Đôi mắt của Yêu vương hiện lên tia tức giận. Nếu không phải trước khi cô chìm vào giấc ngủ mãi mãi đã nắm lấy tay của hắn cầu khẩu hãy giao đứa bé cho Diêm Vương thì giờ chắc Diêm Vương cũng chẳng biết được Tiểu Diêm Tử là hài tử của mình.
Yêu vương đã sử dụng thuật hình ảnh khiến Diêm Vương lầm tưởng rằng Thiện Nhất đã tan biến vào cõi hư vô. Thật ra, lúc cô hạ sinh Tiểu Diêm Tử. Hắn đã lấy Hoả Đan kịp thời đút vào miệng của cô nên hồn phách cô mới không bị tan biến.
Hắn đã mang cô tới Nghị Trang cung cấm đặt lên giường ngọc ngàn năm. Nhưng, cô mãi không tỉnh lại. Vẫn nằm ngủ bên trong vòm thủy tinh suốt bao nhiêu năm qua, mặc dù hắn đã thử mọi cách.
Bàn tay Diêm La chà xát lên tấm kính, đôi mắt nó hơi nhíu lại. Nó không phải là không biết nhưng nó đã im lặng bao che cho sự ích kỉ của Yêu Vương. Tiểu Diêm Tử luôn coi nó là huynh đệ. Giờ mà Tiểu Diêm Tử biết được mẫu thân của đệ ấy vẫn còn tồn tại nhưng huynh đệ lại che giấu. Chắc chắn Tiểu Diêm Tử sẽ không tha thứ cho điều này.
- Tiểu Diêm Tử cũng đã lớn rồi, chúng ta không thể để đệ ấy cả đời không gặp được Thiện Nhất! Vả lại Diêm Vương... thúc ấy cũng yêu...
Yêu vương gạt tay của Diêm La ra, hắm hừ lạnh.
- Con thì biết cái gì? Nếu Diêm Vương mà yêu Thiện Nhất thì hắn sẽ tin tưởng nàng ấy... cho dù Thiện Nhất có tỉnh lại hay không thì nàng ấy vẫn ở đây, ở Yêu giới này! Nàng ấy sinh hạ an toàn Tiểu Diêm Tử chính ta đã ra tay giúp đỡ... nàng ấy nợ ta!
Diêm La định cất lời nhưng Yêu Vưing đã biến mất. Nó biết, Yêu Vương đã động lòng với cô. Nó đã chứng kiến cái cảnh ngày hôm đó, Yêu Vương đã dốc toàn lực 7 phần công lực đến nỗi trọng thương rất nặng để Tiểu Diêm Tử và cô được an toàn. Khi cô lâm vào giấc ngủ sâu ấy, nắm đã lặng người nắm tay cô mà rơi nước mắt.
Thật sự, Diêm La phải làm sao bây giờ?
......
Giờ Mùi ngày hôm sau, Tiểu Diêm Tử đã đợi sẵn tại cổng thành của Yêu Giới đợi Diêm La. Nó đàng hoàng chắp tay phía sau đi đi lại lại trông rất “soái“. Chưa tính cả biết bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng, khát vọng, hâm mộ của mấy bọn yêu tinh đi qua.
Một con quạ đen từ trên trời đột nhiên bay vài vòng thấp rồi từ từ đáp xuống cánh tay của Tiểu Diêm Tử. Đôi mắt nó hiện lên vẻ ngờ hoặc rồi chạm nhẹ vào con quạ đen. Con quạ đen đó lập tức kêu lên một tiếng to rồi tan biến xuất hiện một bức thư.
Tiểu Diêm Tử nhanh chóng mở bức thư ra, đọc một lượt rồi sa sầm nét mặt vò nát tờ giấy.
- Hừ... Diêm La! Dám từ chối ta? Huynh dám không đi cùng ta? Cho ta đợi gần 1 ngày rồi viết thư xin lỗi?
Có vẻ Tiểu Diêm Tử rất tức giận. Nó quay người lại nhìn vào bên trong tòa thành. Đã vậy không luyện đan luyện đơn gì nữa. Ta muốn xem xem huynh rốt cuộc dám giấu ta chuyện gì!
Vừa nghĩ xong, một bàn tay to bỗng từ đâu nắm chặt lấy tay Tiểu Diêm Tử. Nó ngờ vực quay lại, đụng phải cái bản mặt tiểu cô nương của Mã Khắc.
- Tiểu Diêm Tử! Ngài dám lừa ta rồi trốn tới Yêu Giới? Ngài có biết ta bị Diêm Vương trách phạt nặng ra sao không?
