Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 139: Chương 139: Bệnh viện xảy ra chuyện




Nam Thần An đưa Cố Tiểu Mạch đi mua đồ ăn đêm, Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, khôi phục lại trạng thái bình thường, người khác không nhìn ra cô có bất cứ cảm xúc gì hoặc có thể nói cô che giấu rất tốt.

Mộ Bắc Ngật lên xe, anh không chút do dự lái xe đi đến bệnh viện, lúc này anh rất muốn gặp Cố Tiểu Mạch, anh muốn gặp cô ngay lập tức!

Sự lạnh lùng và nguy hiểm trên mặt vẫn chưa biến mất, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, dây thần kinh căng như dây đàn của anh cuối cùng cũng đứt!

Mộ Bắc Ngật chửi thầm một tiếng, trước mặt anh là Cố Tiểu Mạch và Nam Thần An đang đi cùng nhau, Cố Tiểu Mạch cầm đồ ăn, trông cô ăn rất vui vẻ, còn Nam Thần An thì nhìn cô một cách cưng chiều.

“A, anh Nam, miệng anh dính đồ ăn rồi.”

Nam Thần An đưa tay lên sờ mấy lần nhưng vẫn không tìm thấy, “Ở đâu?”

Cố Tiểu Mạch chỉ vào miệng mình, “Ở đây nè.”

Nhưng Nam Thần An vẫn không tìm thấy, anh ta bất lực nói: “Tiểu Mạch, e rằng em phải giúp anh rồi.”

Cố Tiểu Mạch hơi sững sờ, nhưng yêu cầu của Nam Thần An rất hợp tình hợp lý, cô không có lý do để khó chịu, thế nên Cố Tiểu Mạch gật đầu, hơi kiêng chân lên lấy hạt vừng trên mép của Nam Thần An, lúc này hai người đứng sát nhau.

Nam Thần An bỗng nhiên muốn lại gần hơn một chút, thật đó!

Anh ta hơi cúi người, đôi môi tiến lại gần miệng Cố Tiểu Mạch, cảnh tượng này như con dao cứa vào tim Mộ Bắc Ngật, anh không xuống xe làm loạn như trước đây mà kéo cần xe, chiếc xe lao như bay!

Cố Tiểu Mạch giật mình, cô vội vàng lùi về sau một bước, cô lên tiếng một cách gượng gạo: “Xong, xong rồi.”

Nam Thần An không hôn được cô, anh ta có chút thất vọng nhưng lập tức thu lại cảm xúc đó, Cố Tiểu Mạch đã bắt đầu chào anh ta, “Anh Nam, không còn sớm nữa, anh về trước đi, không phải anh nói ngày mai có việc sao?”

“Mai Nám Nám làm phẫu thuật à?”

Cố Tiểu Mạch gật đầu cái rụp, Nam Thần An an ủi cô: “Xong việc anh sẽ đến bệnh viện với em.”

Chào tạm biệt Nam Thần An xong, Cố Tiểu Mạch xách theo đồ ăn đi vào bệnh viện, lúc gần đi đến phòng bệnh, Cố Lan Tâm nhìn thấy Vương Duệ đang đứng dựa vào tường.

Trong đầu hiện lên cảnh tượng cô và Cố Lan Tâm ở trong phòng bệnh, Cố Lan Tâm với khuôn mặt độc ác, Vương Duệ nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt mỉa mai, hắn lên tiếng, “Cố Tiểu Mạch tôi thật sự đã xem trọng cô rồi, một mình Tổng giám đốc Mộ vẫn chưa hài lòng, bây giờ còn bám lấy Tổng giám đốc Nam, sợ rằng cả cái Kinh Đô này không tìm được người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô đâu, đúng không?”

“Anh không phải là phụ nữ, thế nên đố kỵ?” Cố Tiểu Mạch nghe thấy tiếng ruồi nhặng vo ve bên tai, lúc này cô không muốn cãi nhau với Vương Duệ, cô nói ra một câu chặn miệng Vương Duệ lại.

Vương Duệ đứng lên, “Tôi nói cho cô biết, người phụ nữ như cô không xứng đáng làm mẹ của Nám Nám, đợi Nám Nám làm phẫn thuật xong, tôi sẽ tìm cách để đưa con bé đi.” Cố Tiểu Mạch đứng thẳng, chau mày, khí thế hừng hực, “Vương Duệ, anh ở đây giả vờ làm người tốt làm gì, Nám Nám đến giờ vẫn chưa tỉnh là tại ai? Anh cho rằng anh làm chuyện tốt à? Anh cho rằng anh đang phân phát lòng tốt, đang bố thí ân huệ sao?”

