm tín hiệu: “Không có tín hiệu thì liên lạc thế nào?”
Cổ Nghiêm ngán ngẩm ngồi xuống đất nhìn hai người bọn họ: “Tiểu Bạch vội liên lạc với ai?”
Bạch Phương Phương bị anh ta hỏi, đang không biết trả lời thế nào, Ngưu Ngưu chạy vào.
Ngưu Ngưu vui mừng: “Phương Phương đi không, đi ra ngoài chơi nào.”
Bạch Phương Phương lúc này mới nhìn về phía Cổ Nghiêm: “Tôi đang định liên lạc với Ngưu Ngưu.”
Bạn học Ngưu Ngưu quả nhiên không nuốt lời, không biết từ đâu lấy được một chiếc xe mang về, mới tinh toanh, Bạch Phương Phương đi quanh xe nhìn một vòng, khen cô ấy: “Được đấy Ngưu Ngưu, mùa hè này cậu có thể ốm nhanh như chớp.”
Nghi Sĩ Gia chạy tới: “Hai người đi đâu, tôi đi với, nhanh tìm một chỗ có tín hiệu tốt, đi.”
Ngưu Ngưu hào phóng: “Tới luôn trai đẹp, anh lái xe đi.”
Nghi Sĩ Gia: “Tôi không biết lái xe, tôi không có bằng lái.”
Cổ Nghiêm đi đến: “Bạn học Ngưu Ngưu, cô họ gì thế, chiếc xe này được đấy, rất trâu(*).”
(*) 牛 (niú) Hán Việt đọc là Ngưu. Cổ Nghiêm đang chơi chữ với tên của bạn Ngưu Ngưu.
Bạch Phương Phương đi ra sau cốp bỏ đồ: “Cô ấy họ Lưu, Ngưu Ngưu là biệt danh, cô ấy với anh không thân, không thể nói tên thật với anh, chỉ cho chồng tương lai của cô ấy biết thôi.”
Cổ Nghiêm gật đầu: “Hóa ra là Lưu Ngưu Ngưu.”
Ngưu Ngưu nói: “Vậy thì anh, lái xe đi.”
Cổ Nghiêm xách một lốc bia thẳng thừng ngồi phía sau, nhân tiện ném cho Nghi Sĩ Gia một lon: “Xin lỗi tôi uống bia rồi, không thể lái xe, hai người lái đi.”
Nói xong, hai người đàn ông cười ha hả rồi cụng lon bia.
Ngưu Ngưu tức giận giậm chân một cái, oán trách Bạch Phương Phương: “Cậu xem cậu quen biết với loại người thế nào?”
Cổ Nghiêm: “Loại đàn ông rất đẹp trai, cô cũng lái xe đến đây đấy thôi, cô tiếp tục lái đi.”
Ngưu Ngưu có chút ngượng ngịu gãi gãi mặt, ngồi vào chỗ ghế phụ, “Thật ra thì... Thật ra thì tôi cũng không biết lái, thi bằng lái thế nào cũng không qua, vừa nãy chẳng qua là có người đưa tới thôi.”
Cổ Nghiêm lắc đầu, định đứng dậy, Bạch Phương Phương đã nhảy qua, giành ngồi vào chỗ tài xế trước, “Mình lái, mình lái, mình thích lái xe nhất.”
Nghi Sĩ Gia khen ngợi: “Biết tại sao lão Lục thích tiểu Bạch nhất không? Vì cô ấy chuyên cần, dễ sai khiến.”
Bạch Phương Phương đưa một túi đồ được bọc kín cho Ngưu Ngưu, nói: “Thứ này không thể để đằng sau, cậu cầm chắc nhé.”
Ngưu Ngưu khó hiểu: “Mấy thứ này là gì?”
Bạch Phương Phương: “Tất cả đều là thức ăn, còn cả xương hầm, cá phi lê, đừng lắc.”
Ngưu Ngưu chán nản: “Trời nóng thế này mà cậu còn mang thịt cá, không sợ hư à.”
Bạch Phương Phương khởi động xe, “Đúng thế, nên phải nhanh chóng đưa cho người ta.”
Xe chuyển động, hai người ngồi sau đang ngửa đầu uống bia, bất ngờ thắng gấp một cái, bia trong tay văng đầy mặt.
Bạch Phương Phương lại khởi động xe lần nữa, xe chạy tới chạy lui rồi dừng một lúc, thỉnh thoảng thắng gấp một cái.
Nghi Sĩ Gia lau mặt: “Tiểu Bạch rốt cuộc em có biết lái xe không?”
