Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 252: Chương 252




Thôi vậy, vừa nãy cũng là anh kéo khóa, “Vậy anh cởi đi.”

Cô không hề biết, khóe miệng Mộ Bắc Ngật cong lên, hai chiếc má lúm lún sâu xuống.

Anh bước đến kéo khóa, vừa mới kéo chiếc váy đã trôi tuột xuống như một mảnh vải, lúc váy trôi xuống ngực Cố Tiểu Mạch đã nhanh tay giữ lấy.

Cô vừa ngại vừa tức giận, “Anh mau ra ngoài đi, nếu không tôi làm sao cởi được.”

Mộ Bắc Ngật không phản bác lại, anh quay người đi ra ngoài.

Cố Tiểu Mạch ở trong phòng thay đồ từ từ chậm rãi cởi chiếc váy mình đang mặc, sau đó mặc chiếc váy của mình, chỉnh lại váy cưới rồi đi ra ngoài.

Mộ Bắc Ngật đang đứng trước giá đồ nghiên cứu váy cưới, biểu cảm nghiêm trọng như thế đang xem chiếc váy cưới nào khó mặc hơn.

Cố Tiểu Mạch bước đến, “Tôi cảm thấy cứ thử như thế này lâu lắm, chi bằng anh nói xem cô ta thích phong cách gì?”

Nhắc đến cô ta, cô có chút ngượng nghịu, nhưng rất nhanh đã đè xuống tận đáy lòng.

Làm sao Mộ Bắc Ngật có thể không nhận ra giọng điệu đó của cô, ngón tay thon dài chọn ra một chiếc váy cưới khó mặc nhất.

Cố Tiểu Mạch là nhà thiết kế, chỉ cần nhìn một cái thôi, cô đã buồn ủ rũ, cô làm sao có thể không biết chiếc váy này khó mặc như thế nào, ít nhất cũng cần ba bốn người giúp cô mới mặc lên người được!

“Mộ Bắc Ngật, anh cố tình à?” Cố Tiểu Mạch nhíu mày, từ từ lên tiếng vạch trần suy nghĩ của Mộ Bắc Ngật.

“Cô cứ coi như tôi cố tình đi.”

“Anh!”

Cố Tiểu Mạch thẹn quá hóa giận, nhưng Mộ Bắc Ngật lại một lần nữa khiến cô cạn lời.

“Chỉ chiếc váy này thôi!”

“Chỉ chiếc vày này thôi.” Mộ Bắc Ngật đáp lại cô bằng một ánh mắt hững hờ.

Sau đó Cố Tiểu Mạch ôm chiếc váy cưới vào phòng thử đồ, lúc cô quay người đi, Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười, “Chắc chắn không cần tôi giúp cô? Không muốn muốn nâng cao hiệu suất à?”

Kế hoạch của anh quả thực rất hoàn hảo, không hề có sai sót nào cả.

Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, thôi kệ đi, cũng đâu phải anh chưa nhìn thấy bao giờ!

Có điều, lúc Mộ Bắc Ngật mặc váy cưới cho cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, anh tỉ mỉ cẩn thận làm cái chuyện “vô vị” này còn Cố Tiểu Mạch chỉ ngồi im ở đó, nhìn Mộ Bắc Ngật cúi đầu quy phục, nhìn Mộ Bắc Ngật phục vụ cô!

Mặc dù chỉ là tưởng tượng, nhưng có một khoảnh khắc nào đó, Cố Tiểu Mạch có cảm giác đây là hôn lễ của cô và Mộ Bắc Ngật.

Coi như là đạt được ước nguyện?

Khoảng chừng nửa tiếng đống hồ, Mộ Bắc Ngật mới thu lại ánh mắt nhìn về phía Cố Tiểu Mạch, “Xong rồi.”

Cố Tiểu Mạch vội vàng nhích cơ thể cứng đờ của mình, đuôi váy bao trùm một khoảng sàn, trông vô cùng lộng lẫy!

Cố Tiểu Mạch mặt mộc mà còn xinh đẹp như vậy, nếu còn trang điểm chẳng phải sẽ khuynh nước khuynh thành?

“Đứng lên tôi xem.”

Lúc này Cố Tiểu Mạch giống như một khúc gỗ, nói gì nghe đấy, cô “ờ” một tiếng rồi nhanh chóng đứng lên, nhấc chân bước đến chỗ Mộ Bắc Ngật.

Nhưng Cố Tiểu Mạch đã đề cao năng lực của mình rồi, cô chẳng nhìn thấy bậc thềm đâu cả, chân bước hụt, cả người nhào về phía Mộ Bắc Ngật.

Mộ Bắc Ngật không ngờ lại xảy ra sự cố, mắt anh tối sầm, giang hai tay ra ôm lấy Cố Tiểu Mạch, nhưng anh cũng đã xem nhẹ sự cố này rồi, Mộ Bắc Ngật lảo đảo lùi về phía sau, cơ thể cao lớn đập vào cửa phòng thay đồ, anh ôm chọn Cố Tiểu Mạch vào lòng.

Hai người ôm chặt nhau, không có một chút khe hở!

Cố Tiểu Mạch vẫn còn đang hoảng hốt và kinh ngạc, cô mắt chữ A mồm chữ O, hiếm có khi cô lại ôm chặt tay của Mộ Bắc Ngật không chịu buông, bộ dạng vô cùng sợ hãi.

“Cố Tiểu Mạch.” Mộ Bắc Ngật thấy vậy, anh lên tiếng một cách bất lực, cô thật biết gây chuyện, có điều, ôm trong lòng cũng không tệ.

Mộ Bắc Ngật không quan tâm sống lưng đau nhói, anh dựa người vào cửa, ôm Cố Tiểu Mạch cười ngán ngẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.