Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 284: Chương 284






Mộ Bắc Ngật kinh hãi đến tột độ, đôi mắt mở to hết cỡ, anh ta nhanh chóng đạp chân phanh, vào thời gian này thì phanh xe đã bất chợt không còn tác dụng nữa!

Mộ Bắc Ngật không thể không hiểu ra rằng chiếc xe đã bị người nào đó động tay vào, anh ta đã lái nó suốt một ngày dài nhưng không biết được từ lúc nào đã bị người khác đụng vào rồi.

Một người từ nhỏ đã phải sống trong nguy hiểm như anh ta thì ngay trong thời khắc này đôi mắt anh ta đã tràn đầy nỗi nguy hiểm, Mộ Bắc Ngật nhanh chóng đánh tay lái, buộc chiếc xe phải dừng lại.

Cần gạt nước cũng không thể sử dụng được, cơn mưa lớn cứ như vậy va đập vào kính xe, không khí yên tĩnh đủ để làm cho Mộ Bắc Ngật nghe được những âm thanh xung quanh một cách vô cùng rõ ràng!

Nguy hiểm, chỉ trong một khoảng khắc.

Mộ Bắc Ngật gầm lớn một tiếng, khi anh không thể nhìn rõ được phương hướng thì anh chỉ có thể liều lĩnh quay vô lăng đâm thẳng vào không trung.

Trong không gian vang dội âm thanh rất lớn của phanh xe, đầu xe đã đâm thẳng vào lan can bẹp rúm, mà lan can cũng bị xe của Mộ Bắc Ngật đâm đến hỏng nát, ngay bên dưới là biển cả mênh mông, một nửa chiếc xe đã bị lao ra ngoài lan can và lơ lửng trong không trung!

Chiếc xe cuối cùng cũng bị tắt máy dưới sự chấn động khủng khiếp, phần đầu của Mộ Bắc Ngật bị đập vào cửa kính và ngay lập tức máu chảy xuống trước trán, cơ thể của anh cũng bị sự đàn hồi của dây an toàn kéo bật lại, mùi bình xăng có chút khó chịu, toàn thân Mộ Bắc Ngật trở lên cứng đờ không thể động đậy, phía trước thì bị mưa lớn chắn mất tầm nhìn, khiến anh không thể nhìn được sự nguy hiểm và khó khăn trongg thời điểm này.

Mộ Bắc Ngật mở hờ đôi mắt muốn lấy lại được lí trí, nhưng ý thức thì lại dần trở nên mơ màng sau đó thì từ từ nhắm chặt hai mắt lại.



Điều không can tâm ở trong lòng từ khi sinh sôi nảy mầm từ sớm thì đã lan dần ra toàn cơ thể, “Nghĩ cách đi vào trong xe để lấy manh mối của hắn mang qua đây!”

Thuộc hạ gật đầu: “Vâng!”

Là người duy nhất có thể cứu được Mộ Bắc Ngật thì Nam Thần An đã tự nhận mình đối xử với địch không có phần tốt bụng đó, thậm chí nếu Mộ Bắc Ngật chết rồi thì anh ta cũng không còn bất cứ nguy hiểm nào nữa.

Lúc này, anh ta phải không chút do dự để cứu được Cố Tiểu Mạch.

Thuộc hạ rất nhanh đã lấy được chiếc điện thoại ở trong xe của Mộ Bắc Ngật rồi thu hoạch được địa chỉ được hiển thị bên trên màn hình thì đã lập tức quay về báo cáo với Nam Thần An: “Thưa sếp, đây có phải là địa chỉ nơi chị Cố đang bị bắt không?”

Nam Thần An nhìn qua một lượt, trong chốc lát sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, anh ta nhanh chóng trở lại xe của mình, “Lúc này hãy mau chóng đi đến nơi này, phái thêm nhiều người nữa qua đó!”

“Vâng, thưa Sếp!”

Thuộc hạ nhanh chóng lên xe, khi chúng chuẩn bị khỏi động xe rời đi thì Nam Thần An lại lạnh lùng nói: “Đợi chút!”

“Đẩy xe hắn xuống dưới.” Sắc mặt của Nam Thần An bình tĩnh nói ra từng câu từng chữ một cách rõ ràng.

Thuộc hạ không thể kìm nén mà kinh ngạc vô cùng, bàn tay đang nắm chiếc vô lăng cũng có chút cứng đờ, mưa bên ngoài càng ngày càng lớn hơn, lấn áp cả giọng nói thì thầm của tên thuộc hạ, “Cái gì ạ, thưa sếp?”

Chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Nam Thần An nhìn về phía tên thuộc hạ, đôi lông mày cau lại, lạnh lùng nói: “Cụ thể làm thế nào còn cần tao phải đích thân dạy mày à?”

Giọng nói của Nam Thần An lạnh lùng vô cùng khiến thuộc hạ không dám phản kháng, sau khi nhìn xuyên qua ánh nhìn nhận ra được sự nguy hiểm trong ánh mắt của Nam Thần An thì chỉ có thể mím chặt môi, dồn sức kéo cần phanh tay, bất chợt chiếc xe đi về phía trước, với góc độc chuẩn xác để chạm vào phía sau xe của Mộ Bắc Ngật.

Mưa bên ngoài càng lớn thêm, sự kết hợp của gió và mưa, không khí yên tĩnh, âm thanh ma sát của các bánh xe trên mặt đất trở nên rõ mồn một.

Bất chợt, góc thân xe đã chạm qua phần đuôi của chiếc Roll-Royce, chỉ cần chạm sơ qua thôi thì chiếc xe không được điều khiển đã nhẹ nhàng phi thẳng về phía trước, người ngồi trong xe không còn chút ý thức nên cũng không có bất cứ cơ hội nào để có thể thoát ra được.

Chỉ có thể đi theo chiếc xe mà rơi thẳng xuống phía dưới và chìm xuống biển cả mênh mông!

Khi làm tất cả những việc này thì sắc mặt của Nam Thần An không có chút thay đổi, dường như tất cả đều không liên quan gì đến anh ta, càng không quan tâm đến sự sống chết của Mộ Bắc Ngật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.