Sau khi xuống xe, mưa đã tạnh, cơn gió lạnh đến rửa sạch không khí.
Ngoài chuyện liên quan đến sự nghiệp ra, trong đầu Bạch Phương Phương không hề tồn tại chuyện yêu đương, lúc này lại ngâm nga một khúc ca trong thang máy, buổi gặp gỡ khiến tinh thần cô trở nên phấn khởi.
Trong thang máy rất yên tĩnh, ánh sáng đầy đủ, Bạch Phương Phương hát ngâm nga một ca khúc bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Cô dừng lại một lúc, liếc nhìn những người bên cạnh, Thẩm Liệt còn chưa nói cô ồn ào, đứng trong góc nhìn bảng đèn tín hiệu. Bạch Phương Phương bị đứt quãng vài câu, ngậm miệng.
Ra khỏi thang máy, cuối cùng Thẩm Liệt mới lên tiếng, anh nhận một cuộc điện thoại, chờ người bên kia nói xong, anh đáp một câu: “Vừa mới đấm bóp xong lại muốn ra ngoài? Con gái nhà ai hút hồn cậu vậy?”
Bạch Phương Phương bước chậm lại, lặng lẽ liếc anh một cái.
Ở bên kia điện thoại có người hỏi: “Cậu thì sao, cô gái thế nào?”
Thẩm Liệt giương mắt nhìn Bạch Phương Phương một chút, không tránh né: “Tạm được, chỉ là hai khối trước ngực không được nặng.” Đang nói chuyện thì ánh mắt ấy giống như lướt xuống cổ Bạch Phương Phương nhìn một lượt.
Bạch Phương Phương lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, lấy chìa khóa mở cửa, vào nhà, đóng cửa một cái sầm, trong lòng thầm mắng mấy lần: Đồ thần kinh, đáng ghét, anh mới không được nặng ấy...
Phương Hoa đã đi ngủ, Bạch Sơn còn ngáp dài trên ghế sô pha xem ti vi, thấy con gái về liền nói: “Trễ thế này rồi mà còn phá cửa, đừng có quấy rầy hàng xóm.” Rồi hỏi. “Thẩm Liệt đâu? Không gặp à?”
Bạch Phương Phương cả buối tối hào hứng lúc cao lúc thấp, khi sáng khi tối, vào lúc này không muốn trả lời, chỉ “Dạ” một tiếng, rồi mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa bên nhà hàng xóm, Thẩm Liệt lên tiếng chào “Mẹ, con ra ngoài một lát”, sau đó Từ Huệ Phân hỏi “Trễ thế rồi, còn đi đâu?”
“Có chuyện.”
Chuyện gì không biết mà lại đi năm sáu ngày không về nhà.
Nửa đường, Thẩm Liệt chỉ gửi một thông báo rằng mình vẫn bình an, nói mình và bạn đi chơi vùng khác mấy ngày, thời gian còn lại điện thoại của anh hoặc là không ai nhận máy hoặc là tắt máy. Từ Huệ Phân lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, không nhịn được lại đi sang trút bầu tâm sự với hàng xóm cũ. Phương Hoa về nhà đã bắt đầu lải nhãi trên bàn ăn, nói đứa trẻ kia đã hai bảy hai tám tuổi rồi, mà còn không hiểu sự đời, khó khăn lắm mới quay về nhà, vậy mà lại đi chơi mất bóng.
Bạch Phương Phương bày ra vẻ mặt không mấy lạ lẫm, nói rằng từ nhỏ anh ta đã quậy thích bỏ nhà đi, bị bác Thẩm đánh một trận thì chạy ra ngoài mấy ngày không về.
Phương Hoa nghe xong còn nói: “Đều tại ông Thẩm làm hư, đánh với đánh, bây giờ đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc còn có ai làm như thế?”
Bạch Phương Phương bị một Thẩm Liệt có vẻ như hiểu chuyện đánh gục cô mấy ngày qua, vừa thay đổi cách nhìn về anh, anh lại lộ ra dáng vẻ lưu manh ngày nào. Cô đem những chuyện ấy quy kết lại do mình còn trẻ, dễ dàng bị hình tượng nhất thời che đậy, cho nên nhất thời không kiềm được, liền nói chuyện đêm hôm ấy nghe được Thẩm Liệt nói chuyện điện thoại, lược bỏ đi những lời tục tĩu nghe được.
Phương Hoa đặt đũa xuống: “Phải nói chuyện với bà Từ mới được, thằng nhóc ở bên ngoài quá lâu rồi, ăn uống chơi bời gái gú cái gì cũng dính vào.”
