Cả căn phòng sáng bừng, trên tường toàn bộ đề là ảnh chụp của hắn.
Có hình ảnh trong phòng học, trên sân thể dục, trên đường về nhà,
trong tiệm net, thậm chí là cả ở trong nhà. Nhân vật chính trong mỗi bức ảnh đều là Chu Vũ, nét mặt có vui, có giận nhưng mắt không hề nhìn
thẳng vào ống kính, tất cả đều là ảnh chụp trộm.
Chu Vũ ngửa đầu nhìn lên trần nhà, trên đó cũng là hình ảnh của hắn
được phóng to thành đủ các loại áp phích lớn nhỏ dán lên không để thừa
lại một khoảng tường trống nào.
Đi sâu vào trong phòng, Chu Vũ nhìn thấy trên bàn chứa rất nhiều hộp
được sắp xếp ngay ngắn. Hộp chứa hoá đơn, hộp chứa giấy ăn, hộp chứa
chiếc đũa cùng ống hút, ngoài ra còn có một số thứ linh tinh khác. Mỗi
thứ Chu Vũ đều nhìn thấy có chút quen mắt. Theo phân loại trong hộp, Chu Vũ nhặt lên một chiếc bút lông quan sát kĩ. Hình như những đồ vật này
hắn đều đã dùng qua, vốn dĩ nghĩ đã mất rồi không hề nghĩ rằng toàn bộ
đều xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ đũa cùng giấy ăn gì gì đó đều là những thứ mình đã từng sử dụng?
Chu Vũ đang suy nghĩ liền cảm thấy có cái gì đó mềm mại ở dưới chân. Cúi đầu nhìn xuống, chẳng phải đều là quần
áo hắn làm rơi ở chỗ nào đó sao. Đây là chuyện gì?
Chu Vũ ngồi xổm xuống, nhặt lên chiếc khăn mặt quen thuộc. Tống Phàm
Hiên luôn trầm mặc không thích nói chuyện ấy sao lại lặng lẽ thu thập đồ đạc của mình? Hắn mê man không rõ, hành động này quả thực là vô cùng cổ quái…
Chu Vũ không muốn ở lại nơi này. Cho dù là nửa đêm hắn cũng muốn trở
về. Không có chìa khoá có gì ghê gớm, cùng lắm thì ngủ khách sạn, dù sao trong người hắn cũng có tiền. Đem khăn kia bỏ xuống, Chu Vũ quyết định
thừa dịp Tống Phàm Hiên còn chưa quay lại lặng lẽ trốn đi. Không ngờ vừa mới đứng dậy lại nghe đằng sau có tiếng bước chân.
Tống Phàm Hiên. Hắn, hắn đã trở lại? Chu Vũ cứng đờ cả người.
“Mình đã nói là cậu đừng có vào, sao lại không nghe a?”
Tiếng nói từ sau lưng Chu Vũ truyền đến càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại lởn vởn bên tai hắn.
Chu Vũ cúi đầu nhìn thấy bàn tay xanh xao vòng quanh eo ôm lấy hắn.
Tống Phàm Hiên tựa đầu lên vai Chu Vũ nói thì thầm bên tai: “Mình nên
trừng phạt cậu thế nào đây?”
“Tao X! Trừng phạt cái rắm! Mau buông ra!” Muốn đem Tống Phàm Hiên ở
phía sau đang bám lấy mình vứt ra xa. Nhưng khí lực rõ ràng lớn hơn
người kia rất nhiều lại không thể nhúc nhích, ngược lại càng giãy dụa
càng khiến hai người dán chặt vào nhau. Cảm thấy người phía sau toàn bộ
dính vào lưng mình, ở mông còn cảm nhận rõ ràng vị trí nào đó của người
phía sau căng cứng. Chu Vũ nhịn không được chửi ầm lên.
“XXXXXXXXXXXXXXXXXXXX! Mày TMD mau buông ra cho tao!”
“Không buông.”
“Mày bị điên à? Tại sao lại thu thập mấy đồ vật này? Đồ biến thái.”
