Chẳng mấy chốc, tâm trí vốn đang rất trấn tĩnh của Kim Taehyung đã bị sự căng thẳng mờ mịt chìm xuống bao trọn, mọi suy nghĩ trong lòng bắt đầu trở nên rối ren hơn, Kim Taehyung loay hoay mở thiết bị dẫn đường lâu ngày không dùng đến, rồi nhập vào đó một địa chỉ vô cùng xa lạ mà anh chưa từng được nghe qua bao giờ.
Nhưng sau gần 40 phút lái xe tới nơi, thì trước mắt anh lúc này, chỉ là một dãy nhà bị bỏ hoang rách nát ảm đạm lạnh lẽo nằm trên khu đất trống rộng lớn vắng vẻ, và ba chiếc xe môtô phân khối lớn đổ gục chồng đè lên nhau.
Không lẽ, Jeon Jungkook và Kim Seokjin đều đang ở trong đó?
Kim Taehyung mở cửa bước xuống xe, vừa hồi hộp lo lắng, vừa gấp gáp chạy vào trong căn nhà hoang. Quả nhiên, ngoài năm tên to con mặc đồ đen mặt mũi bầm dập nằm yên bất động dưới sàn nhà thì còn có hai bộ dạng đang vô cùng tàn tạ của Kim Seokjin và Jeon Jungkook, cùng một vị cảnh sát lạ mặt khác, dường như, vị cảnh sát này cũng trạc tuổi Kim Namjoon.
Trông thấy bóng dáng Kim Taehyung, vị cảnh sát ấy liền mừng rỡ rồi lay mạnh hai bả vai Jeon Jungkook để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn.
Jeon Jungkook chợt tỉnh, sắc mặt cậu không tốt, đưa mắt nhìn về phía Kim Taehyung, miệng cậu khẽ mấp máy.
- “Taehyung...sao anh lại tới đây?”
Kim Taehyung vội lao tới bên cạnh cậu nhanh như tên lửa, anh ôm chầm lấy cậu, đem hơi thở nặng nề vùi sâu vào mái tóc đen nhánh của cậu, chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Jeon Jungkook vô thức đặt tay trên lưng anh, cảm giác an toàn ngay lập tức hiện hữu qua từng nhịp thở.
Vị cảnh sát nọ cũng hơi mất tự nhiên, một lát sau mới hắng giọng hỏi Kim Taehyung.
- “Em rể Kim Namjoon đúng không, cậu đến thật đúng lúc, mau giúp tôi dìu hai người này ra xe rồi đưa họ tới bệnh viện gần nhất có thể.”
Kim Taehyung thả lỏng cái ôm, anh nhíu mày.
- “Anh là...”
Vị cảnh sát lạ mặt mỉm cười.
- “Tôi là Min Yoongi, cấp trên của cảnh sát Kim Namjoon.”
Sau đó, Min Yoongi ôm lấy cánh tay của Kim Seokjin, dìu Kim Seokjin đứng dậy.
- “Cố gắng cầm cự, tôi đưa cậu đến bệnh viện ngay đây.”
Min Yoongi vừa dứt lời, Jeon Jungkook bấy giờ liền giật mình thoát khỏi vòng tay của Kim Taehyung, cậu bối rối nói.
- “Mau...mau đưa anh Seokjin đến bệnh viện, anh ấy bị thương nặng lắm.”
Kim Taehyung biết cậu đang cảm thấy khó xử, anh cũng lảng đi, rồi bỗng chỉ vào mấy tên to con nằm dưới sàn.
- “Vậy còn bọn chúng, nên xử lý như thế nào đây?”
Min Yoongi quay đầu lại đáp.
- “Yên tâm đi, Kim Namjoon đã lên kế hoạch hết rồi, trước sau gì thì bọn chúng và đồng bọn trong tổ chức xã hội đen chết tiệt đấy cũng sẽ được cùng nhau ngồi bóc lịch đến hết đời.”