Bạch Phương Phương vừa lục lọi vừa nói: “Biết, tay lái của tôi cũng được bảy năm rồi đấy, năm hai đại học đã lấy bằng, chỉ là mẹ tôi không cho tôi lái, chỉ có thể đi loanh quanh tiểu khu... Vấn đề là xe này tôi không quen lắm...”
Ba người kia im lặng, không hẹn mà cùng nhau thắt chặt dây an toàn.
Xe vừa lên đường đã chạy rất nhanh, Cổ Nghiêm cuối cùng không chịu được: “Đây toàn là đường núi, em tốt xấu gì cũng nên lái chậm chút.”
Bạch Phương Phương không hề sợ hãi, tiếp tục tăng tốc: “Chỗ thế này, thích hợp để chạy nhanh, không người không xe, giống hệt trong tiểu khu...”
Ba người kia đã dùng sức nắm chặt chỗ tay cầm phía trên.
Ngưu Ngưu mặt cắt không còn giọt máu: “Chị hai chị chạy chậm một chút được không, chạy chậm thôi...”
Bạch Phương Phương đưa tay sờ mặt Ngưu Ngưu một cái: “Đáng thương quá, lát nữa cậu muốn đi đâu, chị đây đưa cậu đi.”
Hai tiếng sau, xe dừng.
Nghi Sĩ Gia vội vàng xuống xe nôn thốc nôn tháo.
Cổ Nghiêm vỗ vai anh ta một cái: “Thật có tiền đồ,“ Cổ Nghiêm xuống xe chạy hết một vòng, ngửa đầu liếc nhìn bảng hiệu trên tòa nhà, rồi nhìn trên cửa sắt to màu đen sơn hai hàng chữ to tướng, “Ngoại trừ xe áp giải phạm nhâm, tất cả xe còn lại không được phép vào trong.”
Cổ Nghiêm đọc xong, quay đầu hỏi Bạch Phương Phương: “Này Tiểu Bạch, chỗ này vui không?”
Ngưu Ngưu còn chưa lấy lại tinh thần: “Phương Phương, không phải chúng ta nói sẽ đi xem gay biểu diễn à?”
Bạch Phương Phương: “Yên tâm, chúng ta đi ngay, mình làm chút chuyện trước đã, chỗ này cách Miến Điện cũng không xa.”
Cổ Nghiêm hỏi: “Em làm chuyện gì? Đi vào trong tìm người chơi à? Em đúng là biết cách chơi.”
Bạch Phương Phương không đế ý đến anh ta, xuống xe, đi sang một bên gọi điện.
Nghi Sĩ Gia cũng lấy điện thoại di động ra, bỗng nhiên cười lên: “Ôi, rốt cuộc cũng có tín hiệu.”
Điện thoại có kết nối, là nhân viên trực tổng đài, Bạch Phương Phương chần chừ nói rằng bản thân đang ở cửa, muốn gửi ít đồ cho một người. Đối phương nghe xong bảo cô chờ một lúc, rồi chuyển máy đi.
Bạch Phương Phương cầm điện thoại di động đứng đó không nhúc nhích.
Cô đang chuẩn bị giải thích, điện thoại lại được kết nối, một người đàn ông mở miệng “A lô” một tiếng, Bạch Phương Phương sợ hết hồn, vội vàng lên tiếng: “Thẩm... Thẩm Liệt, tôi...”
Đối phương lại nói: “Xin hỏi cô là ai?”
Bạch Phương Phương phát hiện mình nghe nhầm, có chút khó xử, đành phải nói rõ lý do lần nữa.
Người kia nói: “Cô chờ một chút, tôi chuyển máy giúp cô.”
Bạch Phương Phương vừa nói cảm ơn vừa nghĩ: Còn phải chuyển nữa à?
Trong lòng cô không biết tại sao lại hơi giận, nhưng vẫn đứng đó nghiêm trang chờ đợi.
Bên kia cuối cùng cũng nối máy, Bạch Phương Phương không đợi đối phương mở miệng, liền vội vàng nói nhanh: “Xin chào, tôi tìm một người cai ngục ở trung đội ba họ Thẩm, mẹ anh ấy nhờ tôi mang cho anh ấy ít đồ. Xin hỏi anh ấy có ở đây không?”
Bên kia chỉ nói câu “Đợi một chút”, sau đó không có tiếng người nữa, nhưng mà không gác máy, nghĩa là đã gọi người đi rồi.
