Cảnh tưởng mà Cố Tiểu Mạch không muốn nhìn thấy quả nhiên không xảy ra, môi của Cố Lan Tâm còn chưa chạm đến Mộ Bắc Ngật đã bị Mộ Bắc Ngật đẩy ra.
Ánh mắt Cố Lan Tâm hiện lên sự kinh ngạc, cô ta chán nản quay lại giường ngồi, cúi đầu thút thít, kết cục này rất rõ ràng, kết cục này giống như con dao đâm vào tim Cố Lan Tâm, anh không muốn hôn cô ta.
Vậy lần trước vết cắn trên khóe miệng Mộ Bắc Ngật là sao??
Cố Lan Tâm muốn điên lên, cô miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh nói, “Bắc Ngật, anh thật sự không muốn hôn em…”
“Lan Tâm, em đang bị ốm.”
“Em không quan tâm, em không quan tâm.”
Cố Lan Tâm có chút mất kiểm soát, cô ta bỗng nhiên đứng lên, không sợ có người sẽ đi vào phòng bệnh, ngang nhiên cởi cúc áo trước mặt Mộ Bắc Ngật, lộ ra xương quai xanh, cô ta muốn ôm lấy Mộ Bắc Ngật.
“Bắc Ngật, ngày xưa anh không muốn, anh nói không muốn làm tổn thương em, nhưng bây giờ, em không sợ, em thật sự không quan tâm, Bắc Ngật, Bắc Ngật!” Cố Lan Tâm lên tiếng cầu xin, cầu xin anh chiếm lấy cô ta.
Mộ Bắc Ngật đứng yên tại chỗ nhìn Cố Lan Tâm mắt đẫm lệ, cầu xin anh một cách hèn mọn.
Mộ Bắc Ngật lên tiếng, “Lan Tâm, anh vẫn còn nhớ năm năm trước em buồn và chống cự như thế nào, anh vẫn còn nhớ tiếng khóc yếu ớt của em, bắt đầu từ lúc đó, anh không muốn làm những chuyện tổn thương em, lúc đó em không như thế này.”
Câu nói của anh khiến Cố Lan Tâm sực tỉnh, cô ta giống như bị sét đánh, chột dạ và lo lắng.
Bởi vì nhớ rõ cô gái mà năm năm trước anh không nên chiếm đoạt, vì thế suốt năm năm anh cố gắng kìm nén dục vọng, không muốn bắt nạt cô ta.
Cố Lan Tâm cười, “Không phải thế đâu, lúc đó em vẫn chưa yêu anh, Bắc Ngật, nhưng bây giờ, em thật sự rất yêu anh, thế nên em bằng lòng.”
“Lan Tâm, em vẫn đang bị bệnh, mặc quần áo vào đi, anh còn có việc, anh đi trước đây.”
Mộ Bắc Ngật vẫn duy trì nguyên tắc nhìn thẳng, tuy rằng Cố Lan Tâm đã kéo áo xuống đến ngực, chỉ cần kéo thêm một chút nữa thôi sẽ để lộ làn da trắng trẻo của mình.
Nhưng Mộ Bắc Ngật lại không có chút kích động, còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, anh quay người bước ra bên ngoài, để Cố Lan Tâm ở lại một mình trong phòng bệnh.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt của anh tối sầm, hơi lạnh trên người tỏa ra xung quanh.
Anh sải bước đi đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch, còn Cố Chấn Hải sau khi biết tin Cố Lan Tâm nằm viện, ông ta bớt chút thời gian đến thăm con gái, ông ta vừa đi đến tầng năm thì nhìn thấy Mộ Bắc Ngật bước ra từ phòng bệnh của Cố Lan Tâm.
Cố Chấn Hải vui mừng gọi tên anh, “Tổng giám đốc Mộ.”
Nhưng Mộ Bắc Ngật không hề nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, anh không bước vào thang máy mà đi đi cầu thang bộ. Cố Chấn Hải vò đầu bứt tai, Tổng giám đốc Mộ đi đâu vậy?
Dạo này ông ta đang mở rộng một hạng mục, vốn đầu tư vẫn hi vọng Tổng giám đốc Mộ sẽ giúp đỡ, ông ta bước theo, không thèm đi đến phòng bệnh của Cố Lan Tâm.
