Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 326: Chương 326




Cố Tiểu Mạch vừa bước vài, cô ý tá nhìn cô giống như gặp được cứu tinh.

“Sao thế?”

“Cô là người nhà của Tổng giám đốc Mộ phải không? Tổng giám đốc Mộ vẫn chưa tỉnh, tôi không thể thay đồ cho anh ấy, phòng bệnh khác đang cần tôi đi làm việc, cô thay giúp tôi nhé.” Cô y tá nhanh chóng bước đến, đưa bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ cho Cố Tiểu Mạch, không đợi Cố Tiểu Mạch đồng ý cô y tá bye bye chào Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch lặng lẽ nhìn cô y ta đi ra khỏi phòng bệnh, cô lắc đầu ngán ngẩm, chuẩn bị quay người đưa bộ đồ cho Dịch Bách ở đằng sau.

Kết quả, á, người đâu?

Cố Tiểu Mạch mãi mới nhận ra cô trúng kế của Dịch Bách, cô giữ chặt bộ đồ trong tay, haiz, không nên mềm lòng!

Cố Tiểu Mạch, mày nên tìm cách trốn thoát, không phải sao?

Cô bước đến giường của Mộ Bắc Ngật, anh nhắm mắt, cô có cơ hội để quan sát khuôn mặt của anh.

Những lời của Dịch Bách cứ lởn vởn trong đầu cô, đêm đó, mưa xối xả, không chỉ có một mình Nam Thần An đi tìm cô.

Anh cũng đi, thậm chí còn vì tìm cô mà xảy ra tai nạn.

Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu không cho nước mắt rơi xuống.

Cô từ từ đưa tay ra nắm lấy tay của Mộ Bắc Ngật, cô lẩm bẩm: “Đây được coi là ở ác gặp ác? Anh sẽ phải trả những món nợ của Cố Lan Tâm!”

… Lúc Mộ Bắc Ngật tỉnh lại, căn phòng lặng lẽ, tiếng gọt táo truyền đến tai anh.

Điều quan trọng nhất chính là mùi hương của Cố Tiểu Mạch phả vào mũi anh, Mộ Bắc Ngật lập tức mở mắt nhìn qua đó!

Quả nhiên là Cố Tiểu Mạch, cô đang ngồi ở đó gọt táo cho anh, Mộ Bắc Ngật vui sướng trong lòng, anh nhìn chằm chằm cô.

Lúc Cố Tiểu Mạch phát hiện ra Mộ Bắc Ngật tỉnh lại, cô không biết Mộ Bắc Ngật đã tỉnh lại bao lâu rồi, cô ngây người, sau đó hững hờ hỏi một câu: “Tỉnh rồi à?”

“Cô ở đây tối nay?”

Không biết có phải Mộ Bắc Ngật vui mừng quá không mà vừa mở miệng đã hỏi câu này, trong phòng nhất thời ngập tràn sự ám muội.

Cố Tiểu Mạch dùy trì sắc mặt điềm tĩnh mặc dù có hơi đỏ lên một chút, cô đứng lên, Mộ Bắc Ngật cho rằng cô muốn đi!

Anh không thèm nghĩ đã đưa tay nắm lấy cổ tay cô, tay đang truyền nước, hành động của anh khiến kim tiêm chệch ra chỗ khác, máu chảy ra.

Cố Tiểu Mạch ngoái đầu lại nhìn thấy máu trên mu bàn tay của anh, cô không vui: “Tại sao lại không quan tâm đến vết thương của mình?”

“Cố Tiểu Mạch, cô quan tâm tôi đúng không?”

“Cái này không quan trọng.”

“Rất quan trọng.” Mộ Bắc Ngật trả lời rất nhanh.

Cố Tiểu Mạch cạn lời, trong mắt cô rập rì sóng vỗ, “Anh vì tôi mà bị thương, tôi nên chăm sóc anh.”

Cô bình tĩnh nói ra lời này, không biết có phải Mộ Bắc Ngật quá nhạy cảm hay không mà ánh mắt anh tối sầm, anh lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Mạch.

Cái nhìn chỉ có một giây, Mộ Bắc Ngật lên tiếng: “Cô biết rồi? Dịch Bách nói cho cô?”

“Đây đâu phải bí mật không gì mà phải giấu diếm.”

“Thế nên bây giờ cô cho rằng tôi dùng điều này để níu giữ cô?” Sắc mặt u ám, Mộ Bắc Ngật lạnh lùng hỏi.

Cố Tiểu Mạch biết anh hiểu nhầm rồi, anh cho rằng chỉ vì anh bị thương cô mới đến thăm anh.

Cô gỡ tay mình ra nhưng không được, cô tiếp tục nói; “Y tá nói, sau khi tỉnh lại anh phải thay bộ đồ mới, không buông tay, tôi làm sao thay đồ cho anh được đây?”

Mộ Bắc Ngật ngước mắt nhìn cô, vứt đi sự lo lắng, hòn đó trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.

Hóa ra cô không đi.

Anh từ từ buông tay cô ra, Cố Tiểu Mạch xoa xoa cổ tay đau nhói đi đến giá để đồ, cô cầm bộ đồ mới đi đến chỗ anh, “Mau thay đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.