Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 150: Chương 150: Chọc tức




Sắc mặt tối sầm, lúc Dịch Bách đưa cho Mộ Bắc Ngật xem nhật ký giao dịch của Cố Lan Tâm và Vương Duệ, sắc mặt anh lại càng u ám hơn.

Anh trầm giọng hỏi: “Vương Duệ với Cố Lan Tâm liên lạc với nhau? Sao bọn họ lại quen nhau?”

“Sếp, nếu cô Cố và Vương Duệ có dính dáng đến nhau, vậy… người bảo Vương Duệ đến nhận Nám Nám không phải là cô Cố chứ?” Đương nhiên, Dịch Bách chỉ có thể mạnh dạn đoán như thế, cậu ta không dám nói lung tung.

Nhưng sắc mặt Mộ Bắc Ngật không hề tốt, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng dặn dò: “Mau đến bệnh viện lấy máu, xét nghiệm quan hệ cha con của Vương Duệ và Nám Nám, sau đó điều tra hành tung của Vương Duệ, có lẽ sẽ tìm được manh mối!”

Hai mắt của Mộ Bắc Ngật sáng lên, anh có một chút hy vọng, đương nhiên, lúc anh nhìn về phía điện thoại của Cố Lan Tâm, ánh mắt đen ngòm, cực kỳ nguy hiểm.

Cố Lan Tâm không tìm thấy điện thoại, cô ta hoảng hốt, vội vàng mượn điện thoại của người khác gọi cho Vương Duệ, Vương Duệ vừa nghe nói điện thoại rất có khả năng đã rơi vào tay Mộ Bắc Ngật, trong lòng cảm thấy lo sợ!

Hắn lo lắng hỏi: “Vậy, vậy đứa bé phải làm thế nào, tình trạng của nó không tốt lắm.”

“Anh trốn đi rồi tính tiếp, không! Xử lý Nám Nám cho tôi, tìm đại một nhà nào đó gửi nó đến đấy, anh phải tách nó ra trước, biết chưa?”

Giọng nói nôn nóng của Cố Lan Tâm khiến người khác phải hết sức cảnh giác.

Vương Duệ giống như con kiến trong nồi lửa, hắn xóa nhật ký cuộc gọi, ngoái đầu nhìn đứa bé đang nằm trên giường, hắn cắn chặt răng, bước đến, tát mỗi bên mặt của Nám Nám một cái.

Mặt Nám Nám vốn đã trắng bệch, ăn hai cái tát mạnh như thế, mặt bỗng đỏ ửng, sưng lên.

Nám Nám cũng cảm thấy đau, con bé chau mày, nước mắt tuôn rơi, con bé chìm đắm trong cơn đau.

Vương Duệ vội vàng chụp một bức ảnh của Nám Nám, nếu Cố Tiểu Mạch nhìn thấy bức ảnh này cô sẽ ruột đứt tim đau, hoàn toàn hủy hoại thế giới tinh thần của cô.

Vương Duệ không dám gửi cho Cố Lan Tâm, nhớ đến một số liên lạc khác của cô ta, hắn không chút do dự gửi qua đó, ông Mộ đã nhận được bức ảnh này!

Làm xong tất cả, Vương Duệ vội vàng ôm Nám Nám chạy ra ngoài, khu người nghèo có rất nhiều người, bọn họ nhìn Vương Duệ và Nám Nám với ánh mắt kỳ lạ.

Nám Nám giống như một cô công chúa nhỏ, thu hút ánh mắt của người khác, nhưng con bé gầy gò giống như bị bệnh lại khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Vương Duệ đi đến trước cửa một nhà dân, không đợi người ta lên tiếng, Vương Duệ đã lôi ra một đống chi phiếu, “Chăm sóc nó cho tôi, tôi sẽ đến đón nó, nếu nó biến mất tôi sẽ hỏi tội các người, biết chưa?”

Người nông dân không dám làm trái lời hắn, lại bị những tờ chi phiếu làm mờ mắt, vội vàng gật đầu, lúc này mới nhận lấy Nám Nám từ tay của Vương Duệ, quay người đi vào nhà. Mộ Bắc Ngật điều tra ra được nơi Vương Duệ đang trốn, trời đã khuya, căn phòng đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì, chỉ có một chậu nước lạnh, bên trong có vết máu.

Dịch Bách nói thầm hai chữ hỏng rồi, vội vàng báo cáo: “Sếp, bọn em đến chậm một bước, Vương Duệ bỏ chạy rồi!”

“Hắn không ra khỏi Kinh Đô được đâu, mau huy động tất cả lực lượng, đuổi theo hắn!”

“Vâng!”