Kim Taehyung gật nhẹ đầu, anh đỡ lấy cánh tay của cậu, nhanh chóng dìu cậu ra xe, loanh quanh mất nửa giờ đồng hồ mới tìm được bệnh viện gần nhất, tuy quy mô không lớn, nhưng đội ngũ y tá, bác sĩ ở đây lại vô cùng nhiệt tình chăm sóc, cứu giúp.
Jeon Jungkook và Kim Seokjin chỉ một lát sau đã được sát trùng vết thương, dán băng cẩn thận.
Min Yoongi và Kim Taehyung cũng lặng lẽ đứng cạnh để theo dõi, nếu y tá bất cẩn làm cậu đau, thì đừng trách Kim Taehyung anh bạc tình bạc nghĩa.
Nhưng thực ra, Kim Taehyung trong lòng chỉ đang lo xa như vậy thôi, bởi anh hiểu rõ, Jeon Jungkook là một người có vẻ ngoài cực kì mạnh mẽ, đau đến mấy đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ bình thản gắng gồng chịu đựng.
Chợt ngắm nhìn gương mặt của Jeon Jungkook, vết thương cũ còn chưa khỏi, vết thương mới đã chen nhau xuất hiện, nếu bây giờ, cậu đang cảm thấy đau về mặt thể chất, thì Kim Taehyung anh, lại đang cảm thấy đau về mặt tinh thần.
Vì anh rất thương cậu, thế nên, sao có thể không xót xa khi những vết tương đáng ghét kia cứ liên tục bám chặt lấy cơ thể của cậu cơ chứ!
Kim Taehyung thở dài rót sẵn hai cốc nước rồi đưa cho Jeon Jungkook và Kim Seokjin dùng để uống thuốc giảm đau, sau khi hoàn tất công việc và nhắc nhở vài điều cần thiết xong, y tá lúc này mới yên tâm mà rời khỏi phòng.
Jeon Jungkook đang nằm ở giường liền bật dậy ngay lập tức, Kim Seokjin vì ê ẩm mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.
Cậu thì bướng lắm, không chịu nghe lời nghỉ ngơi dưỡng sức, Kim Taehyung có kiên nhẫn dỗ dành cũng chỉ bằng thừa, còn bị Jeon Jungkook phũ phàng đáp lại.
- “Kim Taehyung, anh làm ơn im lặng giùm tôi cái, vài vết thương ngoài da này đối với tôi đâu có thấm thoát gì.”
Min Yoongi ho nhẹ hai tiếng, Kim Taehyung mất mặt, không gian căng thẳng đột nhiên kéo tới.
Kim Taehyung định mở cửa bước ra ngoài thì điện thoại trong túi quần bỗng rung lên một nhịp, vẫn là tin nhắn của Kim Namjoon gửi đến.
Kim Taehyung có đôi chút khó hiểu, bèn quay lại đưa điện thoại cho Jeon Jungkook cùng đọc.
Min Yoongi cũng tò mò ngó vào xem, rồi bất ngờ vỗ vai Jeon Jungkook.
- “Cái này...là một dạng mật thư đúng không?”
Jeon Jungkook nhíu mày.
- “Đúng vậy.”
Ngay sau đó, cậu cùng Min Yoongi xúm lại tìm cách mã hóa mật thư, cho tới khi các kí tự dần dần được giải mã hoàn toàn thì cũng là lúc Jeon Jungkook và Min Yoongi trong người bắt đầu nóng lên.
Kim Taehyung còn chưa kịp hỏi, đã thấy Jeon Jungkook tắt máy, cậu tự ý cất luôn chiếc điện thoại ấy vào túi quần của mình rồi mở miệng dặn dò.
- “Kim Taehyung, phiền anh ở lại đây cùng với anh Seokjin, Kim Namjoon vừa thông báo địa điểm tụ tập chính của tất cả những tên cầm đầu băng đảng xã hội đen đó rồi, tôi và cảnh sát Min cần phải quay về trụ sở để triển khai kế hoạch bắt giữ.”
- “Đưa chìa khóa xe cho tôi mượn, nhanh lên.”
