Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 345: Chương 345: Chương 346




Bàn tay Cố Tiểu Mạch đang lau vết thương chợt khựng lại, sắc mặt trở nên nghẹn ngào, cả hai chân… Mộ Bắc Ngât luôn quan sát sắc mặt của Cố Tiểu Mạch, ngờ bất giác cau mày ra thì cũng không có phản ứng nào khác.

“Buồn à?” Mộ Bắc Ngật cố ý hỏi.

Cố Tiểu Mạch bất chợt nghĩ lại khi trước cô đã dùng Vương Dật làm lá chắn để từ chối tình cảm của Mộ Bắc Ngật.

Lúc này lại bị Vương Dật suýt nữa thì thiêu chết trong phân xưởng, trước mặt Mộ Bắc Ngật cô đã thực sự gán cho hắn ta một cái mác, khiến hắn ta trở thành trò cười cho thiên hạ.

Cố Tiểu Mạch thu lại ánh nhìn lạnh lùng đối với Vương Dật trong đôi mắt và nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cố Tiểu Mạch, chuyện liên quan đến Vương Dật…”

Mộ Bắc Ngật cân nhắc nói rồi chở dừng lại một chút.

Nhưng không ngờ lai Cố Tiểu Mạch lại chủ động nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi anh, khi trước chuyện giữa tôi và Vương Dật chỉ là nói dối, giữa hai chúng tôi không hề có tình cảm gì, nhưng cũng là do lúc đầu tôi quá mù quáng, là tôi tự làm tự chịu thôi.”

Cố Tiểu Mạch tự cười nhạo một tiếng rồi lại giơ tay lên nhẹn nhàng dùng khăn ướt lau đi những vết lấm lem trên mặt Mộ Bắc Ngật, cô dịu dàng lau từng chút một.

Nghe thấy những lời thật lòng của Cố Tiểu Bạch cùng những hành động dịu dàng của cô đã làm cho sắc mặt của Mộ Bắc Ngật dần dần trở nên thảnh thơi hon, nhưng câu nói cuối cùng của Cố Tiểu Mạch lại khiến Mộ Bắc Ngật cảm thấy không vui, có lẽ cô vẫn chưa biết.

Mộ Bắc Ngật bất chợt đưa thân người về phía trước, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Cố Tiểu Mạch rồi ép buộc cô ngẩng đầu.

Cơ thể Cố Tiểu Mạch run rẩy, con ngươi vô hồn không kịp đề phòng mà chạm vào trong đôi mắt của Mộ Bắc Ngật.

Mộ Bắc Ngật mím chặt môi, rồi tiếp tục nói: “Tôi đã điều tra rồi, Vương Dật không phải là cha ruột của Nám Nám, họ không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào, còn về cha ruột của Nám Nám, tôi sẽ tiếp tục tìm thay cho cô, À! Chuyện của Vương Dật hãy để tôi giải quyết, bất luận là ai tôi cũng sẽ thay cô giải quyết!”

Anh nghiêm túc hứa với Cố Tiểu Mạch là muốn phá bỏ đi khoảng cách giữa cô và anh.

Không phải là cha ruột?

Lòng Cố Tiểu Mạch cảm thấy trấn động, gương mặt thì lại không còn sắc thái, cũng có thể đủ hiểu được tiền nhân hậu quả phát sinh của chuyện lần này, nếu nói phía sau Vương Dật không có người đứng ra chỉ đạo thì ai có thể tin được đây.

Vậy người đó là Cố Lan Tâm sao?

Cố Tiểu Mạch có chút hối hận, tại sao cô lại đem suy nghĩ trong lòng mình buột miệng nói thành lời được chứ, “Nếu là Cố Lan Tâm thì sao?”

Biểu cảm của Mộ Bắc Ngật không khó xử cũng không có lựa chọn, thậm chí đến cả bênh vực cũng không có, “Ai cũng giống nhau cả thôi.”

Cố Tiểu Mạch khẽ nheo mắt để che dấu cảm xúc chợt vụt qua, Mộ Bắc Ngật lại càng ngày càng tiến sạt lại gần cô hơn, hơi thở ấm nóng cứ một chốc lại phảng phất trước mặt cô.

Sự gần gũi hiếm thấy này trái ngược lại làm Cố Tiểu Mạch có chút không thoải mái, rõ ràng là cô đang bôi thuốc cho anh vậy mà lúc nay sao lại nhích lại gần với anh thế này rồi… Trong tiềm thức Cố Tiểu Mạch muốn đưa tay đẩy anh ra, khí chất nam tính lạnh lùng tràn ngập xung quanh cơ thể làm cho Cố Tiểu Mạch cảm thấy không khí xung quanh có chút loãng.

“Vẫn còn giận tôi sao? Giận tôi vì đêm đó không đến cứu cô?” Mộ Bắc Ngật dùng tất cả mọi cách khác nhau nhưng lại không thể dỗ dành được cô gái này, nên sau đó Mộ Bắc Ngật đã bắt đầu suy đoán lung tung.

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch có chút ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn anh, sao anh ta lại nghĩ như vậy chứ?

Tai nạn xe, hỏa hoạn- anh đều thay cô nhận lấy uất ức.

Cố Tiểu Mạch mở miệng nói: “Không phải.”

“Vậy thì tốt.” Cảm xúc của Mộ Bắc Ngật rất dễ để hài lòng, ví dụ vào lúc này, đôi mắt đen của anh đang nhìn cô cười, một tay anh đặt lên phần giữa eo của Cố Tiểu Mạch, kéo có thể cô về phía trước, Tránh qua bắp chân của mình, Mộ Bắc Ngật cũng không cảm thấy quá đau đến thế, anh cúi đầu nhìn đôi môi của cô, cuối cùng thì đã có thể giải tỏa được sự đau khổ của tương tư rồi!

Mộ Bắc Ngật vui vẻ cúi đầu, vào lúc Cố Tiểu Mạch chưa kịp phản ứng lại thì anh đã hôn lên đôi môi cô, ngọt ngào vô cùng.

Cố Tiểu Mạch cảm thấy kỳ lạ đôi mắt mở to, khi ngạc nhìn giám đốc Mộ với sự khó hiểu, trong lúc hôn cô, Mộ Bắc Ngật còn không quên dành ra một chút thời gian để nói với cô một điều, giọng nói của anh vừa mê hoặc lại vừa uy lực, dễ dàng thu hút tâm trí của người khác. “Chuyên tâm một chút, hửm?”

Cô không thể ngăn cản được anh nên chỉ có thể bị anh “ép buộc” phải đắm chìm vào trong đó.

Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang họ thì Có Tiểu Mạch mới dường như bừng tỉnh, cơ thể cô lập tức lùi lại phía sau, trong chớp mắt thoát khỏi Mộ Bắc Ngật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.