Mã Khắc bĩu môi. Hắn đường đường là hộ vệ thân cận của Diêm Vương đại nhân chức cao vọng trọng ở Địa Phủ. Đột nhiên lại biến thành người trông trẻ. Đã vậy còn phải khổ sở suốt ngày lo tìm kiếm Tiểu Diêm Tử.
Tiểu Diêm Tử nhìn hắn nở nụ cười tươi. Bờ môi đỏ mọng với hai bên má mịn màng khiến Mã Khắc có chút ngủi lòng.
- Tiểu Khắc, ta đang bận chính sự. Ngươi... trở về trước đi... ta về sau a...
- Không! Ngài lừa ta 101 lần rồi. Lần này mà còn lừa nữa... ta chắc chắc sẽ bị phụ Vương của ngài phế chức mất...
Khóe mắt Mã Khắc rưng rưng kiên quyết không buông tay Tiểu Diêm Tử. Hắn ngày nào cũng ngủi lòng với thằng nhóc này. Mà mỗi lần ngủi lòng là hắn lại bị Diêm Vương phạt. Công bằng ở chỗ nào chứ?
Thấy Mã Khắc cứ bám dai như đỉa đói khiến Tiểu Diêm Tử hơi khó chịu. Cuối cùng nó đành thở dài thỏa thuận.
- Vậy bây giờ Tiểu Khắc để cho ta vào tìm Diêm La một chút xong ta sẽ theo ngươi trở về... được không?
- Một chút thôi đấy!
- Ư.... ta biết Tiểu Khắc đối với ta tốt nhất mà...
Vẻ mặt của Tiểu Diêm La hết sức đáng yêu. Nó lau lay nhẹ vạt áo Mã Khắc cười nịnh nọt.
Phía bên kia có vài con xà yêu bị ngất vì chảy máu mũi khi chứng kiến cảnh tiểu mĩ nam cười.
Tiểu Diêm Tử và Mã Khắc dùng thuật ẩn thân tự do đi vào trong Yêu Cung. Lúc đi ngang qua một vườn hoa ngũ sắc, có vài tốp tỳ nữ đi ngang qua nói chuyện rôm rả.
- Này, dạo gần đây ta không hiểu sao mà Diêm La điện hạ cứ tới Nghị Trang cung cấm suốt. Ta rất tò mò.
- Tò mò cái gì? Ngươi không nghe tên sao? Là cung cấm đó? Chúng ta không phận sự đừng có vào đó kẻo một ngày bay đầu như chơi...
- Haiz... chán thật!!!
Cuộc nói chuyện của mấy tỳ nữ đó khiến lọt vào tai của Tiểu Diêm Tử không sót một từ nào. Vẻ mặt của Tiểu Diêm Tử trở lên nghi hoặc hơn. Rõ ràng hay lui tới cái chỗ Nghị Tranh cung cấm mà không thèm đi với ta? Ta phải xem xem rốt cuộc trong Nghị Trang cung cấm đó cất giấu cái gì.
Tiểu Diêm Tử quay người lại nhìn Mã Khắc giật giật tay áo của hắn.
- Chúng ta đến Nghị Trang cung cấm!
Mã Khắc nghe vậy sửng sốt
- Hả? Tiểu Diêm Tử... đó... là cung cấm của Yêu Giới... chúng ta...
- Nếu Tiểu Khắc sợ thì về Địa phủ đi!
- Dạ... ta không dám!
Mã Khắc không thể cãi lí được nên đành ngậm ngùi sụt sùi nghe theo Tiểu Diêm Tử.
Hai người đi lòng vòng mãi mới dò la được đường tới Nghị Trang cung cấm. Thẩm cung của Yêu Giới quá rộng lớn chẳng khác nào lạc vào mê cung. Tiểu Diêm Tử lôi kéo Mã Khắc bước tới trước một tòa cung đình. Nhìn bảng tên được khắc chữ vàng trên đó, Tiểu Diêm Tử chốc thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Diêm Tử nhẹ nhàng mở đẩy nhẹ cánh cửa lớn ra. Một màn khói phả vào mặt. Bên trong Nghị Trang cung cấm sương mờ mù mịt. Hai người bước vào bên trong, cánh cửa tự động khép lại.
Sương khói cũng từ từ lui dần để lộ ra vòm thủy tinh với một nữ nhân đang nằm yên giấc trong đó.
Miệng Tiểu Diêm Tử há hốc, mắt sáng lên chạy tới.
- Tiểu mĩ nhân nào ngủ kia... đẹp nha...
Mã Khắc nhìn thoáng hình bóng của nữ nhân, cả người hắc chốc chốc cứng đờ lại như không thể tin vào mắt mình. Hắn vội chạy tới vòm thủy tinh lại gần hơn nhìn vào bên trong.
- Không thể nào! Thiện Nhất vẫn còn tồn tại?