Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 107: Chương 107: Chăm sóc anh




Cố Tiểu Mạch lập tức lên tiếng, “Tôi ở phòng bên cạnh.”

Mộ Bắc Ngật thu lại ánh mắt, che giấu đi tâm trạng của mình, anh nhìn một cái, không từ chối hay phản bác lại, anh ôm Cố Tiểu Mạch đi đến phòng bên cạnh.

Cô được anh đặt xuống giường, lúc anh đặt cô xuống cánh tay hình như đau hơn một chút, thế nên lúc đặt Cố Tiểu Mạch xuống cánh tay hơi mất lực.

Gân xanh trên trán nổi lên, Mộ Bắc Ngật chẳng thèm để ý, anh nhìn Cố Tiểu Mạch hung dữ như con hổ, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, anh không kìm được mà đưa tay xoa tóc cô một cách cưng chiều.

“Đi nghỉ sớm đi.”

“Không phải là có công việc sao?” Cố Tiểu Mạch lên tiếng hỏi, với cái đầu óc của cô làm sao có thể nghĩ được rằng anh chỉ tùy tiện nói ra một lý do để đưa cô về nhà mà thôi.

Mộ Bắc Ngật từ từ lại gần, Cố Tiểu Mạch lùi lại phía sau, lần này phản ứng nhanh hơn mọi khi rất nhiều, cô nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt đề phòng, “Mộ Bắc Ngật, tôi cảnh cáo anh, bây giờ cả hai chúng ta đều là bệnh nhân, đừng có làm gì.”

“Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi sẽ hành hạ cô.”

Anh từ từ nói ra câu này.

Dịch Bách đang ôm Nám Nám đi đến tầng hai, thật không hay là cậu ta vừa đi đến trước cửa thì nhìn thấy Mộ Bắc Ngật cúi người lại gần Cố Tiểu Mạch, tuy không nhìn rõ nhưng lại rất dễ khiến người khác hiểu lầm…

Bước chân của Dịch Bách đã bán đứng cậu ta, cậu ta đang định bỏ chạy thì Mộ Bắc Ngật đã đứng lên, ngoái đầu lại nhìn cậu ta, Dịch Bách lúc này mới giả vờ điềm tĩnh, hô nhẹ một tiếng, “Sếp, em đã đón Nám Nám về rồi ạ.”

Cố Tiểu Mạch nhìn trái nhìn phải, có chút thẹn thùng, “Ôm Nám Nám đến đây.”

Dịch Bách đi đến, nhẹ nhàng đặt Nám Nám xuống giường, sau đó chào tạm biệt.

Mộ Bắc Ngật cũng đi ra ngoài luôn, để Cố Tiểu Mạch một mình trong phòng, trong phòng rất im lặng, chỉ có tiếng thở đều đều của Nám Nám, Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn, sau đó nằm xuống, nhắm mắt lại.

Đêm nay Cố Tiểu Mạch mất ngủ, trong đầu đều là hình ảnh cánh tay của Mộ Bắc Ngật không có sức lực, khuôn mặt tái mét, hình ảnh đó hành hạ dày vò Cố Tiểu Mạch suốt cả đêm, cô không tài nào yên tâm được.

Cố Tiểu Mạch túm lấy tóc, cô mở mắt, từ từ xuống giường, nhờ vịn vào đồ đạc trong phòng nên cô mới ra được khỏi cửa.

Đèn ở bên ngoài đã tắt, màn đêm tối tăm không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cố Tiểu Mạch sờ vào tường để đi đến phòng Mộ Bắc Ngật, cô nhẹ nhàng mở cửa, sau đó nghe thấy tiếng thở không đều của Mộ Bắc Ngật, đôi mắt của Cố Tiểu Mạch tối sầm, cô mở đèn ngủ, cố gắng đi đến chỗ anh.

Cô cúi người, phát hiện Mộ Bắc Ngật ngủ không ngon, lông mày chau lại, mặt tái mét thật đáng sợ. Cố Tiểu Mạch đưa tay chạm vào trán của Mộ Bắc Ngật, cô bị dọa sợ, nóng quá!

Suy nghĩ đầu tiên chính là anh bị sốt rồi!

Anh tắm xong chỉ mặc một cái áo phông trắng, lộ ra chỗ sừng đỏ ở cánh tay, sưng vù một cách đáng sợ.

Cố Tiểu Mạch mím môi, cô đứng lên đi ra ngoài.

Cơ thể vẫn còn đau nhức nên cô đi rất chậm, lúc xuống cầu thang, Cố Tiểu Mạch bất ngờ bị ngã, cô đau đớn ngồi ở bậc cầu thang xoa cái mông vừa đập xuống, cô ngồi nghỉ một lát rồi tiếp tục đứng lên đi về phía phòng bếp.