Bạch Phương Phương nghĩ trong đầu, may mà lúc này không nhận nhầm người khác, từ xa chạy đến gặp anh đúng thật là không dễ dàng gì. Rồi qua một lúc lâu, đối phương mới cầm ống lên nói: “Cô chờ ở cửa, anh ta xuống ngay.”
Thời tiết đầu hè oi bức, chỗ này cũng tương đối oi bức.
Ngưu Ngưu quay cửa kính xuống gọi cô: “Cậu còn chờ bao lâu nữa?”
Bạch Phương Phương đứng ở cửa, lấy tay làm quạt, “Một lúc, đợi thêm năm phút nữa.”
Trong lòng cô càng lúc càng nôn nóng, cảm thấy mình có hơi thê thảm, trong đầu nghĩ: Mình chịu nổi không đây?
Lần này trái lại không để cô đợi lâu, cô nghe cánh cửa đằng sau vang lên tiếng bước chân vội vàng, giống như có một người chạy đến, Bạch Phương Phương bớt giận, cộ vội điều chỉnh biểu cảm, rồi sửa lại tóc mình, cô muốn bản thân phải dễ coi một chút, giống như là dáng vẻ của người thuận đường ghé thăm.
Cánh cửa nhỏ bên cạnh bị người từ bên trong mở ra, Bạch Phương Phương nhanh chóng đưa mắt nhìn về hướng khác.
“Xin chào.”
Bạch Phương Phương lúc này mới nhìn qua, cô lấy làm giật mình: “Anh... Tôi...”
Người cảnh sát trung niên đứng bên cạnh cô cười một nụ cười rất hòa nhã, anh ta hỏi: “Cô tìm Thẩm... Tiểu Thẩm đúng không?”
Bạch Phương Phương “ừm” một tiếng, đặc biệt nhấn mạnh: “Tôi tìm Thẩm Liệt.”
Viên cảnh sát trung niên xoa xoa tay: “Tôi biết tôi biết, nhưng bây giờ cậu ta không có ở đây.”
Bạch Phương Phương rất thất vọng: “Anh ta đi đâu? Khi nào về?”
Cảnh sát trung niên: “Ra khỏi nhà, đi bắt tội phạm bỏ trốn, không biết khi nào mới về.”
Bạch Phương Phương: “Vâng,“ cô nhấc túi đồ đưa sang, “Những món này mọi người cứ lấy dùng đi, không, trời nóng thế này, chắc không thể ăn được, hay là vứt đi...”
Mặt trời chói chang nhô trên cao.
Nhân dịp nghĩ lễ mồng một tháng năm, xe buýt du lịch và xe riêng chạy trên đường nối liền không dứt.
Những tòa nhà ven đường nhìn kiên cố nhưng lại khá u ám, trong phòng chỉ có giám ngục là tỏa chút ánh sáng.
Thẩm Liệt ngồi hút thuốc bên cạnh màn hình, quan sát cẩn thận mỗi chiếc xe đi qua.
Điện thoại trên bàn vang lên, Thẩm Liệt tiện tay nhấc ống nghe, đáp lời bằng giọng trầm thấp: “A lô... Tìm tôi? Phụ nữ?”
Triệu Hòa Bình ở bên cạnh nghe ra giọng anh có khác thường, tò mò liếc mắt qua.
Thẩm Liệt: “Tôi biết.”
Anh quẳng điện thoại, Triệu Hòa Bình cười: “Cậu mà còn có đàn bà đến tìm à, đừng phụ lòng người ta đấy.”
Thẩm Liệt: “Bớt nói vớ vẩn đi, nhà giam bên kia báo buổi sáng có người tìm, đưa cho tôi thứ gì đấy.”
“Ai?”
“Không biết.”
“Đuổi đi rồi?”
“Đi rồi.”
Triệu Hòa Bình gật đầu một cái: “Cậu cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là chuyện tốt gì.”
Thẩm Liệt không lên tiếng.
Triệu Hòa Bình nói sang chuyện khác: “Đoán không chừng là mẹ cậu đến thăm cậu,“ Anh ta ôm vai Thẩm Liệt, “Trời ơi con trai ngoan ngoãn đẹp trai cao lớn, sao quanh năm suốt tháng không ở nhà thế này...”
Thẩm Liệt thấy hơi phiền, đẩy ra: “Cút ra cho ông!”
Triệu Hòa Bình cười ha ha một tiếng.
Trong đoàn xe dài lê thê, hơi nóng cuồn cuộn.
Bạch Phương Phương tâm trạng nặng nề cầm tay lái, đi nửa thước dừng một lúc.
