Kelly rời khỏi nơi Hàn Thế Bảo đang ở, cô có quá nhiều thứ phải buông ra… mà không phải chính là cô không thể nắm giữ được, trong đó có cả trái tim của cả anh và cô. Cô không điều khiển nỗi trái tim của mình loạn nhịp khi gặp anh, và trái tim anh cô cũng không chạm vào được. Anh và cô là một mối quan hệ phức tạp giữa yêu và hận, và cách giải quyết tốt nhất chính là rời xa anh, rồi sẽ có một ngày cô quên được anh, dù nó là bao lâu cô vẫn sẽ đợi để mình quên anh đi.
Cô ngồi trong một tiệm cafe nhỏ, thưởng thức một ly cafe sữa ngọt ngào, đã thật lâu rồi cô mới có thể trải qua một không gian yên tĩnh như vậy. Trên tay cầm ly cafe màu trắn
g, đưa lên bờ môi gợi cảm, hít mùi hương cafe nồng nàn, cô nhắm mắt lại hưởng thụ một chút cảm giác êm đềm trôi qua. Trong không gian yên bình, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương Kelly cảm thấy có chút bình yên, không muốn nghĩ ngợi về mọi chuyện.
- Kelly, là em thật sao… dạo này em mất tích đi đâu vậy. - Thiên n đi ngang qua nhìn thấy Kelly liền vội vui mừng, không dám tin Hàn Thế Bảo đã thả cô ra thật.
- Em có việc riêng một chút. - Kelly đặt ly cafe xuống bàn khẽ nói.
- Chuyện của Hàn…. - Thiên n chưa kịp nói hết câu thì Kelly đã chen vào.
- Đừng nhắc đến anh ấy, em không muốn nghe nữa. - Kelly khẽ nói. - Em không thể trả thù được, em không ra tay với anh ấy được.
- Kelly, em có muốn bỏ lại hết mọi thứ đi cùng anh, hãy quên hết tất cả mà sống một cuộc sống vui vẻ chỉ có hai chúng ta. - Thiên n cũng đã quá mệt mỏi với mọi thứ, anh không thể không để tâm đến chuyện Hàn Thế Bảo đã nói mặc dù cha anh kiên quyết phủ nhận.
- Anh Thiên n, em… - Hãy suy nghĩ rồi hãy trả lời anh, anh mãi mãi bên cạnh em. - Thiên n muốn đưa cô đi một nơi không ai biết đến họ nữa, và cô sẽ không còn yêu người đàn ông kia nữa… thời gian sẽ làm cô quên hết mọi chuyện ưu phiền.
Thế Bảo lái xe đến nơi giam giữ Hàn phu nhân, từ ngày bị bắt giam Hàn phu nhân và Hàn Liên Chi không được phép liên lạc với bất cứ người nào kể cả Hàn Thế Bảo. Là anh muốn suy nghĩ về cách giải quyết Hàn phu nhân, anh bước chân vào bên trong căn phòng lớn đã nhìn thấy Hàn phu nhân nằm trên giường bệnh còn Hàn Liên Chi ũ rũ ngồi một bên, tình cảnh khá thê lương.
- Bà ấy khỏe hơn chưa. - Anh bước tới gần, Hàn phu nhân đang ngủ.
- Thế Bảo, xin anh… đừng giam em và mẹ nữa… - Hàn Liên Chi nhìn thấy anh liền khóc nức nở van xin.
- Tôi thật sự cũng không muốn chỉ vì các người quá ác độc. - Anh lắc đầu, sau đó mệt mỏi ngồi xuống cạnh giường Hàn phu nhận, đưa bàn tay chạm vào bàn tay bà ấy. - Tôi đã từng xem bà ấy là mẹ, cũng kính trọng bà ấy như chính người sinh ra tôi. Nhưng mọi thứ đã bị bà phá vỡ… chỉ vì lòng tham và hận thù.
- Mẹ đã hối hận lắm rồi, xin anh hãy tin em… mẹ và em đã rất hối hận rồi… - Liên Chi khóc lớn mà van xin.