Bạch Sơn mở miệng: “Chuyện nhà người ta, họ còn không quản được, bà đi nói chỉ thêm mất mặt người ta, người trưởng thành rồi, mình phải chịu trách nhiệm về mình.”
Phương Hoa nghe xong thấy cũng có lý, chỉ dặn dò Bạch Phương Phương sau này tránh xa Thẩm Liệt một chút.
Bạch Sơn còn nói: “Bà chỉ cần tin tưởng hoàn toàn đứa con gái nhà mình, đừng có vì con bé về trễ một chút đã cuống cuồng nhờ người ta đi đón, Phương Phương tự nhiên sẽ không tiếp xúc với thứ người ấy.”
Mấy đêm liền Bạch Phương Phương chạy bộ dưới lầu, nhìn thấy ngoài cửa tiểu khu có một chàng thanh niên vóc người cao lớn đi vào, cô cho rằng đó là Thẩm Liệt, thế là cố tình đi xa để tránh tiếp xúc, ai ngờ đám người đi lại gần, nhìn kĩ thì chẳng ai quen.
Bên này, Chu Hoàn cũng gọi điện cho Thẩm Liệt nhiều lần nhưng chẳng ai nghe máy.
Lúc trước gặp lại Thẩm Liệt hắn ta đã vui mừng vì gặp lại bạn bè, bây giờ có hoạt động gì đó lại không kêu hắn, trong đầu Chu Hoàn đương nhiên sẽ không tự mình đa tình, dứt khoát xem như không có người bạn này. Điều này đối với Thẩm Liệt mà nói ngược lại lại gãi đúng chỗ ngứa, bây giờ mỗi ngày anh đều tiếp xúc với vài gương mặt mới, và những gương mặt sinh ra đã quen lăn lộn trong cuộc sống, rồi người cứ lặp lại thành vòng, hàng đêm hát hò, không uống rượu thì đánh bài, rồi đề ra cá cược một mình anh có thể đánh bại cả nhóm người, chỉ có điều cá cược nhiều lần đặc ý, thoáng chốc liền thua sạch bóng, không thể không vay tiền, nhưng càng đánh càng thua khiến nợ đè nợ.
Thẩm Liệt đêm nay mượn cũng không thể mượn, quay về hậm hực uống nhiều hơn trước, nguyên tắc đấu rượu là dùng toàn rượu trắng, ngoài rượu thì chỉ có rượu, mấy đợt uống vào dạ dày như thiêu đốt ruột gan, cả đám người kia đã quan sát anh cả nửa đêm.
Cuối cùng, có người đưa anh đến một xó xỉnh hẻo lánh, nói rằng có một người tên Liêu Mao Tử muốn gặp anh.
Thẩm Liệt ngã nằm trên ghế sô pha bên cạnh người nào đó, cặp mắt đỏ thẫm, tiếng nhạc xung quanh cùng tiếng người tranh cãi khi anh bất tỉnh không biết trời trăng, chỗ này cũng tốt thật.
Liêu Mao Tử trước đây không gọi là Liêu Mao Tử, đại danh là Liêu Vệ Quốc, dáng vẻ trịnh trọng có khí thế hôm nay của tên này không giống với kẻ bất lương, ánh mắt sắc bén, hợp với cái miệng rộng, cười một tiếng gương mặt giống như nứt toác ra một nửa, khiến người xem bỗng dưng sinh ra chút cảm giác sợ hãi.
Lúc này Liêu Mao Tử cười hê hê nhìn Thẩm Liệt, kiên nhẫn chờ anh tỉnh tảo khỏi men rượu, mới hỏi: “Thiếu tiền xài à? Tối nay lại thua bao nhiêu rồi?”
Thẩm Liệt duỗi người, nghiêng đầu nhìn hắn ta: “Ông đây thua tiền thì liên quan cái quần gì đến mày.”
Liêu Mao Tử cười: “Mày mượn tiền của tao, thua chính là mạng của mày, nhưng mà mạng của mày rẻ tiền, tao cũng chẳng thấy lạ gì.”
Thẩm Liệt hé mắt nhìn chằm chằm đối phương, giận dữ: “Mày nói dối, mẹ kiếp mày xem thường tao à, khinh tao không trả nổi,“ Bỗng anh cười đùa cợt nhã, “Mày, cho tao thêm mười ngàn, tao có thể gỡ lại trả cho mày, thật đấy.”
Liêu Mao Tây: “Anh em tốt, anh đây không muốn tính với mày.”
Thẩm Liệt sững sốt một chút, sau đó cười ha ha: “Lại chém gió, có chuyện tốt như vậy à?”
Liêu Mao Tử cũng cười không ngừng: “Đúng là có chuyện tốt, nhưng phải xem mày có bản lĩnh không?”