Lúc cô quay lại phòng của anh, trên tay cầm theo thuốc hạ sốt, nước ấm, khăn mặt lạnh và thuốc bôi.

Cô đã dùng quá nhiều sức lực nên lúc này ngồi bệt xuống bên giường, thở hổn hển, sau đó quay người vỗ nhẹ vào vai Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật…”

Giọng nói của Cố Tiểu Mạch vô cùng êm ái, giọng nói đó là trùng khớp với giọng nói của cô gái năm năm trước.

Trước đây Cố Tiểu Mạch luôn bày ra bộ mặt hung dữ, không ai bắt nạt được.

Nhưng bây giờ, cô nhẹ nhàng gọi tên anh còn vô cùng kiên nhẫn, giống như tiếng kêu của mèo con.

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, da thịt nóng ran, bị sốt nên tinh thần không ổn định, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của cô gái, anh liền mở mắt.

Tóc của Cố Tiểu Mạch buông xõa, hai mắt mở to nhìn anh, Cố Tiểu Mạch thấy Mộ Bắc Ngật mở mắt, hai mắt cô sáng lên, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó lên tiếng, “Mộ Bắc Ngật, anh tỉnh lại rồi? Anh uống thuốc đi được không, anh bị sốt rồi!”

Càng nói lại càng giống với giọng của cô gái ấy, lúc này Mộ Bắc Ngật vừa có chút lơ mơ vừa có chút tỉnh táo, anh chăm chú nhìn Cố Tiểu Mạch, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó.

Cô muốn quay người đi lấy nước, tay còn chưa chạm vào cốc nước đã bị cánh tay của Mộ Bắc Ngật giữ lại, Cố Tiểu Mạch bất ngờ bị anh kéo lên giường.

Cô hét lên một tiếng, Mộ Bắc Ngật ôm cô vào lòng mới cảm thấy mãn nguyện, Mộ Bắc Ngật ôm chặt cô, cái chăn rộng thênh thang đắp lên hai người, nhất thời Cố Tiểu Mạch không thể nào giãy giụa được.

Cố Tiểu Mạch có chút ngạc nhiên, nhưng cô chỉ dám nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Mộ Bắc Ngật, tôi đến để bảo anh uống thuốc chứ không phải đến ngủ cùng với anh.”

Hơn nữa người anh nóng như vậy, Cố Tiểu Mạch sợ rằng chân của cô vừa mới bị thương cũng sẽ bị anh lây sốt…

“Tôi không bao giờ uống thuốc.”

Giọng nói của Mộ Bắc Ngật không trầm trầm như mọi khi mà khàn đặc.

Cố Tiểu Mạch không nỡ đẩy anh ra, “Không uống thuốc thì sao mà khỏi được?”

“Ở cạnh tôi một lúc là khỏi, ok?” Mộ Bắc Ngật nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn ôm cô thật chặt, nói xong anh chìm vào giấc ngủ.

Thấy Mộ Bắc Ngật nhắm mắt, Cố Tiểu Mạch nhìn mãi, cuối cùng bất lực, không phản kháng lại nữa, cô từ từ chìm vào giấc ngủ cùng với anh.

Sáng ngày hôm sau, lúc Cố Tiểu Mạch tỉnh lại thì nghe thấy giọng cười của Nám Nám, cô mở mắt ra, đập vào mắt cô không phải khuôn mặt mũm mĩm của Nám Nám mà là khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật, sát với mặt cô.

Cố Tiểu Mạch mở to mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, theo bản năng muốn thoát khỏi nơi này, nhưng vừa động đậy chân, cơn đau ập đến.

Bên cạnh vẫn vang lên tiếng cười của Nám Nám, Mộ Bắc Ngật đã tỉnh giấc từ lâu rồi nhưng vẫn duy trì tư thế đó, Nám Nám khoanh chân ngồi bên cạnh Mộ Bắc Ngật, cảm giác giống như một gia đình ba người, ấm áp ngọt ngào.

Nám Nám cười, “Nấm ơi, vòng tay của ông chú lợi hại có phải rất ấm áp không ạ? Hừ, bây giờ Nấm không cần Nám Nám ngủ cùng nữa rồi.”

Cố Tiểu Mạch mở to mắt, Mộ Bắc Ngật đúng là không cần uống thuốc, anh nghỉ ngơi một đêm xong tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Mộ Bắc Ngật nhìn cô với ánh mắt vui vẻ, Cố Tiểu Mạch có chút ngại ngùng, đưa tay đẩy anh ra, “Anh mau buông tôi ra.”