- Liên Chi, em mang bà ấy về Mỹ đi và đừng bao giờ quay lại nữa… The Win sẽ thuộc về chủ nhân thật sự của nó. - Hàn Thế Bảo đứng lên quay lưng đi. - Đừng tranh giành những thứ không thuộc về mình nữa.
Hàn Thế Bảo bỏ đi ra xe, anh không rời đi mà ngồi trên xe tựa vào ghế mà nhắm đôi mắt lại, quá khứ tràn về trong kí ức…
*****************
Năm đó, khi Hàn phu nhân nói ra sự thật rằng anh không phải con trai của Hàn gi, chỉ mà một đứa trẻ mà bà ta nhận nuôi để lừa gạt Hàn Thế Hùng vì cái thai trong bụng của bà đã mất, bà lại không muốn Hàn Thế Hùng vì điều đó mà bỏ rơi bà ta nên đã mang Hàn Thế Bảo về nuôi.
Nhưng không ngờ cáng lớn Hàn Thế Bảo càng trở nên thân thiết với cha mình hơn, chuyện gì cũng nghe lời dạy bảo của cha. Bà ta tức giận, lúc ấy lại xảy ra chuyện của Hàn Thế Hùng và người yêu cũ nên trong lúc nóng giận đã nói ra sự thật… lúc đó Hàn Thế Bảo chỉ mới 7t.
Trong lúc Hàn Thế Hùng đi công tác, Hàn phu nhân đã mang Hàn Thế Bảo vào cô nhi viện mà vứt bỏ, đứa con này không nghe lời cũng không phải là con trai bà… bà ta không muốn nuôi ong tay áo nữa.
Trong trại trẻ mồ côi, Hàn Thế Bảo bị bọn đàn anh lớn hơn ức hiếp đánh đến phát bệnh, trong lúc thập tử nhất sinh trên giường bệnh thì Hàn Thế Hùng đã đến và mang anh về lại Hàn gia.
- Ba, là ba thật sao? - Hàn Thế Bảo 7 tuổi, khóc nức nở khi gặp lại Hàn Thế Hùng.
- Con trai… ta xin lỗi… xin lỗi vì đã về trễ. - Hàn Thế hùng ôm Hàn Thế Bảo vào trong lòng, dù đây không phải con trai ruột của ông, nhưng tình cảm mấy năm trời yêu thương đâu dễ dàng ruồng bỏ, người đàn bà cay độc kia lại vứt bỏ không chút luyến tiếc…
- Ba… mẹ nói… con không phải con ruột của hai người, có đúng không cha.
- Điều đó quan trọng sao. - Hàn Thế Hùng vuốt đầu con trai. - Quan trọng là ta luôn xem con như con trai ruột của mình, không ai có thể mang con rời xa ta được.
*******************
Hàn Thế Bảo mang ơn của Hàn Thế Hùng, lại nhớ đến trước khi trăn trối của ông….
*********************
- Thế Bảo, con sắp phải gánh vác trên vai nhiệm vụ nặng nề… - Hàn Thế Hùng tìm đến Hàn Thế Bảo đang làm việc trong phòng.
- Ba, ba nói gì con không hiểu. - Hàn Thế Bảo đưa mắt nhìn ông.
- Ta phải đi xa một chuyến, The Win giao lại cho con… chỉ là hiện tại The Win rơi vào tình trạng thua lỗ, con hãy tuyên bố phá sản và sang Mỹ sinh sống đi. - Hàn Thế Hùng khẽ nói. - Đây là một nữa bản đồ kho báu, một thứ quý giá nhất trên đời này… dù có rất nhiều tiền cũng không thể nào mua được. Một nữa còn lại chính là đứa con gái duy nhất của Phạm gia đang nắm giữ… nếu hai đứa gặp lại sẽ cùng nhau đi tìm kho báu ấy… ta hy vọng hai con sẽ cùng nhau lấy được kho báu quý giá kia.
- Phạm gia… vừa mới bị thảm sát? - Hàn Thế Bảo hỏi.