Sau khi Cố Tiểu Mạch quay về phòng bệnh, Nam Thần An mở nắp hộp cháo nóng hổi, Nám Nám tỉnh dậy, nhảy từ trên giường bên cạnh xuống, chạy đến chiếc giường to hơn của Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch không quên nhắc nhở Nám Nám, “Nám Nám, con chậm thôi, ngã thì phải làm sao?”
“Hi hi, Nấm ơi, mẹ tỉnh rồi ạ, mẹ còn còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Mami không khó chịu nữa, hôm qua làm Nám Nám sợ rồi, sau này Mami sẽ không để Nám Nám ở nhà một mình nữa.”
“Nếu Nấm muốn cảm ơn thì cảm ơn ông chú lợi hại ấy, tất cả đều là công lao của ông chú lợi hại.”
Bàn tay đang múc cháo của Nam Thần An bỗng khựng lại, anh ta làm dịu đi cảm xúc của mình, tiếp tục múc cháo, đặt xuống bàn, Nám Nám cẩn thận nhận lấy, miệng chu lên thổi nguội bát cháo.
Cố Tiểu Mạch nhìn Nám Nám với ánh mắt cưng chiều, cô định bưng bát cháo của mình lên nhưng Nam Thần An ngăn cô lại.
Cố Tiểu Mạch kinh ngạc nhìn qua, Nam Thần An nói, “Quên mất cánh tay đau như thế nào rồi sao? Anh bón cho em ăn.”
“Anh Nam, như thế không tốt cho lắm thì phải.” Cố Tiểu Mạch nói.
Nam Thần An trả lời một cách rất tự nhiên, “Tiểu Mạch, ở nước ngoài phóng khoáng cởi mở như thế, bây giờ về nước lại bắt đầu dè dặt với anh rồi sao?”
Anh ta cố tình đùa giỡn để muốn Cố Tiểu Mạch không dè dặt và ngại ngùng nữa, cô chỉ có thể gật đầu, Nam Thần An ngồi xuống bên cạnh cô, bón từng thìa cháo cho cô.
Nám Nám rất thích chú Nam, không có cái nhìn thù địch với chú Nam, có điều nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu bất giác tưởng tượng, nếu là ông chú lợi hại…
Nám Nám đang tưởng tượng, con bé tự động thay khuôn mặt của chú Nam thành khuôn mặt đẹp trai của ông chú lợi hại, cô bé cười thầm trong lòng…
Nói tào tháo, tào tháo đến.
Nám Nám vừa mới đang nghĩ, Mộ Bắc Ngật đã xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, đập vào mắt anh là cảnh tượng Nam Thần An đang bón cháo cho Cố Tiểu Mạch.
Hai tay anh vo chặt thành nắm đấm, ánh mắt tối sầm, lạnh lẽo.
Cố Tiểu Mạch rất dịu dàng, ngoan ngoãn há miệng, để mặc Nam Thần An bón cháo cho mình.
Hô hấp của Mộ Bắc Ngật trở nên khó khăn nhưng không có ý định bỏ đi mà cầm vào tay nắm cửa, mở cửa phòng bệnh.
Phá tan sự yên tĩnh và hài hòa trong phòng bệnh, Nám Nám nhìn qua, hai mắt sáng long lanh, con bé hét lên, “Aa! Ông chú lợi hại!”
Cố Tiểu Mạch đang ăn cháo, nghe thấy tiếng gọi này, cô bỗng bị sặc, không ngừng ho.
Nam Thần An đặt bát cháo xuống, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng Cố Tiểu Mạch.
“Đỡ hơn chưa? Tiểu Mạch.”
Mộ Bắc Ngật im lặng nhìn cảnh tượng này, Cố Tiểu Mạch gật đầu, cô không sao rồi Nam Thần An mới đứng lên, anh ta nói, “Tổng giám đốc Mộ vẫn có thời gian đến đây sao, cô Cố không giữ Tổng giám đốc Mộ ở lại à?”
Cố Tiểu Mạch quay đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô lập tức nhìn đi chỗ khác, bây giờ chỉ cần nhìn thấy Mộ Bắc Ngật trong đầu cô sẽ hiện lên hình ảnh đó, tim cô đau nhói.
Những Mộ Bắc Ngật lại chỉ chú y đến phản ứng này của cô, trong lòng vô cùng phẫn nộ, khóe miệng nhếch lên, “Cố Tiểu Mạch, sao rồi, hôm qua lúc ôm cô, cô không ngừng nói đau.”
Mộ Bắc Ngật đang dùng cách của mình để cà khịa Nam Thần An.
