Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 343: Chương 343




Ở bên kia, Cố Tiểu Mạch đã tỉnh lại rất nhanh.

Khi cô tỉnh lại, trong không khí lan tỏa mùi thuốc khử trùng, bên tai cô là một người đang nhẹ nhàng cầm cây kéo lên để cắt cái gì đó, cô bắt đầu mới lại, cô vẫn còn nhó trong khoảnh khắc cuối cùng khi cô ngất đi, phía sau cô toàn bộ phân xưởng đã bị đổ sập xuống.

Suýt nữa thì nhấn nhìn bọn họ vào trong biển lửa và bị ngọn lửa nuốt chửng, dữ dội và quyết liệt để khiến họ quy phục!

Chuyện phía sau như thế nào thì Cố Tiểu Mạch đã không còn nhớ nữa, nhưng hiện tại thì cô đang ở trong bệnh viện.

Bọn họ đã thoát ra ngoài chưa?

Cố Tiểu Mạch bất chợt mở to đôi mắt, Nam Thần An tỉ mỉ phát hiện ra cô đã tỉnh nên đã vội vàng quan tâm hỏi han một cách dịu dàng: “Tiểu Mạch, em không sao chứ? Anh rất lo lắng cho em.”

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu, liếc nhìn Nam Thần An, sắc mặt cô lúc này rất điềm tĩnh, cô bám vào thành giường để ngồi dậy: “Anh Nam, anh đến lúc nào thế?”

Nam Thần An không biết Cố Tiểu Mạch đã bị ngất khi nào, anh ta khẽ mím môi, tiếp tục nói: “Khi em được đưa tới bệnh viện thì anh đã vội chạy đến, anh đứng ở cửa phòng cấp cứu đợi em được đẩy ra, đây là điện thoại của em đúng không?”

Nam Thần An không biết là lấy được từ đâu ra chiếc điện thoại của Cố Tiểu Mạch, rồi đưa cho cô xem.

Trước khi xảy ra chuyện, Cố Tiểu Mạch vì muốn để người tài xế yên tâm nên đã đưa điện thoại cho ông ta, vậy thì lẽ nào anh Nam cũng đã đi đến hiện trường rồi sao?

Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trước mắt Cố Tiểu Mạch, cô bất chợt nhớ ra Mộ Bắc Ngật, trong lúc cô sắp chết thì anh ta đã mặc kệ tất cả mà chạy đến rồi đưa cô thoát ra ngoài, cô mở đôi môi khô nứt, trong miệng cô tràn ngập mùi vị đắng chát: “Mộ Bắc Ngật đâu? Anh ấy ở đâu?”

Nam Thần An điềm tĩnh đáp: “Khi anh đến, trước cửa phòng cấp cứu không có ai nên anh không nhìn thấy.”

Nam Thần An nói ra câu nói này là vì không muốn cô trở nên căng thẳng, trong biển lửa anh ta đã dùng toàn bộ sức lực bình sinh của mình để bảo vệ cho Cố Tiểu Mạch, một mình đơn độc chống lại ngọn lửa dữ dội!

Cố Tiểu Mạch ngay lập tức trở nên căng thẳng, cô không nghĩ ngợi gì mà hất chăn sang một bên rồi bước xuống giường, trên tay cô vẫn còn đang truyền nước.

Hai từ “đừng động” của Nam Thần An vẫn chưa kịp phát ra thì Cố Tiểu Mạch đã trực tiếp rút mũi kim ra khỏi tay của mình mà chạy vội ra bên ngoài.

“Tiểu Mạch, em vẫn còn đang bị thương mà!”

Cố Tiểu Mạch mím chặt môi, trên gương mặt cô đang ẩn chứa những suy nghĩ sâu xa không rõ ràng, cánh tay thì đã bị Nam Thần An giữ lại, Cố Tiểu Mạch theo bản năng hất tay anh ta ra!

Đại khái là không thể ngờ đến là Cố Tiểu Mạch lại làm như vậy, gương mặt của Nam Thần An bất chợt trở nên hối hoảng, Cố Tiểu Mạch quay người, nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng: “Anh Nam, vào lúc đó là Mộ Bắc Ngật đã không màng mọi thứ mà chạy đến nơi đó để cứu em, đáng lý ra là em phải đi thăm anh ấy.”

Câu nói vừa dứt thì Cố Tiểu Mạch đã không hề do dự thêm mà quay người chạy ra khỏi phòng bệnh, cơ thể cô có chút yếu ớt lại càng làm cho Nam Thần An cảm thấy sầu muộn và không cam tâm.

Hai tay buông thõng bên hông từng chút siết chặt lại thành hình nắm đấm.

Sàn nhà của bệnh viện rất lạnh, thực sự lúc này Cố Tiểu Mạch vần còn có một chút ám ảnh đối với bệnh viện, căn bệnh trầm cảm của cô vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn.

Cố Tiểu Mạch bám vào tường bước đi trong bệnh viện, xung quanh cô đều là những nhóm người không ngừng chuyển động cùng các y tá vội vã rời đi, Cố Tiểu Mạch không mang dép mà chỉ bước chân trần đi trên sàn, cảm nhận được sự lạnh buốt xuyên vào đến tận xương.

Bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình đang được Cố Tiểu Mạch mặc trên người, rộng rãi thoải mái, Cố Tiểu Mạch xõa tóc, sắc mặt tái nhợt, chỉ cúi đầu đi về phía trước.

Chỉ đến khi giọng nói bất thường của Dịch Bách bất ngờ gọi tên cô, “Cố Tiểu Mạch, cô tỉnh rồi sao?”

Cố Tiểu Mạch lập tức định thần lại, nhanh chóng đè nén lại những cảm xúc đang sục sôi trong lòng, cô nhớ lại những hành động và biểu hiện điên cuồng, tự hại bản thân, sợ hãi, dữ tợn đến thế nào của cô trong hai ngày qua vẫn còn xuất hiện trước mắt!

Cô bắt buộc phải kìm nén lại, trở lại trạng thái bình thường của Cố Tiểu Mạch.

Nhưng khi cô bị Dịch Bách làm cho giật mình thì cơ thể cũng không khỏi run lên, cô vội vàng mở to đôi mắt nhìn Dịch Bách, đôi môi mấp máy: “Dịch Bách!”

Dịch Bách khịt mũi, hứ một tiếng, ngữ khí có chút không tốt hỏi: “Cô bị thương mà còn chạy lung tung đi đâu vậy?”

“Tôi muốn đi thăm Mộ Bắc Ngật.”

Cố Tiểu Mạch chuyển động môi, nói một cách rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.