Lúc này Mộ Bắc Ngật đang ở bệnh viện chờ kết quả, nói không căng thẳng thì đó là giả, nhưng trong mắt anh chất chứa sự hy vọng.

Người đàn ông đẹp trai ngũ quan tinh tế, mặc dù không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt anh đã bộc lộ ra rằng anh đang rất lo lắng và căng thẳng.

Cho đến khi bác sĩ bước ra ngoài, Mộ Bắc Ngật mới ngừng suy nghĩ, anh nhìn về phía bác sĩ, giọng nói khàn khàn nhưng rất lạnh lẽo: “Kết quả thế nào?”

“Tổng giám đốc Mộ, người này với bệnh nhân không phải là bố con nhưng tủy sống lại tương thích với người bệnh.”

Mộ Bắc Ngật không biết lúc nghe thấy kết quả này anh có cảm xúc gì, cảm giác bất an và lo lắng nhiều ngày qua bỗng nhiên mất hết, anh thở phào nhẹ nhõm.

May quá, không phải hắn.

Thế nên, Cố Tiểu Mạch đang lừa anh? Cô lấy Vương Duệ ra làm bia đỡ đạn? Cô không muốn đối mặt với tình cảm của anh?

Mộ Bắc Ngật nghĩ một hồi, mặc dù lúc này anh vẫn chưa tìm thấy cô nhưng anh rất có lòng tin và chắc chắn về điều mình đang nghĩ.

Mộ Bắc Ngật lập tức khôi phục trạng thái bình thường, anh đi đến nhà cũ nhà họ Mộ!

Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên đến khiến ông Mộ không kịp phản ứng, Mộ Bắc Ngật không quan tâm mình bị người làm chặn lại, anh đi thẳng đến phòng sách, may mà ông Mộ hành động rất nhanh mới không để lộ sơ hở.

Nhưng Mộ Bắc Ngật đã nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt của ông Mộ, anh trầm giọng, cười mỉa mai: “Ông nội cũng có lúc hoang mang sao?”

Ông Mộ không vui, giọng nói đầy phẫn nộ: “Cháu đến đây làm gì?”

“Cháu đến đương nhiên là muốn biết Cố Tiểu Mạch đang ở đâu, ông nội, tốt nhất ông hãy mau nói cho cháu biết, nếu không cháu không biết cháu sẽ làm ra chuyện gì đâu!” Mộ Bắc Ngật đứng đối diện với ông Mộ, trông anh rất đáng sợ.

Từ khi nào Mộ Bắc Ngật dám ngang nhiên đối đầu với ông Mộ như thế?

Ở bên ngoài phòng sách, Mộ phu nhân nghe trộm tất cả những lời của hai người trong phòng, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó không rõ ràng.

Hôm đó bà ta cho người đi bắt nạt Cố Lan Tâm khiến cô ta muốn tự tử, Mộ phu nhân muốn Mộ Bắc Ngật tiếp tục chống đối ông Mộ, như thế ông Mộ mới càng chán ghét Mộ Bắc Ngật.

Ánh mắt ông Mộ bỗng trở nên sắc nhọn, “Mộ Bắc Ngật, cháu có tư cách gì để chống đối ông? Dám ở đây ra đe dọa ông, ông nói cho cháu biết, Mộ Bắc Ngật, cháu không có cái quyền đó!”

“Ông nội cuối cùng cũng sẽ già đi, không thể phong độ như hồi còn trẻ, cũng sẽ lộ ra sơ hở thôi, nhưng ông nội đừng có quên, cháu là người thừa kế xuất sắc của ông nội, trò giỏi hơn thầy mới đúng, không phải vậy sao?” Mộ Bắc Ngật nắm chắc mọi thứ trong tay, khuôn mặt đẹp trai có hàm ý gì đó mà người ta không hiểu.

Đồng thời cũng đang mỉa mai Mộ Thiếu Lãnh không có đầu óc.

Ông Mộ phẫn nộ, đập chiếc gậy batoong xuống đất: “Ông đã nói, cháu với Lan Tâm phải nhanh chóng kết hôn, nếu không sẽ không có thương lượng gì cả!”

Ông ta ép Mộ Bắc Ngật phải đồng ý, lúc này ông ta không ngờ Mộ Bắc Ngật lại đồng ý nhanh như thế, “Cháu đương nhiên sẽ kết hôn! Ông nội, ông đừng có quá đáng quá.”

Mộ Bắc Ngật nói xong, anh nhếch miệng cười lạnh, quay người đi thẳng ra ngoài.

Lúc anh mở cửa thì nhìn thấy Mộ phu nhân, sắc mặt không tốt nên Mộ Bắc Ngật cũng không thèm nhìn Mộ phu nhân, “Kỹ năng nghe trộm vẫn tệ như thế.”