Sắc mặt Nam Thần An lạnh đi, đang định nói gì đó thì có điện thoại gọi đến, anh ta cúi đầu nhìn, là số điện thoại của nhà cũ, Nam Thần An không thể không nghe máy, anh ta chỉ có thể quay đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, anh có việc…”
Tuy lúc này Cố Tiểu Mạch rất muốn Nam Thần An ở lại để ngăn chặn con người nguy hiểm Mộ Bắc Ngật này nhưng lý trí vẫn còn đó, Cố Tiểu Mạch làm sao có thể làm phiền Nam Thần An nữa.
Cô chỉ có thể gật đầu, dịu dang nói, “Anh Nam, anh đi đi, không cần lo cho em đâu.”
“Anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Nam Thần An quay người đi ra bên ngoài, lúc đi đến chỗ Mộ Bắc Ngật anh ta dừng bước, hơi nghiêng đầu qua, nói với âm thanh chỉ đủ hai người nghe thấy, “Tổng giám đốc Mộ, giữ chừng mực, đừng làm khó dễ tất cả mọi người.”
Nam Thần An ra khỏi phòng bệnh, Cố Chấn Hải đi theo Mộ Bắc Ngật lên tầng bảy, nhìn thấy phòng bệnh VIP, Cố Chấn Hải chau mày, trong đầu đang nghĩ ai ở trong đó.
Ông ta tránh được Nam Thần An, lặng lẽ bước đến.
Cố Tiểu Mạch cúi đầu, ngồi thẳng, không định nói chuyện.
Nám Nám lại vô cùng vui mừng, khua chân múa tay nhìn Mộ Bắc Ngật, “Ông chú lợi hại, Nấm đã tỉnh rồi, mẹ nói muốn tự mình nói cảm ơn chú.”
Nhưng Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch vẫn cứ cúi đầu, tư thế muốn trốn tránh, anh lên tiếng hỏi ngược lại, “Thế sao?”
Mộ Bắc Ngật bước đến, Cố Tiểu Mạch hét thầm trong lòng, đừng đến đây, đừng đến đây!
Bất lực, Mộ Bắc Ngật vẫn bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không cảm ơn tôi?”
“Cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi.” Cố Tiểu Mạch nói với giọng điệu hời hợt.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm đi, giọng nói vẫn trầm thấp như mọi khi những lạnh hơn rất nhiều, “Cố Tiểu Mạch, tôi không nghe thấy trong lời nói của cô có ý cảm ơn.”
“Tôi chân thành cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi, như thế này được chưa?” Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Đôi mắt long lanh không chút ấm áp, Mộ Bắc Ngật chau mày, đưa tay ra túm lấy cánh tay của Cố Tiểu Mạch.
Động tác này quá bất ngờ, Cố Tiểu Mạch hoàn toàn không kịp phản ứng lại, lúc Mộ Bắc Ngật chạm vào cánh tay bị chật khớp của cô, cô đau đớn rên lên một tiếng, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, mắt tái mét.
Mộ Bắc Ngật lập tức thu lạnh bàn tay của mình, nhìn cánh tay của cô, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chật khớp, Mộ Bắc Ngật, anh cố tình đến để trả thù tôi sao?”
Thế nên vừa nãy Nam Thần An mới bón cháo cho cô?
Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn Cố Tiểu Mạch nhẹ nhàng cẩn thận lắc cánh tay đau nhức của mình, anh mím môi, bưng bát cháo lên.
Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên, lập tức nói, “Anh định làm gì?”
“Bón cháo cho cô.”
“Tôi không cần!” Hành động này thân mật quá, Cố Tiểu Mạch nhìn vào mắt anh sau đó ánh mắt bất giác rơi lên môi anh, mọi người đều nói người môi mỏng đều rất bạc tình, Cố Tiểu Mạch rất tin cách nói này.
Cô khôi phục lại lý trí, khách sáo nói, “Tôi không cần, Mộ Bắc Ngật, nếu anh không có chuyện gì thì có thể đi rồi.”
Nám Nám ở bên cạnh bỗng lên tiếng, “Á, Nấm ơi, sao lại đuổi ông chú lợi hại đi chứ, ông chú lợi hại sẽ rất đau lòng đó ạ.”
Cố Tiểu Mạch rất muốn nói, anh đau lòng cái rắm ấy, anh đâu có quan tâm cô đâu.
Lời vừa đến miệng, Cố Tiểu Mạch cảm thấy mình rất không lý trí, vội ngậm miệng lại.