Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 148: Chương 148: Bị thương khắp người




Nhưng những lời vừa rồi của Tổng giám đốc Mộ rõ ràng là đang đứng về phía của Cố Tiểu Mạch, sắc mặt Cố Chấn Hải từ từ trở nên khó hiểu, ông ta không thèm nghe Hoàng Mai nói…

Sau một đêm, Cố Tiểu Mạch tỉnh giấc, trán lấm tấm mồ hôi, cả người ướt đẫm, cô gặp ác mộng…

Bụi gai chọc vào người Nám Nám, toàn thân máu me bê bết, đôi mắt to tròn không ngừng chớp chớp, cầu xin Cố Tiểu Mạch cứu con bé.

Nhưng Cố Tiểu Mạch bị lún sâu trong vũng bùn, chút lý trí còn sót lại, cơ thể không nghe theo sự khống chế của cô, toàn thân tê cứng, cái cảm giác con gái đã ở trước mắt nhưng cô lại không thể cứu, lần đầu tiên Cố Tiểu Mạch biết cái cảm giác đau khổ khi không thể làm gì.

Tại sao, tại sao lại đối xử với con bé như thế?

Cố Tiểu Mạch bừng tỉnh, cô nhích đôi chân của mình, tiếng xích vang lên kinh động đến Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch lập tức nhìn dưới đất, nhìn xung quanh phòng, không có người.

Một ngày một đêm không ăn cơm nhưng Cố Tiểu Mạch lại không hề thấy đói, vừa nhận ra xung quanh không có người, Cố Tiểu Mạch lập tức bò dậy.

Cô không cởi được dây xích ở chân, chỉ có thể để mặc nó mà lao ra ngoài, nhưng tiếng quệt xuống dưới đất đã làm lộ cô đang muốn làm gì.

Không đi được mấy bước bên ngoài đã có người nhận ra, cửa phòng được mở, sau đó là một người lạ lẫm bước vào.

Tên đó cầm theo một chiếc gậy, cơ thể cao lớn lực lưỡng đứng ở đó khiến Cố Tiểu Mạch không có đường mà chạy.

Tim nhảy lên tận cổ họng, cô hé miệng nhưng không thốt lên lời, cô cố gắng để mình bình tĩnh hơn, nuốt nước bọt, “Chúng ta… nói chuyện, được không?”

“Muốn nói gì?” Tên thuộc hạ này dịu dàng hơn tên hôm qua một chút.

Cố Tiểu Mạch lập tức lấy hết dũng cảm, “Tôi muốn biết con gái tôi đang ở đâu, anh chỉ cần nói cho tôi, con bé bây giờ có an toàn không là được rồi, được chứ?”

“Hở? Muốn biết con gái có an toàn hay không thì cũng phải có chút thành ý chứ?” Đôi mắt tên thuộc lạ mang theo ẩn ý gì đó, hắn nhìn Cố Tiểu Mạch cười đầy ham muốn.

Cố Tiểu Mạch mở to mắt, cô không hiểu, cô lên tiếng nói với vẻ mặt đề phòng, “Anh muốn làm gì?”

“Muốn mày, được không, bây giờ ở trước mặt tao, cho tao một lần, tao sẽ nói cho mày biết!”

Những lời của tên thuộc hạ khiến Cố Tiểu Mạch sởn gai ốc, cô lập tức ôm chặt lấy mình, lùi về sau một bước.

Chân vấp vào xích, cô bất ngờ ngã về phía sau, không ai đỡ cô, cô ngã xuống đất. Cố Tiểu Mạch không quan tâm mông đau điếng, cô ngồi bệt dưới đất, tên thuộc hạ từ từ lại gần cô, Cố Tiểu Mạch hoảng hốt: “Tôi sẽ… sẽ kiện anh, không được đến đây!”

“Có trốn được đâu mà đòi kiện tao? Xem ra mày không muốn biết tung tích của con gái mày rồi!”

Tên thuộc hạ cười nham hiểm, hắn đơn giản là chỉ muốn khiến Cố Tiểu Mạch căng thẳng thần kinh, hắn luôn nghe theo lời dặn dò của Cố Lan Tâm, chính là dùng mọi cách giày vò Cố Tiểu Mạch, để cô biết mình khó coi như thế nào.

Kẻ đầu sỏ trong tất cả mọi chuyện mà lúc này lại ở bệnh viện giả vờ bị bệnh cơ đấy!

Mọi người bị đuổi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn Cố Lan Tâm và Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm yếu ớt dựa vào thành giường, khuôn mặt trắng bệch không có sức sống.

Lần này cô ta làm thật rồi, trước đây mỗi lần cô ta bị thương, người chau mày rồi đưa cô đến bệnh viện lúc này lại đứng ở đó với khuôn mặt không chút biểu cảm, cũng chẳng hề có chút lo lắng.

Trong lòng Cố Lan Tâm không cam tâm, nhưng chỉ dám nói, “Bắc Ngật, anh đến đây… ôm em được không?”

Từ sau khi Mộ Bắc Ngật chắc chắn tình cảm của mình, anh liền tránh xa Cố Lan Tâm, anh đã nghĩ cách để bù đắp cho cô ta, nhưng không ngờ cô ta hết lần này đến lần khác thách thức lòng kiên nhẫn của anh!

Anh không biết chuyện lần này có liên quan đến Cố Lan Tâm hay không, nhưng anh vẫn nhìn Cố Lan Tâm với anh mắt tra hỏi, “Lan Tâm, tại sao lại tự tử?”

Chỉ buột miệng hỏi một câu, Cố Lan Tâm đã lập tức rơi nước mắt, “Bắc Ngật, hôm qua em suýt nữa thì bị người ta bắt nạt, em làm sao có thể để bọn họ bắt nạt chứ… như vậy, em làm sao có thể ở bên cạnh anh nữa, mặc dù không bị thương nhưng em không thể nào bỏ qua coi như không có gì, thế nên mới…”

“Lan Tâm, nếu em lý trí một chút sẽ không bị tổn thương vì anh, chuyện này không đáng để nhắc đến, anh cũng sẽ không cảm động đâu.”

Lời của Mộ Bắc Ngật như con dao sắc nhọn đâm vào tim Cố Lan Tâm, không, ngay cả đôi mắt sâu thẳm của anh cũng không có một chút tình cảm nào cả.

Cố Lan Tâm hoàn toàn sụp đổ, cô ta gào khóc, “Bắc Ngật, tại sao anh… lại nói như thế, em vẫn luôn yêu anh rất nhiều, những năm qua em luôn ở bên anh, ai là người thứ ba, Cố Tiểu Mạch người phụ nữ kia mới là người thứ ba, Bắc Ngật, tại sao anh lại đối xử bất công với em như vậy? Nếu đã như thế em thà chết còn hơn!”

Cố Lan Tâm không khống chế được cảm xúc của mình, cô ta rút bỏ kim tiêm đang cắm ở tay, xé băng gạt, máu tươi ứa ra, bộ dạng thật sự muốn kết liễu đời mình.

Từ đầu đến cuối Mộ Bắc Ngật đứng ở bên cạnh lạnh lùng quan sát, anh không tin Cố Lan Tâm sẽ tự tử ngay trước mặt mình, còn Cố Lan Tâm cảm thấy đau khổ, cô ta đã làm đến bước đường này rồi mà Mộ Bắc Ngật… vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.

Cố Lan Tâm đã làm rồi thì không dừng tay lại được, cô ta sẽ ép mình đi chui vào đường chết!

Điện thoại trong túi bỗng có tiếng chuông báo tin nhắn, Mộ Bắc Ngật lôi điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của ông Mộ.

Chỉ trong nháy mắt sắc mặt Mộ Bắc Ngật đã tối sầm, gân xanh nổi lên, không ngờ ông lại lấy Cố Tiểu Mạch ra để uy hiếp anh!

Nhanh như vậy đã làm lộ thân phận của mình rồi sao?

Mộ Bắc Ngật cầm chặt điện thoại, anh lao về phía Cố Lan Tâm, bấm vào nút gọi khẩn cấp, rất nhanh bác sĩ đã chạy đến.

Cố Lan Tâm sống chết gào khóc không thể bác sĩ cứu cô ta, máu tươi thấm đẫm lên chiếc chăn màu trắng tinh khôi, nhìn thôi cũng thấy sợ hãi.

Ánh mắt u ám, Mộ Bắc Ngật hét lên một tiếng: “Lan Tâm, nghịch đủ chưa? Thật sự muốn chết, đúng không?”

Giọng nói lạnh lùng này đã khiến Cố Lan Tâm dừng lại, cơ thể run run, cô ta không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn để bác sĩ cấp cứu.

Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh, bàn tay nắm điện thoại nổi đầy gân xanh đồng thời còn hơi run run.

Ông Mộ lấy cái chết của Cố Tiểu Mạch để uy hiếp Mộ Bắc Ngật, muốn anh nhanh chóng kết hôn với Cố Lan Tâm, chỉ cần kết hôn, ông ta đảm bảo Cố Tiểu Mạch sẽ bình an vô sự.

Nhưng nếu Mộ Bắc Ngật một lần nữa chạm đến giới hạn của ông ta, ông ta sẽ lấy mạng của Cố Tiểu Mạch!

Ông ta tự làm lộ thân phận của mình, còn uy hiếp Mộ Bắc Ngật khiến anh không còn cách nào khác.

Mặc dù Mộ Bắc Ngật phẫn nộ nhưng anh không có hành động gì, có nhiều lúc, Mộ Bắc Ngật chịu áp lực rất lớn, trên con đường anh đang đi, không có người giúp đỡ anh hoặc ở bên cạnh anh!

Thế nên, sự xuất hiện của Cố Tiểu Mạch giống như ánh sáng mặt trời chiếu vào nơi tối tăm trong lòng Mộ Bắc Ngật khiến trái tim anh trở nên ấm áp.

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn Cố Lan Tâm đang từ từ ổn định, ánh mắt tối sầm, chất chứa điều gì đó.

Cố Lan Tâm ngước đôi mắt đẫm lệ của mình, bộ dạng đáng thương muốn được Mộ Bắc Ngật quan tâm, nhưng Mộ Bắc Ngật nhìn mãi, hình như chỉ có thể làm như vậy mới được?

“Bắc Ngật, em rất muốn đi thử váy cưới, anh có thể đưa em đi thử không? Bây giờ em không còn muốn sống nữa, nếu không thực hiện được ước vọng này, em sợ em sẽ…”

“Lan Tâm, tại sao cứ muốn tự tử? Tự tử chẳng có lợi gì với em, ngược lại còn kết thúc cuộc sống đang vui vẻ của em.” Mộ Bắc Ngật lên tiếng nói từng câu từng chữ rất rõ ràng.

Cố Lan Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt ngỡ ngàng, “Bắc Ngật, anh cũng không muốn em chết, đúng không? Có phải anh cũng không muốn em chết?”

Cô ta chết rồi, Cố Tiểu Mạch cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Thế nên Mộ Bắc Ngật chỉ có thể trầm giọng đáp, “Ừ.”

Cố Lan Tâm muốn đi thử váy cưới, Mộ Bắc Ngật chỉ có thể đáp ứng nguyện vọng của cô ta, anh bảo bác sĩ chuẩn bị cho cô ta một chiếc xe lăn nhưng Cố Lan Tâm lại sống chết muốn Mộ Bắc Ngật ôm cô ta đi.

Mộ Bắc Ngật chau mày, đôi mắt lạnh lùng khiến người ta lạnh thấu xương, nhưng anh chỉ có thể ôm Cố Lan Tâm lên, quay người đi ra khỏi phòng bệnh như một cỗ người máy.

Cơ thể Cố Lan Tâm vẫn rất yếu, được Mộ Bắc Ngật ôm trong lòng, cô ta cố tình dựa đầu vào ngực anh, trông cực kỳ yếu ớt.

Mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, lúc ra khỏi bệnh viện, có một người ở phía xa xa đã chụp lại hình ảnh này.

Những bức ảnh này đều là một thứ vũ khí rất tốt để hủy hoại thế giới tinh thần của Cố Tiểu Mạch!

Trong căn phòng tối tăm không có ánh sáng, Cố Tiểu Mạch vừa bị ăn đánh, cơ thể đau đớn không còn sức lực mà giãy giụa, cô thở hổn hển rồi nằm bệt xuống đất.

Môi bị cô cắn đến mức chảy máu, trong miệng đều là mùi máu tanh, cơ thể cứng đờ, cô không dám động đậy, trước mắt mờ mờ và tiếng bước chân dồn dập.

Cho đến khi một tên thuộc hạ khác đi vào, hắn nhìn tên trong phòng rồi lấy ra một bài bức ảnh.

“Cho cô ta xem để cô ta biết rõ vị trí của mình!”

Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên, ánh mắt không có sức sống, cho dù nghe thấy cuộc đối thoại của hai tên thuộc hạ nhưng cô cũng không có động tĩnh gì cả.

Hai bức ảnh bay lượn trong không trung rồi từ từ rơi xuống ngay trước mặt Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch không có bất cứ phản ứng gì giống như một khúc gỗ, tên thuộc hạ liếc nhìn, không có động tĩnh?

Hắn nhấc chân đá vào người Cố Tiểu Mạch, bụng dưới truyền đến cơn đau dữ dội, “Mau xem cho tao!”

Lời của tên thuộc hạ đã khiến Cố Tiểu Mạch hoàn hồn, cô vội vàng di chuyển tầm mắt của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.