Sự xuất hiện của anh ở nhà cũ khiến mọi người trong nhà cũ không ai được yên.

Anh thách thức sự kiên nhẫn của ông Mộ nhưng ông Mộ chỉ hừ lạnh một tiếng, cháu còn non lắm, cho dù thả cô ta ra, cô ta cũng sẽ không lại gần cháu nửa bước!

Sau đó ông Mộ gửi anh của Nám Nám cho thuộc hạ.

Đối với Cố Tiểu Mạch mà nói đây là một sự đả kích quá lớn.

Cố Tiểu Mạch ôm người ngồi ở góc tường, màn đêm lại buông xuống, chiếm đóng trái tim của cô, cánh cửa từ từ được mở ra, tên thuộc hạ mang một bát nước vào, chỉ cần ngửi thôi cô cũng biết nước đó không hề sạch sẽ, có khi là nước được múc từ dưới cống rãnh!

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu đi chỗ khác, không nhìn tên thuộc hạ, nhưng hắn lại đi về phía cô, cười nham hiểm.

Chỉ nhìn thôi Cố Tiểu Mạch đã thấy sởn gai ốc, Cố Tiểu Mạch mìm môi, ngơ ngác nhìn hắn.

Bắt đầu từ buổi chiều, cô không quan tâm đến việc mình bị tên thuộc hạ đánh đập chửi mắng, trước đây sự phản kháng, vùng vẫy và lời xin lỗi của cô khiến tên thuộc hạ rất hứng thú.

Nhưng bỗng nhiên, con mồi không có phản ứng gì, nằm yên ở đó, hắn chẳng còn thấy hứng thứ nữa.

Buổi chiều đánh mệt rồi, bây giờ tên thuộc hạ bước vào, Cố Tiểu Mạch vẫn bất động như khúc gỗ, không có chút phản ứng nào!

Hắn đột nhiên bóp cằm cô, sau đó bắt cô phải nhìn vào mắt hắn, hắn nắm được điểm yếu của cô, hắn muốn biết cô sẽ có phản ứng gì tiếp sau đây, thậm chí còn có chút hào hứng.

Đúng là biến thái!

“Không phải là muốn biết tình hình của con gái sao?”

Cố Tiểu Mạch tất nhiên là rất muốn biết, nhưng bây giờ cô đã học được cách bình tĩnh, lạnh lùng, không được để lộ điểm yếu của mình!

Cô như thế càng khiến tên thuộc hạ tức giận, hắn bóp chặt cằm cô bắt cô phải tỏ ra đau đớn, nhưng Cố Tiểu Mạch che giấu rất tốt, cơ thể cứng đờ, khuôn mặt không hề có biểu cảm gì cả.

“Không có phản ứng? Vậy xem xong bức ảnh này, có phải mày cũng không có phản ứng gì?”

Lời vừa dứt, tên thuộc hạ lấy ra một bức ảnh, dáng vẻ thê thảm của Nám Nám trong bức ảnh đã đập vỡ trái tim bé nhỏ của Cố Tiểu Mạch, cô bỗng nhiên có phản ứng rất mạnh.

Hai mắt mở to, khuôn mặt gầy gò góc cạnh vô cùng khó coi, cô bỗng nhiên bò dậy như thế muốn cướp lấy bức ảnh!

Nhưng tên thuộc hạ đối xử với cô như đối xử với thú cưng, hắn dùng cách nhử mồi, hắn đứng dậy trước khi Cố Tiểu Mạch bò đến, nhanh chóng lùi về sau, “Sao nào, con gái mày như thế đều là do mày tự chuốc lấy, đau không?”

“Các người có còn là người không? Tại sao lại độc ác với một đứa bé như thế?” Cố Tiểu Mạch đứng dậy với đôi chân không còn sức, cơ thể run cầm cập, cô nắm chặt hai tay, chặt đến mức vang lên tiếng “rắc rắc”.

Giọng nói khàn khàn, cổ họng đau rát nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn dùng hết sức lực để hét lên: “Nó chỉ là một đứa bé!”

“Đau không? Bọn tao chính là muốn nhìn mày phát điên đó!”

Cố Tiểu Mạch hoàn toàn mất kiểm soát, cô lao về phía tên thuộc hạ, chân vẫn bị buộc dây xích, bước đi rất khó khăn, thậm chí còn chưa bước đến trước mặt tên thuộc hạ đã bị ngã xuống đất.

“Trả Nám Nám lại cho tôi!” Nước mắt ào ào tuôn rơi, Cố Tiểu Mạch gào hét.

“Cô cũng sẽ giống như nó thôi, không cần lo lắng.”

“Tôi sẽ… giết anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.