Nghi Sĩ Gia nói: “Tiểu Bạch tốn của chúng ta hơn nửa ngày, nếu buổi sáng em không đến nhà giam mà đi thẳng đến đây chắc chắn sẽ không bị kẹt thế này.”
Bạch Phương Phương tranh cãi: “Mồng một tháng năm được nghỉ vài ngày, dù thế nào thì đến đó cũng bị kẹt thôi.”
Ngưu Ngưu có hơi buồn bực: “Chạy đi xa như thế mà không gặp được người, rốt cuộc cậu đi nhà giam đưa đồ cho ai vậy Phương Phương?”
Bạch Phương Phương: “Một... người quen.”
Ngưu Ngưu nghĩ một lúc, bỗng nhiên cười lên: “Không phải là anh cậu chứ?”
Nghi Sĩ Gia từ phía sau chồm lên: “Tiểu Bạch không phải con một à? Sao lại có anh trai? Anh trai em đi tù ở đây à? Ôi, vậy khoảng cách của hai người lớn quá.”
Ngưu Ngưu khoát tay với anh ta, “Không phải đâu, anh không biết thì đừng nói bậy. Anh trai cậu ấy là đại soái ca đấy, tướng tá dung mạo có thể so với nhan sắc đương thời, có phải bị đi tù hay không cũng không quan trọng, tất cả đều không quan trọng.”
Nghi Sĩ Gia: “Thôi đi, còn là nhan sắc đương thời cơ đấy, đó không phải là bọn “mặt trắng” à?” (*)
(*) Mặt trắng: chỉ người giới tính thứ ba, gay.
Bạch Phương Phương không phục: “Không phải mặt trắng.”
Ngưu Ngưu nháy mắt hỏi lại: “Đúng thật là anh cậu à?”
Bạch Phương Phương chưa lên tiếng, Cổ Nghiêm mở cửa xe, đặt mông ngồi vào.
Cổ Nghiêm: “Ôi trời ơi, nóng chết mất,“ Anh ta uống môt hớp nước: “Ít nhất còn phải kẹt thêm nửa giờ nữa.”
Nghi Sĩ Gia: “Trước mặt thế nào?”
Cổ Nghiêm: “Xếp hàng đến biên giới, mọi người qua biên giới có mang chứng minh theo chứ?”
Bên ngoài xe đông tấp nập.
Triệu Hòa Bình cầm hai chai nước đi đến, tặc lưỡi nói: “Đông xe nhỉ, hôm nay mở cửa biên giới chơi một ngày, đục nước béo cò lại nhiều người. Cậu nhắn với bọn Liêu Mao Tây mấy ngày nay phải về Miến Điện, chúng ta canh ở đây mấy ngày mà không thấy bóng người, không biết bên tình báo có vấn đề gì không?”
Thẩm Liệt giương mắt nhìn anh ta: “Cậu đang lo bị người ta điểm chỉ à. Chuyện lần trước trên núi tôi còn chưa tính sổ với anh, may mà người của tôi không chết không đau nhiều, nếu không tôi không tha cho anh.”
Triệu Hòa Bình cười hắc hắc: “Bên ngoài biên giới còn nói chuyện không đâu, vụ lần đó chúng ta cũng không ổn, trang bị không có, đành phải giao cho cảnh sát biên giới.”
Thẩm Liệt khó chịu: “Anh phải rèn sức thôi, tất cả mọi người đều mong có thể bắt người không tốn tinh lực.”
Triệu Hòa Bình gục xuống bàn nhìn màn hình quan sát với anh: “Cái tên Liêu Vệ Quốc này, nếu không phải lần trước ở tỉnh Giang Nam đột nhiên tham gia vào làm bứt dây động rừng, thì đã sớm bị bắt ra quy án rồi. Cậu biết hắn, lúc này nhất định phải bắt được hắn, nếu không sau này cậu sẽ gặp nguy hiểm.”
Thẩm Liệt: “Liêu Mao Tây rất thông minh, phân phối ma túy chưa bao giờ tự mình ra tay, từ kho hàng đến việc giao nhận đều giao cho lính, nếu như có một người trong khâu nào đó xảy ra chuyện, hắn có thể tranh thủ được thời gian bỏ trốn.”
Triệu Hòa Bình: “Nghe nói cái tên lần trước bắt được đã khai ra hắn, đêm đó hắn vì né cảnh sát địa phương ở giao lộ cửa khẩu, lái bốn tiếng ra khỏi thành phố.”