Cô sắp đơ người vì tư duy của Vương Duệ, tại sao lại có người đàn ông càn quấy như thế này, chẳng có chút thần thái của một người đàn ông!

Vương Duệ tức giận, hắn thốt lên một câu, “Cố Tiểu Mạch, cô tốt nhất là đừng có chọc tức tôi, nếu không cô có tin tôi sẽ không ghép tủy cho Nám Nám không?”

Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ không động đậy, lúc này Vương Duệ mới cười khinh bỉ, “Tôi còn cho rằng cô không sợ gì chứ!”

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, nhưng mây đen rất nhanh đã che lấp mặt trời, thời tiết không tốt chút nào.

Cố Tiểu Mạch luôn ở bên cạnh nhìn bác sĩ thay đồ phẫu thuật cho Nám Nám, tim Cố Tiểu Mạch đập rất nhanh, cô lo lắng đi theo bác sĩ.

Thật không ngờ, phía sau bọn họ có một đôi mắt hung dữ đang nhìn chằm chằm.

Cố Lan Tâm được đưa đến bệnh viện, nằm một đêm, Mộ Bắc Ngật không hề đến thăm cô, nhưng lúc này Cố Lan Tâm không có tâm trạng để ở đó gào thét khóc lóc mà cô ta bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô ta nhếch miệng cười nham hiểm, nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của Cố Tiểu Mạch, ngón tay xanh xao bấu chặt đến mức trắng bệch.

Lúc này Vương Duệ cũng đã thay xong bộ đồ phẫu thuật, trước khi được đẩy vào trong phòng, lúc trước Cố Tiểu Mạch Vương Duệ chạm mặt là cãi nhau, nhưng bây giờ Cố Tiểu Mạch từ từ bước lên phía trước, ánh mắt nghiêm túc, không hề khó chịu, cô lên tiếng, “Vương Duệ, cảm ơn anh.”

Không biết tại sao, câu nói này lại khiến Vương Duệ cảm thấy chột dạ, hắn cụp mắt xuống, Cố Tiểu Mạch, sau này còn nhiều chuyện lắm!

Đại khái là vì chột dạ hoặc ánh mắt của Cố Tiểu Mạch nghiêm túc quá khiến Vương Duệ không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Tiểu Mạch, hắn giục bác sĩ đẩy vào phòng.

Cửa phòng từ từ khép lại.

Cố Tiểu Mạch có chết cũng không ngờ, cánh cửa khép lại, muôn đời muôn kiếp không quay lại được.

Cô bước đến ngồi xuống ghế dài đối diện phòng phẫu thuật, hành lang trống trải chỉ có một mình cô, hai tay của Cố Tiểu Mạch nắm chặt, bắt đầu cầu nguyện.

Đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên.

Không khí tràn đầy mùi hương kỳ lạ, giống như một sớm bình minh mưa bão, Cố Tiểu Mạch ngồi thất thần trên hành hang, cô hình như nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập đi tới, âm thanh giày da ma sát với sàn nhà.

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn qua thì thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đang bước về phía cô, Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên, “Các anh là… aaaaa!”

Người đàn ông từ từ lại gần, Cố Tiểu Mạch vừa mới nói được vài chữ đã bị bịt miệng lại, chỉ hai giây ngắn ngủi, Cố Tiểu Mạch đã ngất xỉu.

Trước mặt cô là một màu đen tăm tối, cô ngã xuống ghế.

Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó có hai ba người nữa bước ra, nhanh chóng giải quyết hai y tá và một bác sĩ, sau đó kéo bọn họ đến góc phòng, Nám Nám đang truyền nước, trên người cắm rất nhiều máy móc.

Vương Duệ nhanh tay bế Nám Nám lên, người mặc áo đen lên tiếng: “Đừng có làm chết, nó vẫn còn có tác dụng!”

Tất cả xảy ra quá nhanh khiến người ta không kịp phản ứng, lúc người áo đen đưa bọn họ rời đi, tất cả đèn ở hành lang đều bị tắt, camera bị đập vỡ.

Cố Lan Tâm đang đứng ở đoạn giao nhau giữa hai thành phố, cô ta đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chiếc xe từ từ dừng trước mặt cô ta.

Cô ta bước lên một bước, mở cửa xe, nhìn thấy Nám Nám đang hôn mê bất tỉnh, cô ta nheo mắt, “Không có ai phát hiện chứ?”

“Tất cả đều thuận lợi.”