Kim Taehyung không dám thắc mắc, anh đặt chìa khóa xe ngay ngắn vào lòng bàn tay của cậu.
- “Tôi sẽ chăm sóc anh Jin, em nhớ cẩn thận, đừng để bản thân bị thương nữa.”
Jeon Jungkook gật đầu, rồi chợt tháo chiếc nhẫn bạc ở ngón áp út ra.
- “Giữ nó giúp tôi.”
Kim Taehyung nhăn nhó hỏi.
- “Sao lại tháo?”
Jeon Jungkook chép miệng, cậu cố nhét chiếc nhẫn bạc vào tay anh.
- “Tôi sắp phải đi chiến đấu rồi, đeo trang sức như thế này...vướng lắm.”
Kim Taehyung biết tình hình đang rất cấp bách, nhưng vẫn liều mạng đặt ra yêu cầu.
- “Tôi sẽ giữ...nhưng mà...”
- “Lúc xong việc, em phải để cho tôi đeo lại chiếc nhẫn này vào ngón áp út của em đấy nhé!”
- “Đừng tưởng rằng em có thể dễ dàng thoát khỏi tôi.”
Jeon Jungkook không trả lời, cậu khẩn trương cùng với Min Yoongi lái xe tới trụ sở.
Trong vụ án lần này, sự tham gia của cảnh sát nằm vùng Kim Namjoon là một chuyện hết sức tuyệt mật. Kim Namjoon không phải là cái tên quá lạ lẫm đối với Jeon Jungkook, hắn tài giỏi, nhưng tên tuổi thì lại rất mờ nhạt, hơn thế nữa, cách làm việc của hắn cũng rất âm thầm và mưu mẹo. Bảo sao, vụ án nghiêm trọng như vậy mà hắn vẫn có thể khéo léo đơn phương gỡ rối tài tình.
Kế hoạch bắt giữ nhanh chóng được triển khai, sau 18 giờ kiên trì phục kích thì cuối cùng băng đảng xã hội đen ấy đã bị cảnh sát tóm gọn, những tên tội phạm có liên quan cũng không còn đường lui để trốn thoát. Kim Namjoon bị thương khá nặng, nhưng may mắn là vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, trong khi đang tươi cười hỏi thăm các đồng đội của mình, hắn bất chợt nghe thấy một vị cảnh sát trẻ hét lớn.
- “CÓ NỘI GIÁN.”
Vị cảnh sát trẻ vừa dứt câu liền nhận ngay một phát súng ở giữa ngực, không ai kịp trở tay, sự hỗn loạn xung quanh cũng đột ngột lan tỏa.
Tên nội gián cay cú muốn nhắm vào Kim Namjoon, một phát súng tiếp theo được nổ ra trong tíc tắc, Kim Namjoon muốn tránh nhưng chẳng thể tránh nổi, ai mà ngờ người đỡ đạn cho hắn trong tíc tắc ấy lại chính là Kim Seokjin. Đồng thời, tên nội gián cũng đón nhận năm phát súng từ phía cảnh sát hướng đến.
Jeon Jungkook giật mình hoảng hốt lao tới chỗ Kim Seokjin, tên nội gián trước lúc ngã quỵ vẫn gồng mình nổ thêm được một phát súng nữa, hắn thật sự muốn giết chết Kim Namjoon, nhưng lần này, phát súng bị lệch quỹ đạo.
- “Jungkook cẩn thận!”
Giọng nói vẫn giữ được sự trầm ấm của Kim Taehyung vang lên trong nháy mắt, Jeon Jungkook vội vã đỡ lấy anh, toàn bộ sức nặng cứ thế đổ ập vào người cậu. Jeon Jungkook gần như sốc toàn tập, khuôn mặt cậu tái mét đi.
- “Kim...”
- “Kim Taehyung!”
Huhu giờ này còn ai đọc không nhỉ:(((
Tớ nhớ các cậu quá cơ!!!!!!!!!! cố viết chap thật dài để bù lại nè!!! Chap sau sẽ up sớm nhé <3