Thẩm Liệt tựa lưng vào ghế, ôm cánh tay cười: “Lão giỏi, cũng không phải là người mới, lẫn trong đám người đi du lịch ngày một tháng năm này để đi qua biên giới, hắn ngu à?”
Triệu Hòa Bình hạ giọng: “Ngu là cấp trên,“ Anh ta than thở, “Bắt hắn tám năm rồi chưa được, cấp trên giao nhiệm vụ ép người thật, muốn ngựa chết thành ngựa sống, vừa có tuyến báo đã cho xuất cảnh, chúng ta chỉ có thể phối hợp.”
Thẩm Liệt bỗng nhiên xát lại gần màn hình quan sát, nhìn kỹ.
Triệu Hòa Bình cũng nôn nóng: “Thế nào, có phát hiện?”
Thẩm Liệt đưa tay chùi màn hình bụi bặm, tựa như có thể thấy rõ từng chi tiết.
Xuất hiện trên màn hình là một chiếc xe riêng, cửa kính hạ xuống, một nữ tài xế lộ nửa gương mặt, mặt trái xoan, mang kính râm, tóc buộc thành đuôi cao.
Thẩm Liệt lại nhìn một lúc, anh không khỏi nhíu mày, vội vàng dịu tàn thuốc, tiện tay cầm cặp kính mát theo, đứng dậy đi ra ngoài.
Triệu Hòa Bình không rõ, đưa cho anh một cái mũ bóng chày, “Đội vào đội vào, cậu cận thận dùm tôi.”
Bạch Phương Phương ngồi torng xe nhìn ra ngoài, Ngưu Ngưu bỗng nhiên dùng khuỷu tay chọc cô, nhỏ giọng nói: “Nhìn đi, có trai đẹp.”
Bạch Phương Phương vội vàng nhìn khắp nơi: “Đâu? Ở đâu?”
Một viên cảnh sát trẻ hăng hái đi đến, “bang” một tiếng nghiêm chỉnh chào các cô một cái, “Xin chào, xin đưa giấy thông hành và chứng minh thư.”
Ngưu Ngưu nhìn Bạch Phương Phương mà chẹp miệng, hết sức khéo léo đưa giấy tờ mà lúc sáng mới thu thập ra, trong miệng nói: “Anh trai, anh mặc bộ đồ này nhìn đẹp mắt thật đấy.”
Viên cảnh sát trẻ mặt không đổi sắc như không nghe thấy chẳng khác nào ông lão, sau khi nhìn giấy chứng nhận rồi quan sát kỹ gương mặt của bốn người.
Ngưu Ngưu cười híp mắt với người ta.
Bạch Phương Phương nén cười dùng khẩu hình miệng nói với Ngưu Ngưu: “Cậu đứng đắn chút.”
Nghi Sĩ Gia nói nhỏ: “Tôi mặc cảnh phục cũng đẹp không kém.”
Cảnh sát trẻ trả lại chứng minh, vẫy tay để bọn họ qua.
Bạch Phương Phương luống cuống tay chân mở rồi đề rồi lại mở.
Cổ Nghiêm không nhìn nổi: “Tiểu Bạch, em xuống đi, tôi lái cho.”
Bạch Phương Phương nói: “Không phải anh uống rượu à?”
Cổ Nghiêm vừa xuống xe vừa lải nhải: “Uống rượu gì, rượu còn không bằng cái điên của em, lái xe còn ráng nhìn trai, em muốn tôi chết nơi tha hương đất khách à?”
Bạch Phương Phương cười hì hì một tiếng, vội vàng xuống xe ngồi phía sau, khi đi ngang qua trạm kiểm tra biên giới, liếc mắt nhìn một người đi từ trong ra, cô vốn không có cảm giác gì, trước khi lên xe lại bị ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn một cái.
Người kia mang nón màu đen và kính râm, mặc đồ bình thường, thân hình cao lớn, lúc này cũng nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Bạch Phương Phương ngẩn ngơ.
Cổ Nghiêm nhấn còi.
Nghi Sĩ Gia thúc giục: “Tiểu Bạch em lại nhìn gì thế? Mau lên xe đi.”
Bạch Phương Phương hoàn hồn, vội vàng ngồi vào xe đóng cửa lại.
Xe chạy đi, Bạch Phương Phương vẫn còn mơ màng, chợt nhớ ra gì đó, cô quay cửa kính xuống.
Hơi nóng mặt trời và bụi đất tung bay, cô vội vàng nhìn lại, thế nhưng người ở nơi ấy, đã không thấy nữa.