Liêu Mao Tử nhìn anh, lấy trong ngực ra một tờ giấy, phía trên có một dãy số, “Có một đơn hàng, muốn chuyển đến Nam Chiêm.”
Thẩm Liệt hơi do dự nhưng cũng đưa tay nhận, Liêu Mao Tử đột nhiên thu tờ giấy lại, ung dung thong thả: “Mấy năm trước có chuyện huyên náo ồn ào rất lớn ở Thụy Lệ, có một nhóm chụp mũ (*), khi nằm vùng đã chơi gái, kết quả bị người ta phát hiện muốn dùng dư luận để tố cáo chúng, sau đó người ở trên cũng không có người nâng đỡ, mất việc, bị kẻ thù ở trên đường...” Hắn ta đưa hai ngón tay huơ huơ tạo thành hình cây súng, hướng về phía Thẩm Liệt nhẹ nhàng “bắn” một cái.
Thẩm Liệt đẩy tay hắn ra, “Mẹ kiếp mày không phải là Liêu Mao Tử.” Liêu Mao Tử sững sốt một chút, Thẩm Liệt nói tiếp: “Mày là thuộc hạ của chụp mũ, ai là chụp mũ, mày xác định quật ngã ai rồi.”
Liêu Mao Tử cười ha ha, đưa tay vỗ đầu anh.
Thẩm Liệt nhét tờ giấy vào trong túi, loạng choạng đi ra cửa, bóng đêm bao trùm.
Sau đó, dựa theo dãy số trên tờ giấy, Thẩm Liệt gọi điện thoại mấy lần, đổi vài chỗ trọ nhỏ. Cuối cùng, đối phương đề nghị gặp nhau ở một căn nhà được đặt tên là “Long Hâm“.
“Long Hâm” ở đối diện Hoa Dạng Niên Hoa.
“Hoa Dạng Niên Hoa” nằm ở khu Bắc Hồ, từ những năm đầu thế kỉ này đã náo nhiệt cho đến bây giờ, trước cửa nhà mỗi đêm đều đèn đuốc sáng choang ngựa xe như nước, đến mức một nửa nhà của họ bên đường đã trở thành bãi đậu xe. Đối diện đường chính là một tòa nhà cũ, khu nhà sắp bị phá dỡ, bị đập một nửa còn một nửa, bởi vì gần trạm xe lửa, giữ lại một nửa nhộn nhịp để mở nhờ một khách sạn “Hoa Dạng Niên Hoa” mang đến ngọn gió kết thành sự nghiệp giải trí.
Quán trọ Long Hâm nằm trong khu thành cũ với một màu đen xì trong mái ngói xanh.
Lầu một của quán trọ có bức tường chia ra khu quà vặt, bán bánh quẫy sữa đậu nành và mì phá lấu. Thẩm Liệt ở trên lầu thuê một căn phòng nhỏ có cửa sổ hướng ra đường lớn, phía dưới cửa sổ là bảy tám con hẻm nhỏ, căn nhà đối diện đã bị phá bỏ và dời đi, bên ngoài là bức tường vây quanh cao hai thước, rất ít người qua lại. Một con hẻm nhỏ trước mặt nối thông với đường qua quán trọ, một đầu khác vẫn là con hẻm nhỏ chỉ có thể đi bộ, lòng vòng quanh co.
Thuê nhà xong, người kia lại lật quẻ, nói rằng không muốn lên lầu, sáu giờ chiều ở đầu đường đợi anh trong xe.
Cúp điện thoại, Thẩm Liệt đang ở bên ngoài hành lang cạnh cửa sổ hóng gió, rít vài hơi thuốc, lật xong một nửa quyển tạp chí người lớn.
Vùng lân cận nơi này trước đây anh đã đến, tuần lễ trước, đêm đó mưa, nha đầu kia ca ca hát hát không chịu về.
Con đường phía trước, người đi đường không nhiều, dưới lầu dừng ba chiếc xe, hai trăm thước phía trước là đường chính, có một trạm canh gác, bốn giờ thay ca, sẽ có một xe cảnh sát chạy qua.
Thẩm Liệt về phòng gọi điện cho người kia, nói tình hình bên dưới, người kia lằng nhằng nửa ngày, trong điện thoại tán gẫn chuyện khi có khi không, sau đó nói tin tức xã hội, rồi lại sang tình hình thế giới, cuối cùng nói đến giá cả ở chợ đen, còn nói đã tìm được nguồn tiêu thụ tốt. Mắt liếc thấy trời đã tối, bỗng nhiên người kia nói: “Tao tới, mang hàng lên, mày kiểm tra hàng xong thì đi, đừng mè nheo.”