“Cố Tiểu Mạch, đúng như lời Nám Nám nói, tối qua cô không ngủ được, lén lút đi đến phòng của tôi?”

Hai người kẻ tung người hứng, Cố Tiểu Mạch bị đánh bại hoàn toàn, ngoài thẹn quá hóa giận chỉ có… thẹn quá hóa giận.

Đôi mắt hiện lên sự tức giận, “Tôi vốn là muốn mang thuốc đến cho anh uống… Haiz, sự quan tâm của tôi đều vứt bỏ cho chó rồi.”

Cố Tiểu Mạch lẩm bẩm một mình, khóe miệng Mộ Bắc Ngật cong lên, buông cô ra ngồi dậy, Nám Nám nhân cơ hội đó ngồi vào lòng Mộ Bắc Ngật, giống như thế học theo Cố Tiểu Mạch, ôm Mộ Bắc Ngật xem có thoải mái không.

Oaa, cơ thể của ông chú lợi hại hoàn hảo, ôm thật là thoải mái.

Thấy Nám Nám ôm ông chú lợi hại với bộ dạng vô cùng vui sướng, sắc mặt Cố Tiểu Mạch có chút phức tạp.

“Hôm nay là ngày đầu tiên Nám Nám đi học, lát nữa tôi sẽ bảo Dịch Bách đưa con bé đi.” Mộ Bắc Ngật trầm giọng lên tiếng, giải quyết tất cả thay cho Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch xoa xoa đầu, “Cứ để tôi đưa con bé đi, không làm phiền Dịch Bách nữa.”

Đối với Dịch Bách, đến bây giờ Mộ Bắc Ngật vẫn còn có khúc mắc, nhất là khi nghe Cố Tiểu Mạch gọi tên của Dịch Bách, sắc mặt Mộ Bắc Ngật từ từ tối sầm lại.

Anh lạnh lùng lên tiếng, “Không muốn làm phiền Dịch Bách?”

“Tôi không có lý do để làm phiền, tôi sẽ đưa Nám Nám đến trường.”

“Cô chắc rằng chân của cô có thể đi sao?” Mộ Bắc Ngật liếc nhìn chân cô.

Nám Nám chớp chớp mắt, Nấm với ông chú lợi hại đã ngủ cùng với nhau rồi, điều này chứng tỏ tiến triển rất tốt!

Lại gần thêm một bước để ông chú lợi hại trở thành Daddy rồi!

Cô bé suy nghĩ chu đáo rồi nói, “Nấm ơi, để chú Dịch Bách đưa Nám Nám đi học đi ạ, mẹ phải ở nhà dưỡng thương, không được để bị thương nữa đâu.”

Nám Nám mặc đồng phục, trông cô bé giống như một cô công chúa nhỏ, tóc buộc cao càng làm nổi bật ngũ quan tinh tế của Nám Nám.

Mộ Bắc Ngật và Dịch Bách đang ở trong phòng sách, Cố Tiểu Mạch không thể ở nhà của Mộ Bắc Ngật mãi được, cô tìm cơ hội để chào tạm biệt với Mộ Bắc Ngật.

Lúc này, cô nhảy một chân đến phòng sách, cửa phòng sách không đóng.

Mộ Bắc Ngật hững hờ ngồi ở đó, im lặng nghe Dịch Bách báo cáo, “Sếp, anh đã cướp hết các hạng mục của Cố Thị, thời gian này Cố Thị sẽ thiếu hạng mục, Cố Chấn Hải sẽ rơi vào tình thế không có hạng mục nào nữa, sợ rằng điều này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và cô Cố.”

Cô Cố mà Dịch Bách nói chính là Cố Lan Tâm…

Cố Tiểu Mạch đứng ở cửa, nghe xong cô hết sức ngạc nhiên, Mộ Bắc Ngật chèn ép Cố Thị?

Làm sao có thể?

Giọng nói của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, “Cố Chấn Hải và Tổng giám đốc Lâm hợp tác với nhau để lầm ra chuyện này, cũng chỉ là trừng phạt ông ta một chút thôi, chuyện này cứ như vậy trước đã, không ai thay đổi được.”

Ông Mộ ngoài mặt thì trách mắng anh nhưng thật ra ông ta không hề lo lắng gì khi anh làm chuyện này, ai cũng giả vờ thôi.

Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, Tổng giám đốc Lâm?

Thế nên, hôm đó người đi theo cô là Cố Chấn Hải? Ông ta muốn tặng cô cho Tổng giám đốc Lâm?

Chỉ trong nháy mắt Cố Tiểu Mạch giống như chìm vào hầm băng, hình như không còn tổn thương nữa, chỉ là cười khinh bỉ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.