Nhìn trong phòng đều là ảnh chụp cùng đồ vật của mình, đằng sau lại là
Tống Phàm Hiên gắt gao ôm chặt, tình cảnh này thật sự là quá sức không
bình thường.
“Bởi vì mình thích cậu. Chu Vũ, mình luôn thích cậu.” Tống Phàm Hiên nghiêng đầu, cười khẽ liếm một đường lên cổ Chu Vũ.
“Cậu đi lâu như vậy, thật vất vả mới có thể gặp lại nhau, mình sẽ
không để cậu lại đi lần nữa.” Trong giọng nói mang theo sự cố chấp sâu
sắc, Tống Phàm Hiên càng ra sức ôm chặt Chu Vũ vào lồng ngực.
“Đầu óc mày có bệnh.” Giãy dụa một hồi ra một người đầy mồ hôi mà
người đằng sau một chút cũng không cách xa ra chút nào, Chu Vũ thở hổn
hển tiếp tục mắng.
“Từ khi thấy cậu mình đã cảm thấy cậu là báu vật tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Tất cả ảnh ở đây đều là mình chụp. Còn nữa, mỗi lần
chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, đi chơi mình đều giữ lại hoá đơn để chứng
minh ngày đó chúng ta đã ở cùng nhau.” Tống Phàm Hiên vừa hôn hai má Chu Vũ vừa giải thích xuất xứ mỗi đồ vật trong phòng.
“Tất cả đều do đầu óc mày có vấn đề! Người bình thường có ai lại đi
thu thập những đồ vật này chứ?” Ngay cả khăn tay đã dùng qua Tống Phàm
Hiên cũng giữ lại. Đây là lối suy nghĩ của người bình thường sao? Chợt
nhớ tới bố mẹ Tống Phàm Hiên đang ở dưới lầu, Chu Vũ muốn hét to lên kêu cứu. Với tính cách của mẹ Tống Phàm Hiên nhất quyết không để hai người
dây dưa cùng nhau.
Sớm phát hiện ý đồ của Chu Vũ, ngay lúc hắn há miệng chuẩn bị kêu, Tống Phàm Hiên lập tức cúi xuống hôn lên.
Môi lưỡi cuốn lấy nhau, Tống Phàm Hiên mang đầu lưỡi Chu Vũ điên
cuồng né không ngừng cuốn lại, liếm láp khắp khoang miệng hắn. Chợt Tống Phàm Hiên thấy nhói một cái, liếm liếm mới biết môi đã bị Chu Vũ cắn
nát. Nhưng hắn không để ý, tiếp tục ôm chặt Chu Vũ mà gắt gao hôn lên.
Thẳng đến khi Chu Vũ bị hôn đến mê man Tống Phàm Hiên mới ngẩng đầu,
thừa dịp Chu Vũ còn chưa hoàn hồn mang dây thừng trói hắn vào ghế.
“Mẹ mày! Tống Phàm Hiên ngươi TMD muốn thế nào?” Giãy dụa tay chân đã bị trói đến chặt cứng trên ghế, Chu Vũ tức giận mắng.
“Không mang cậu trói chặt, cậu sẽ lại biến mất.” Tống Phàm Hiên vừa
ôn nhu vuốt ve khuôn mặt dù trong cơn giận dữ vẫn vô cùng anh tuấn của
Chu Vũ vừa từ tốn trả lời.
Hoá ra là vì mình đi không từ biệt đã khiến Tống Phàm Hiên mang theo
một bóng ma. Không ngờ bóng ma này lại lớn đến như vậy, thằng nhãi này
hiện tại là điên rồi. Chu Vũ muốn chính mình chống lại nhưng dù đánh thế nào cái tên Tống Phàm Hiên thoạt nhìn yếu ớt lại không hề mảy may sứt
mẻ gì. Rốt cục hắn lấy ở đâu ra khí lực lớn như vậy? Chu Vũ định thần cố gắng tỉnh táo lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn.