Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 118: Chương 118: Bố đẻ




Chiếc xe đi đến bệnh viện, Cố Tiểu Mạch không đấu lại được Mộ Bắc Ngật nên chỉ có thể để mặc anh ôm cô đi vào bệnh viện, kiểu bế công chúa này, trước đây Cố Tiểu Mạch chưa từng được trải nghiệm nhưng lúc Mộ Bắc Ngật bế cô, cô không hề cảm thấy mất tự nhiên hay không thoải mái.

Đi trên hành lang bệnh viện, Mộ Bắc Ngật không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, anh đi thẳng về phía trước.

Cố Tiểu Mạch tự thừa nhận rằng khả năng chịu đựng của mình không được như Mộ Bắc Ngật, nhưng Mộ Bắc Ngật dường như nhìn thấu mọi tâm tư của cô, Mộ Bắc Ngật lên tiếng, “Nếu ngại… có thể vùi đầu vào lòng tôi.”

Cố Tiểu Mạch hết lần này đến lần khác bị những câu nói tán tỉnh của Mộ Bắc Ngật làm đỏ mặt, mới đầu cô còn nghĩ mình có thể chiếm được ưu thế nhưng bây giờ, cô phát hiện mình không chống đỡ nổi Mộ Bắc Ngật, cô thất bại hoàn toàn.

Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, cũng chỉ là bị người khác nhìn thấy thôi mà, không phải sao?

Dù sao mọi người cũng không biết cô, có nhìn thấy cũng chẳng sao cả, nhưng nếu để anh Nam nhìn thấy thì thật là thê thảm.

Nam Thần An một tay đút vào túi quần, anh ta đang muốn đi ra ngoài tìm Cố Tiểu Mạch, nhưng mới đi được vài bước đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật bế Cố Tiểu Mạch đi vào, sắc mặt vui vẻ bế cô đi đến phòng bệnh.

Cố Tiểu Mạch cảm thấy rất lúng túng khi Nam Thần An nhìn thấy cảnh tượng đó, nhất là khi đôi mắt long lanh của anh ta nhìn chằm chằm cô khiến Cố Tiểu Mạch chợt nhớ đến, thời gian trước cô còn thề với anh Nam rằng cô sẽ không thích Mộ Bắc Ngật, kết quả bây giờ lại dính lấy anh…

Bàn tay ôm Cố Tiểu Mạch bỗng véo nhẹ một cái, hoàn toàn không có ý định đặt cô xuống.

“Tiểu Mạch, em đi đâu thế?”

“Đông Sơn.”

Á… Mộ Bắc Ngật lên tiếng trả lời thay cho Cố Tiểu Mạch.

Cô mím đôi môi hồng hào, Nam Thần An chau mày, anh ta hỏi: “Tiểu Mạch, en đến Đông Sơn làm gì?”

“Cố Chấn Hải muốn đập phá mộ của mẹ, em đến ngăn ông ta lại.” Lần này Cố Tiểu Mạch đã lên tiếng trả lời trước, cô nói xong, lông mày chau lại, khuôn mặt nhỏ nhắt vô cùng nghiêm túc.

Nam Thần An bước đến, kiểm tra cơ thể của Cố Tiểu Mạch, “Có bị thương không? Anh xem nào, Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn anh đã đưa Tiểu Mạch về, bây giờ có thể giao cô ấy cho tôi rồi.”

Anh ta giơ tay ra, giọng nói nhẹ nhàng và lễ độ nhưng không hề có ý định thỏa hiệp.

Đôi mắt Mộ Bắc Ngật tối sầm, anh cúi đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, ánh mắt có vài phần uy hiếp, cảm giác như thể nếu lúc này cô xuống thì sau đó cô sẽ thê thảm mất.

Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt u ám của Mộ Bắc Ngật, cô mím môi, không làm theo ý của anh: “Anh cho tôi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Nam.”

Nghe xong câu nói này của Cố Tiểu Mạch, ánh mắt nhìn Mộ Bắc Ngật của Nam Thần An hiện lên sự khoe khoang của người chiến tháng, anh ta cười vui vẻ.

Cố Tiểu Mạch chỉ là cảm thấy tư thế này quá… kỳ lạ, hơn nữa gần đây Nam Thần An đang giúp cô tìm kiếm tủy sống, chuyện của Nám Nám đang rất gấp, cô không muốn có chút chậm trễ.

Mộ Bắc Ngật vẫn không có ý định đặt cô xuống, “Chân của cô bị thương rồi, cô chắc chắn mình có thể đi?”

“Tôi…thử một chút là được.” Cố Tiểu Mạch lên tiếng phản bác lại, cô không phát hiện ra sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô cùng khó coi.

Anh mấp máy môi, “Sợ rằng sẽ khiến Tổng giám đốc Nam thất vọng rồi, bây giờ tôi có chuyện cần nói với Tiểu Mạch, tôi đi trước đây.” . Truyện Đông Phương

Nói xong, Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch bước đi, không hề quan tâm đến sự tồn tại của Nam Thần An.

Lúc bước qua người Nam Thần An, một luồng gió phảng phất qua, ánh mắt Nam Thần An hiện lên sự nguy hiểm.

Anh ta quay người lại nhìn bóng dáng rời đi của hai người, giông bão sắp kéo đến rồi!

Cố Tiểu Mạch giãy giụa nhưng không có kết quả gì, ánh mắt lạnh đi, “Anh buông tôi ra, tôi thật sự có thể tự đi được.”

Cô cũng đâu phải là công chúa nhỏ đâu…

Mộ Bắc Ngật im lặng ôm cô đi vào phòng bệnh, không ngờ, chân trước vừa bước vào phòng bệnh, Mộ Bắc Ngật đã đặt Cố Tiểu Mạch xuống.

Vì quá bất ngờ, Cố Tiểu Mạch hét lên một tiếng.

Cô vịn vào tường mới đứng vững được, trong lòng dấy lên nghi ngờ, Mộ Bắc Ngật đang tìm cơ hội trả thù cô!

“Cố Tiểu Mạch, bố của Nám Nám tôi sẽ giúp cô tìm, bây giờ cô phải trả lời một câu hỏi.”

Giọng điệu nghiêm túc khiến tim Cố Tiểu Mạch đập thình thịch.

Đón nhận ánh mắt của anh, Cố Tiểu Mạch từ từ bình tĩnh lại, “Anh muốn nói điều gì?”

“Cô có thích bố của Nám Nám không?”

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Mộ Bắc Ngật, không ngờ giọng nói đó lại khiến hô hấp của Cố Tiểu Mạch trở nên khó khăn, đây là lần đầu tiên có người hỏi cô vấn đề này.

Người đàn ông năm năm trước, là lần đầu tiên của Cố Tiểu Mạch.

Chẳng có chút tình cảm gì đã bị cướp đi sự trong trắng!

Thích? Nực cười…

Cô chỉ oán trách người đàn ông đó đã nói sẽ bù đắp cho cô nhưng sau đó lại biến mất không tăm tích, nếu không phải vì bệnh tình của Nám Nám, Cố Tiểu Mạch sẽ không bao giờ nhớ đến người đàn ông đó.

Sự im lặng của cô khiến Mộ Bắc Ngật cảm thấy câu hỏi này rất khó trả lời, anh hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, “Tôi hỏi lại, cô có hận anh ta không?”

Khá dễ để trả lời câu hỏi này.

Cố Tiểu Mạch nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đáp lại: “Hận!”

Ánh mắt kiên định, giọng nói rõ ràng, không chút che giấu.

Mộ Bắc Ngật cười hài lòng, sau đó cũng nghiêm túc trở lại, người đàn ông vứt lại người phụ nữ và đứa con của mình thật sự không phải là người, nếu Mộ Bắc Ngật điều tra ra được tên đó là ai, anh sẽ dạy dỗ cho tên đó một trận rồi tính tiếp!

“Thế nên, tìm anh ta chỉ để ghép tủy sống cho Nám Nám?”

Phí lời!

Có điều Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt Mộ Bắc Ngật đã dịu đi rất nhiều, hình như có chút vui sướng, anh đang dọn dẹp chướng ngại vật, nắm chắc mọi thứ trong tay.

Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên muốn dùng người đàn ông đó làm bia đỡ đạn, cô lắc đầu một cách nghiêm túc: “Dù sao chúng tôi cũng đã từng yêu nhau, làm sao có thể dễ dàng quên đi chứ, anh ta là bố của Nám Nám, cho dù là hận thì cũng không quên được.”

Vừa nói Cố Tiểu Mạch còn bày ra bộ mặt vô cùng đau lòng.

Nhìn sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại, Cố Tiểu Mạch biết cô đã lừa anh thành công, cô nuốt nước bọt, tiếp tục giả vờ.

Từng yêu thương nhau…

Anh biết Cố Tiểu Mạch không phải là một người phụ nữ tùy tiện, sinh con nghĩa là đã từng có đàn ông, anh không quan tâm điều này, nhưng cô không quên được lại hận người đó vô cùng.

Không cần nghĩ cũng biết, cô yêu người đó sâu đậm như thế nào!

Ánh mắt lạnh như băng, anh bỗng nhiên cúi người xuống, hôn lên môi Cố Tiểu Mạch, sau đó không hài lòng mà tiếp tục hôn thêm một lúc.

Sau đó nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Tiểu Mạch, cô cắn chặt đôi môi hồng hào, hung dữ nhìn anh: “Mộ Bắc Ngật, anh đừng có quá đáng!”

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ cô vẫn độc thân, chỗ này vẫn luôn là của tôi, đúng không?” Mộ Bắc Ngật đưa tay lên chạm nhẹ vào bờ môi ướt át của cô.

Cái chạm của anh giống như một luồng điện chạy trong người Cố Tiểu Mạch, toàn thân tê cứng, cô nghiêng đầu, không nói lời nào.

“Nếu đã như vậy thì giữ cho cẩn thận nhé!” Mộ Bắc Ngật bày tỏ tâm tư của mình một lần nữa, tim Cố Tiểu Mạch đập thình thích nhưng cô vẫn rất lý trí, trong trường hợp mọi chuyện chưa được rõ ràng thì sẽ không có bất kỳ phản ứng gì cả.

“Tôi không quên được anh ta.”

Chỉ đơn giản sáu chữ nhưng lại như con dao sắc nhọn đâm vào trái tim Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi giữ đầu Cố Tiểu Mạch, cúi đầu xuống, hung dữ chiếm lấy đôi môi của cô.

Cố Tiểu Mạch mở to mắt, cô trơ mắt nhìn mình bị anh bắt nạt.

Anh không hiểu tiếng người sao?

Cố Tiểu Mạch nổi giận đùng đùng, đến lúc cô không thở nổi nữa Mộ Bắc Ngật mới buông cô ra, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô, “Chỗ này, chỉ có thể là của tôi.”

Nói xong, Mộ Bắc Ngật véo nhẹ vào má của Cố Tiểu Mạch như kiểu đang dỗ dành cô, “Nghỉ ngơi đi.”

Sau đó anh quay người đi ra ngoài, để Cố Tiểu Mạch một mình trong phòng đang tức giận giẫm chân xuống đất.

Hai tay không chút sức lực chống xuống giường, môi vẫn còn hơi đau, mái tóc buông xõa che đi cảm xúc trên mặt Cố Tiểu Mạch.

Cô trơ mắt nhìn mình từ từ lún sâu trong tình cảm.

Mộ Bắc Ngật bước ra khỏi phòng bệnh, anh liếm môi, từ từ lấy điện thoại ra gọi cho Dịch Bách: “Nhanh chóng tìm kiếm bố của đứa bé, cho cậu thời gian ba ngày, tôi muốn có kết quả sớm nhất có thể!”

“Vâng thưa Sếp.”

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nói một câu rồi đưa tay xoa ấn đường, anh đứng lại chưa được bao lâu thì Nam Thần An xuất hiện trước mặt anh.

“Tổng giám đốc Mộ.”

Giọng nói mang theo sự thù địch, giống như chiếc dây cung đang căng, chỉ cần một chút sai sót thôi là cung tên sẽ bay đi, phá vỡ sự yên tĩnh.

Mộ Bắc Ngật từ từ hạ tay xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Thần An đang đứng trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện, ok chứ?”

Ở một nơi khác, Cố Lan Tâm tự lái xe về nhà của mình với khuôn mặt u ám, cô ta đi qua phòng khách đến phòng sách.

Bên trong phòng sách đã có người đàn ông đang đợi cô ta, Cố Lan Tâm ngước mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười nguy hiểm.

“Tên Vương Duệ, 25 tuổi, gia đình giàu có nhưng bây giờ đã trở nên khốn đốn?” Cố Lan Tâm cao giọng nói ra thân phận của người đàn ông.

Người đàn ông ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không làm mất đi khí chất của một người trong gia đình giàu có, hiển nhiên là có sự khác biệt với người dân bình thường.

Vương Duệ gật đầu: “Đúng thế.”

“Biết tôi tìm anh vì mục đích gì không?”

“Thương lượng tiền bạc rồi nói tiếp, nếu không giao dịch của chúng ta chẳng có ý nghĩa gì cả.” Vương Duệ cười nhẹ, ánh mắt hiện lên sự tinh anh.

Cố Lan Tâm cười, loại đàn ông này làm việc nhanh gọn và chính xác, đồng thời cũng có thể giữ kín bí mật, sẽ không khiến Bắc Ngật phát hiện ra có bất cứ điều gì không đúng.

“Tủy sống của anh đúng là rất thích hợp, đây chính là lý do tôi tìm anh, anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho anh không thiếu một đồng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.