Thẩm Liệt bước nhanh ra khỏi phòng, mang theo cái mũ bóng chày, liếc nhìn con ngựa nhỏ trên đường, dưới lầu nhiều chiếc xe điện cũ màu vàng, anh quay về phòng lần nữa, đóng cửa lại.
Chưa đến một phút đồng hồ, bên ngoài có người gõ cửa, Thẩm Liệt hơi ngẩn một lúc, mở hé nửa cánh cửa, người kia lắc mình đi vào, vác hai túi màu đen cỡ lớn trên vai.
Thẩm Liệt nhanh chóng đóng cửa, hỏi: “Đồ đây à?”
Người kia, đối mặt với anh, nhẹ nhàng vỗ lưng túi, bỗng nhiên bán tín bán nghi quan sát anh, “Tôi thấy anh có hơi quen mắt.”
Thẩm Liệt: “Tôi thường đến chỗ bọn Liêu Mao Tử chơi.” Anh cũng mặt đầy bán tín bán nghi, quan sát lại, “Không đúng, sao tôi chưa thấy qua anh?”
Người kia không lên tiếng, từ trong túi xách lấy ra một vật hình khối được dùng băng dán màu vàng bọc lại, thẳng tay ném lên bàn.
Người nọ: “Mới nhập cảnh.”
Thẩm Liệt nhìn hắn một cái, cầm dao xé lớp băng, dùng ngón tay móc một ít vật màu trắng ở bên trong chà chà hai cái, đặt lên lưỡi tỉ mỉ thưởng thức, một luồng mùi vị chua xót lập tức lan tỏa từ đầu lưỡi đến toàn bộ khoang miệng, anh gồng mình chịu đựng, khẽ gật đầu.
Người nọ nhìn anh chằm chằm, “Thế nào?”
Thẩm Liệt cầm ra ba cái điện thoại đặt theo thứ tự trên bàn, “Lấy đi.”
Người nọ lấy hai túi trên vai đặt lên giường, ném bên chân Thẩm Liệt một cái chìa khóa nhỏ: “Hàng đều ở bên trong, chìa khóa cất vào.”
Hai cái túi trên vai bị khóa, Thẩm Liệt khom người nhặt chìa khóa lên, để ý động tĩnh sau lưng.
Tuy có phòng hờ nhưng không kịp, người kia đã nắm con dao phay trong tay, xoay người lao tới anh.
Trên lưng chợt nóng rồi lan thành cơn đau nhức.
Người kia nói: “Tao thấy mày quen mắt, buổi tối hơn nửa tháng trước... Có phải mày không?”
Thẩm Liệt: “Quen quen con mẹ mày! Tao * mẹ mày, mày có mù hay không mà chém như vậy...”
Bên trong căn nhà ổ chuột nhào ra chặn lại, Thẩm Liệt rùng mình tránh thoát một dao, người kia chém gấp rút, Thẩm Liệt ngay cả hàng cũng không cần, lảo đảo đi ra cửa, đang định tìm đường thoát, lại nghe dưới lầu có tiếng bước chân tứ phía.
Thẩm Liệt cả giận: “Thì ra mẹ kiếp bọn mày là rác...”
Người kia cũng nghe được tiếng bước chân, kinh hãi: “Mày mới là rác...”
Thẩm Liệt bước chân tránh sang lên sân thượng, người kia muốn trốn theo, nhưng bị người ta dùng súng để lên đầu.
Không bao lâu trong phòng lại vang lên tiếng đánh nhau, có người lớn tiếng nói: “Bắt lấy thằng giả mạo.”
Thẩm Liệt từ ban công bên cạnh trượt theo đường ống nước nhảy xuống, lầu ba, không cao, chỉ một lát chân đã đạp đất, có điều trên lưng đau rát, cánh tay không làm được gì.
Anh đứng trong góc tối kéo vạt áo lên dùng sức ấn vào vết thương một cái, lầm bầm: “Con mẹ nó, lần nào cũng chém một chỗ...” Sau đó, anh lấy trong giỏ tre bên tường một cái áo sơ mi màu sậm mặc vào, sải bước đi ra ngoài.
Môt lúc sau Thẩm Liệt nhìn đồng hồ trên cổ tay, mười giờ kém năm phút tối, anh định đi băng qua con hẻm ra đường lớn đón xe, tìm chỗ xử lý vết thương.
Trên đường này có ít đèn, anh mắt anh quét một lượt, đột nhiên cảm giác được, phía trước có bóng người nhìn rất quen thuộc.
(*) Chú thích của tác giả: “Chụp mũ” ám chỉ sĩ quan cảnh sát.