“Giết chết… không, đưa nó đi, giấu vào chỗ nào đấy, không được để người khác phát hiện, tôi cần chắc chắn rằng nó không gây hại mới xử lý đứa nghiệt chủng này!”

“Vâng thưa cô Cố.”

Nám Nám thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, con bé đang rất đau đớn, Cố Lan Tâm từ từ đưa tay ra véo thật mạnh vào da thịt mềm mại của Nám Nám, thậm chí còn không nể nang mà tát cho Nám Nám một cái!

Mặc dù người áo đen không có biểu cảm gì nhưng trong mắt hiện lên sự kinh ngạcc, hắn im lặng không nói gì.

Hắn thấy Cố Lan Tâm lẩm bẩm: “Giống hệt Cố Tiểu Mạch, chỉ khiến người ta cảm thấy chán ghét, mau đưa đứa nghiệt chủng này đi!”

Cô ta cũng phải nhanh chóng rời đi, tránh bị nghi ngờ.

Còn Cố Tiểu Mạch được đưa lên một chiếc xe khác, là ông Mộ đã sắp xếp, hai người chia nhau ra hành động, đủ để phân tán sự chú ý của Mộ Bắc Ngật.

Dịch Bách tìm thấy xe của Mộ Bắc Ngật ở cổng sau biệt thự nhà họ Mộ, Dịch Bách đi đến gõ vào cửa, “Sếp, sao anh lại ở đây, em tìm anh lâu lắm rồi.”

Mộ Bắc Ngật cả đêm không ngủ, anh không về nhà mà ngồi ở trong xe, đêm buông xuống, nhiệt độ cũng giảm đi nhưng anh không mở hệ thống sưởi ấm mà để mặc cơ thể bị lạnh cóng.

Lúc này nhúc nhích một chút đã thấy toàn thân tê cứng, Mộ Bắc Ngật lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, “Sao thế?”

“Hôm nay Nám Nám làm phẫu thuật.”

Một câu nói khiến Mộ Bắc Ngật hoàn hồn, anh chau mày, không ngờ anh lại quên mất chuyện quan trọng ngày hôm nay.

“Mau đến bệnh viện!”

Chiếc xe Rolls-Royce nhanh chóng dừng lại trước cổng bệnh viện, không đợi Dịch Bách xuống xe mở cửa, cửa xe đã đóng lại, sau đó Dịch Bách chỉ nhìn thấy bóng lưng của Mộ Bắc Ngật, động tác của anh cực kỳ nhanh.

Mộ Bắc Ngật tìm được chính xác vị trí của phòng phẫu thuật, hành lang tối tăm không có ánh sáng, anh chỉ nhìn thấy y tá và bác sĩ chạy ra chạy vào phòng phẫu thuật, chỉ thoáng chốc, tim Mộ Bắc Ngật đập thình thịch, trong lòng có dự cảm không lành!

Mộ Bắc Ngật lập tức bước thật nhanh đến đó, anh thấy cửa phòng phẫu thuật mở toang, bác sĩ ở bên trong được khênh ra ngoài, Dịch Bách đi theo sau đến đây cũng nhìn thấy mà hoảng hốt.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Một ý tá nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Mộ Bắc Ngật, vội vàng nói: “Hình như vừa có người vào bệnh viện, không có động tĩnh gì, bác sĩ của chúng tôi đều bị đánh ngất rồi lôi đến góc phòng.”

Mộ Bắc Ngật hoảng hốt, lập tức hỏi, “Bệnh nhân ở trong đó đâu?”

“Chúng… chúng tôi cũng không biết.” Y tá vô cùng sợ hãi.

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật lạnh lẽo, cực kỳ đáng sợ giống như Asura trong địa ngục, anh lập tức rút điện thoại ra gọi cho Cố Tiểu Mạch nhưng không có người nghe máy.

Dịch Bách nhíu mày, “Sếp…”

“Lập tức điều tra xem đã xảy ra chuyện gì, mau lên!”

Mộ Bắc Ngật hung dữ gào lên, lúc này anh không có tâm trí để suy nghĩ những chuyện khác, anh quay người bước ra bên ngoài.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, xảy ra chuyện rồi!

Trong camera của bệnh viện, hình ảnh dừng lại ở chỗ Cố Tiểu Mạch ngồi một mình trên ghế sau đó đen như mực.

Mộ Bắc Ngật lập tức gõ cạch cạch trên bàn phím, màn hình hiển thị một dòng số chạy loạn xạ, Dịch Bách lo lắng nói: “Bọn họ đã có chuẩn bị từ rất sớm rồi mới đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.