- Đúng vậy, ta hy vọng con sẽ tìm ra cô bé đó mà cùng nhau đi tìm ra kho báu kia. - Hàn Thế Hùng nói. - Còn về mẹ con, bà ấy là một người phụ nữ đáng thương hơn đáng ghét… lấy phải một người chồng tệ bạc và một cuộc hôn nhân không có tình yêu, Thế Bảo… con hãy hứa với ta dù bà ta có quá đáng thế nào… con hãy bỏ qua cho bà ấy, bà ấy đã mang con đến với ta… cho tình cảm cha con ta tốt như hôm nay.
- Con hứa. - Thế Bảo lại hỏi. - Nhưng vì sao ba lại nói với con những lời này, ba sẽ đi đâu?
- Và… nhất định phải bảo vệ đứa trẻ trong bức hình này. - Hàn Thế Hùng đưa một bức ảnh của Win cho Thế Bảo.
- Đây là ai? - Thế Bảo nhìn vào. - Con làm sao có thể tìm ra đứa bé này.
- Sẽ có người mang đứa bé này đến Hàn gia, con phải bảo vệ đứa trẻ này từ mẹ con… đó là đứa trẻ được kết tinh từ tinh yêu và sự sai lầm.
*************************
Và lời hứa đó vẫn đi theo anh bao nhiêu năm tháng, một thanh niên 22 tuổi phải bương trãi mọi sóng gió từ việc The Win đi đến phá sản và việc Hàn phu nhân gây áp lực muốn bắt Win. Hàn Thế Bảo năm đó, đã trở thành một người đàn ông mọi người phải kính nể vì một tay gây dựng lại sự nghiệp, truât bỏ uy quyền của Hàn phu nhân và trở thành chủ nhân của Hàn gia.
Anh không đi tìm cô nữa, anh sẽ để cô đi nếu như điều đó là điều cô mong muốn và khiến cô hạnh phúc. Thế Bảo lái xe đi đến căn nhà bỏ trống của Phạm gia, nơi này sau đám cháy đã tổn hại mọi thứ sau đó anh đã mua lại ngôi nhà này vì anh muốn một ngày nào đó khi tìm ra cô còn gái của Phạm cục trưởng sẽ không bị mất đi nơi mà trước kia cô sinh sống. Hàn Thế Bảo bước xuống xe từ cửa chính đi vào bên trong, nơi này đã được anh xây dựng lại giống hệt như cách bài trí trước kia.
Đi vào bên trong căn nhà, vừa bước chân vào phòng khách liền nhìn thấy Kelly đang nằm trên chiếc ghế sopha mà ngủ. Cô gái này đúng là không gì có thể làm khó được cô ấy, căn nhà này gọi là kín cổng cao tường như vậy mà cô ấy có thể đi vào bên trong không ai hay biết, Hàn Thế Bảo lắc đầu tiến gần lại hướng Kelly đang ngủ. Trên gương mặt cô gái này hiện lên một chút mệt mỏi, bờ mi vẫn còn động lại giọt nước mắt đau buồn. Có lẽ cô ấy nhớ về gia đình mình nên mới đau thương như vậy, Hàn Thế Bảo đặt nhẹ một nụ hôn vào trán cô, sau đó dùng chăn trong tủ đắp lên người cô… rồi lặng lẽ rời đi…
- Em hãy sống trong những kí ức đẹp về tuổi thơ của mình, cuộc đời đã quá bi thương với em… bản thân tôi không muốn nó lại thêm một nỗi đau nào nữa. - Hàn Thế Bảo khẽ nói, nhẹ nhàng ra khỏi ngôi nhà cũ của Phạm gia.
Cô tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cô quay về thăm lại ngôi nhà ngày xưa mình từng sống thật hạnh phúc với cha mẹ. Mọi thứ bên trong đều được trang trí hệt như ngày trước, Kelly nhớ về những kí ức ngày xưa mà bật khóc đến khi mệt mỏi mà ngủ quên trên ghế sopha... nhưng sao lại có chiếc mềm đắp trên người, cô nhớ không hề mang nó ra.
