Vợ ! Trả Bài

Chương 10: Chương 10: Quá Khứ.




- Haiz! Cuối cùng cũng tính tiền xong rồi! Mà 2 cái người kia đâu rồi ta?- Nó ngó nghiêng chỗ hồi nãy mà không thấy ai cả. Linh Nhi! Tụi anh ở đây nè! - Duy Bảo vọng từ ngoài của siêu thị ra.

- Nè! Em bảo 2 người ở yên chỗ đó mà! Sao lại ra đây làm gì?

- Tại tụi con gái cứ bu vào nên bọn tôi buộc phải ra đây đứng.- Minh Khang lên tiếng giải vây.

- Cho chừa! Nè! - Nó ném hai bịch chocolate to đùng vào hai người kia.- Về mau đi. Anh Bảo nhà em chơi ha!

- Tuân lệnh thưa nữ vương!

- Tốt! Khanh hãy bình thân! Heha.

- Nè Khang! Tôi về nhà cùng anh Bảo nha!

- E hèm! Có thể... nhưng em phải xưng anh - em với tôi!- Mặt cực đểu.

- Nè Khang !

- Hử?

- Ở nhà bộ ba mẹ anh không nói là anh phải nghe lời người lớn à?

- Có! Thì sao?

- Phải. Ba mẹ tôi có nói là phải dùng kính ngữ với người lớn. Nên bây giờ tôi sẽ dùng kính ngữ với anh.

- Đúng rồi! Em còn nhỏ, như vậy là ngoan! Cứ gọi là...

- CHÚ! Từ bây giờ, "Cháu" sẽ gọi là "Chú". Được không ạ?- Ngộ đã nói là ngộ sẽ báo chù mà! Hehe.

- Grừ! LINH NHI! Sao mi dám?

- Anh ơi! Cứu nữ vương đi!- Chạy sang Bảo nấp là an toàn nhất!

- Nè! Anh không được ăn hiếp nữ vương của tôi!

- Đi ra!

- Không!

- À! Nếu thế thì cậu sẽ không được học cùng Nhi nhé!

- Xin lỗi nữ vương! Tại hạ đã không bảo vệ được nữ vương rồi!- Và thế là Bảo nhà ta lượn sang một bên.

- Hu hu! Đừng bỏ em mà!

- Làm sao mà em có thế xưng anh- em với Bảo dễ dàng, còn tôi thì không?

- Chú có bị ngốc không? Anh Bảo hơn tôi có 1 tuổi. Còn chú thì tận ..8 tuổi. Làm sao mà tôi gọi là anh được cơ chứ! Đúng là ép người quá đáng mà.

- Vậy là em ép tôi đấy nhé!- Hắn nói rồi bỏ đi một mạch làm nó ngây ra.

- Sướng quá! Thoát rồi. Bảo à! Chở em đi chơi ha!

- Ok thưa nữ vương! Nhưng mà đi đâu?

- Đi Eaon xem phim đi!

- Mời nữ vương lên xe.

- Haiz! Chứng nào tật nấy. Chói lóa.- Nó nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ kia thở dài.

- Đẹp mà.

- Xem phim nào đây?

- Xem minions đi!

- Được.

- Em trả tiền cho! Nè cô ơi! Lấy cho tôi 2 vé phim Minions đi. Thẻ đây.

- Xin lỗi thưa quí khách, thẻ tín dụng này đã bị khóa rồi ạ!- cô nhân viên "ân cần" nói.

- Cô nói sao? Vậy còn thẻ này?

- Xin lỗi, 3 thẻ này cũng bị khóa rồi.

- Không thể nào. Ai lại làm việc này chứ?

- Hay là để anh trả cho!

- Nhưng mà...

- Anh trả được mà! Không sao đâu.

- Thôi được rồi! Nhưng lần sau em sẽ đãi anh, tất nhiên là sau khi em tìm hiểu được có chuyện gì xảy ra với 4 cái thẻ này.

- Ừ.

- Đây rồi! Là chỗ này nè. 12C và 13C.

- Phim vui ghê há anh.

- Hay là anh chở em về nha!

- Dạ. Tưởng tượng phải gặp cái mặt đáng ghét kia em thấy ớn ớn sao đó!- Rùng mình.

- Nhưng hồi nãy anh ta nói gì anh không hiểu cho lắm! Cái gì mà " Vậy là em ép tôi đấy nhé".

- Phải rồi! Có lẽ nào... người khóa thẻ của em là anh ta không?

- Nhưng sao mà anh ta biết được mật khẩu của em? Nó là độc nhất vô nhị mà!

- Nhưng ngoài anh ta ra thì còn ai có thể làm chuyện đó nữa?

- Không lẽ là ba mẹ của em? Ba mẹ biết rõ mật khẩu lẫn tài khoản của em mà!

- Anh cũng nghi ngờ lắm!

- Để em gọi hỏi họ xem.- Nó rút con Iphone 6 thân yêu ra gọi cho ba nó.- Alo, ba hả?

- Ừ, có chuyện gì không con. Bên đó ra sao rồi?

- Như địa ngục vậy? Có phải ba khóa thẻ của con lại không?

- Không có!

- Vậy thì t...

- Nhưng ba chỉ cho con rể mật khẩu và tài khoản của con thôi!

- Cái gì? Sao ba lại cho hắn ta?

- Vì nó gọi hỏi ba nói là có chuyện gì quan trọng nên ba mới cho! Ba vô tội mà.

- Hu hu. Ba ác lắm! Ba vừa mới gián tiếp giết con đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.