Kelly nhìn xung quanh mọi thứ, đều không có một bóng người. Cô khẽ thở dài, sau đó rời khỏi căn nhà cũ với bao nhiêu tình cảm chất chứa về kí ức.
Tại biệt thự Hàn gia, anh ngồi trong phòng làm việc đối diện là anh em song sinh nhà họ Hà. Kelly đã rời đi và an toàn, cuộc chiến giữa anh và Hoàng Thiên Phúc sẽ bắt đầu.
- Tuấn Anh, cậu quen bên cảnh sát Lâm hãy nhờ anh ta lật lại vụ án thảm sát gia đình nhà họ Phạm. - Hàn Thế Bảo nói. - Và diều tra về việc mười năm trước Hoàng Thiên Phúc vận chuyển hàng trắng bị Phạm cục trường điều tra, đang trong quá trình điều tra thì bị giết hại...
- Dạ, tôi sẽ liên hệ cảnh sát Lâm ngay.
- Còn Tú Anh, cậu đi đến công ty Thiên Ân một chuyến... tìm cách tiếp xúc với thư kí của Hoàng Thiên Ân. - Hàn Thế Bảo khẽ nói. - Có quá sức với cậu không, đào hoa công tử.
- Việc gì khó, việc câu dẫn phụ nữ cứ đề tôi. - Tú Anh cười nói.
- Tốt, chúng ta bắt đầu hành động. - Hàn Thế Bảo nói. - Win vẫn tốt chứ, Tuấn Anh.
- Cậu ấy đang theo học trung học tại trường Lillte Rock để chuẩn bị cho kì thi vào trường đại học danh giá Stanford về ngành quản trị kinh doanh. - Tuấn Anh báo cáo
. - Xem ra thằng bé đã lớn rồi, đã biết suy nghĩ hơn một chút. - Hàn Thế Bảo mỉm cười hài lòng.
Moị thứ của Hàn gia này sẽ thuộc về đứa con trai duy nhất của Hàn Thế Hùng chính là Win. Ngày Win học tập thành công về nước, anh sẽ giao mọi thứ lại cho Win mà lui về phía sau. Lúc đó anh sẽ thực hiện lời hứa cuối cùng của mình, chính là muốn cùng Kelly đi tìm kho báu vô giá mà cha nuôi nói.
Kelly đi ngang qua một nhà hàng, muốn tìm thứ gì đó ăn tạm vì cả ngày cô chưa ăn bất cứ thứ gì. Kelly gọi tùy tiện vài món quen thuộc, đến khi bắt đầu ăn lại cảm thấy trong bụng vô cùng khó chịu, không thể đưa thức ăn vào... cảm giác buồn nôn kéo tới. Cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh mà nôn khan, sau đó xoa xoa bụng đang khó chịu khẽ nhăn mặt:" Dạ dày mình dạo này tệ vậy sao, có lẽ do mình hay bỏ bữa rồi."
Kelly thanh toán tiền sau đó đi tìm bác sĩ để mua thuốc, cô nói qua triệu chứng vừa gặp sáng này thì vị bác sĩ khẽ cười nói.
- Cô bị vậy lâu chưa?
- Chỉ mới sáng nay, đến giờ nghĩ đến vẫn còn buồn nôn. - Kelly xanh mặt nói.
- Tháng này đã có nguyệt san chưa? - Bác sĩ lại hỏi.
Kelly ngẫm nghĩ... là do có rất nhiều việc xảy ra cô lại không để ý tháng này mình đã trễ rồi. Sau đó nhìn bác sĩ lắc đầu.
- Cô đã mang thai rồi, đứa trẻ rất khỏe mạnh... chúc mừng cô
Kelly rung rung cầm kết quả xét nghiệm, sau đó lặng lẽ ra về không thể mở miệng nói được một lời nào. Cô có thai với anh, cô sẽ phải làm sao đây đứa trẻ này sinh ra sẽ sống mà không có cha hay sao. Vì sao ông trời lại trêu đùa cô như vậy, cô đã quyết tâm dứt khoát rời xa anh, giờ cô và anh đã có một sợi dây liên kết này làm sao cô nhẫn tâm khiến đứa trẻ này lớn lên mà không biết cha mình.
Kelly đi đến trước biệt thự Hàn gia, cô không bước vào mà đứng phía ngoài nhìn vô rất lâu... liệu thù hận có kết thúc bằng tình yêu viên mãn... hay là kết thúc bằng một bi kịch. Cô quyết định tiến đến cánh cổng tìm gặp Thế Bảo, nói với anh rằng cô đã mang thai đứa trẻ của anh... cô không muốn đứa trẻ trong bụng mình không có cha...
- Cô là Kelly, con gái Phạm cục trưởng. - Một người đàn ông từ phía sau bước đến nói.
- Ông là ai? - Kelly lùi lại một bước nói.
- Hàn phu nhân mời cô đến gặp một chuyến.
- Hàn phu nhân ư? - Kelly khẽ giật mình, bà ta được Thế Bảo thả tự do rồi ư... Kelly nhớ lại bức hình kia lại muốn tự mình đi hỏi bà ấy. - Bà ấy đang ở đâu?
- Hiện tại Hàn phu nhân đang ở sân bay, chỉ còn khoảng hơn 30p nữa thì bà ấy sẽ sang Mỹ và có thể không bao giờ quay lại nữa, bà ấy muốn gặp cô một lần để nói lời xin lỗi.
Kelly cùng người đàn ông kia nhanh chóng chạy đến sân bay. Hàn phu nhân ngồi trên xe lăn, nhìn Kelly khẽ nói.
- Con gái của của Hàn Thế Hùng và Tú Yên xem ra thật xinh đẹp như vậy? - Hàn phu nhân nhìn Kelly khẽ nói.
- Hàn phu nhân, bà nói gì tôi không hiểu... vì sao lại nhắc đến mẹ tôi và Hàn lão gia. - Kelly bất giác kinh hoàng.
- Con không biết là phải, con không phải là con gái cùa Phạm cục trường mà là đứa con của HÀn Thế Hùng và mẹ con... cả Win nữa, cũng là đứa con chung của bọn họ.
Kelly lùi lại phía sau như không tin vào lời Hàn phu nhân nói, cô lắc đầu nước mắt khẽ rơi xuống.
- Tôi... tôi không tin bà, Hàn phu nhân. - Kelly nói.
- Tùy con thôi, con có thể đến ngân hàng ADN để kiềm tra lại lời ta nói.
Kelly nhớ lại bức ảnh thân mật giữa mẹ mình và Hàn lão gia, lại bức ảnh giữa hai người họ đang bế Win còn bé trên tay. Lời của Hàn phu nhân nói không phải không có lý, nhưng nếu đó là sự thật thì... mẹ cô đã phản bội cha cô sao.
- Và.. tôi... và... Thế... Bảo... là... anh... em.. ư. - Kelly kinh hoàng.
- Đúng vậy, vậy nên hai người không thể có mối quan hệ tình cảm được nữa. - Hàn Liên Chi nói.
- Ta cũng phải rời bỏ nơi này rôi, không có lí do nào để lừa gạt con. Ta xin lỗi vì đã xen vào cha mẹ ruôt của con để họ không thề đến với nhau được... nếu không con đã có một gia đình hạnh phúc.
- Không... tôi... tôi đã rất hạnh phúc... cha tôi là Phạm Bảo Toàn... tôi đã rất yêu thuơng cha mẹ mình, họ lại vô cùng hạnh phúc... không phải, mẹ tôi làm sao có thể phản bội cha tôi. - Kelly ngã gục khóc ngất.
- Sự thật... lúc nào cũng khiến người ta đau lòng. - Hàn phu nhân nói xong, ra hiệu cho Hàn Liên Chi đẩy mình vào bên trong khu soát vé.
Kelly ngồi giữa sân bay mà khóc ngất... mẹ cô không phải là một người phụ nữ tuyệt vời như cô từng suy nghĩ... cô cũng không phải là con của cha mình. Và Hàn Thế Bảo... là anh cùng cha khác mẹ với cô sao... vậy đứa bé trong bụng cô... phải làm thế nào đây...