Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 353: Chương 353: Chương 354




Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, vốn dĩ cô muốn ngước mắt lên để chiến đấu với Mộ Bắc Ngật nhưng ai ngờ Mộ Bắc Ngật đã không nói lời nào mà đã ôm lấy eo rồi bế cô lên.

Cô đã gầy hơn trước rất nhiều, lúc này ôm ở trong lòng cũng không hề nặng một chút nào.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại và đi đến bên giường, sắc mặt của Cố Tiểu Mạch thì lại có sự thay đổi lớn, sự phản kháng lúc đầu đã biến thành những cú đánh, cô nắm chặt nắm đấm rồi thẳng tay đấm vào vai của Mộ Bắc Ngật, nhưng người bị đánh hình như không cảm thấy đau một chút nào!

Đến bên giường Mộ Bắc Ngật liền đặt cô lên giường!

Cố Tiểu Mạch vẫn muốn vùng vẫy, ai ngờ Mộ Bắc Ngật lại nhẹ nhàng nắm chặt lấy cổ tay của cô, dùng ngữ khí nghiêm túc nói, “Còn động đậy nữa là tôi sẽ cưỡng hôn em đấy, em dám thử không?”

Anh nói rất nghiêm túc, Cố Tiểu Mạch gần như đã bị dọa đến sợ rồi, Nám Nám vẫn còn ở bên cạnh, cô không muốn để con bé nhìn thấy!

Khi Cố Tiểu Mạch đang đối mặt với Mộ Bắc Ngật, thì biểu cảm của anh sẽ luôn bình tĩnh hơn một chút, Nam Thần An lúc đó đã đứng ở cửa phòng bệnh, anh ta có thể nhìn rõ được sự giận dữ trên gương mặt của Cố Tiểu Mạch!

Anh đã luôn ở bên cạnh Cố Tiểu Mạch, biết được một cách rõ ràng rằng trong quãng thời gian cô phải chịu sự tổn thương này sắc mặt của cô đã luôn rất hiền lành, những vết thương trong lòng đến hiện tại cũng chưa hoàn toàn bình phục, đó là thứ mà cô không thể động vào được!

Trước tiên Cố Tiểu Mạch sẽ tức giận cuối cùng sẽ chuyển thành giận dỗi, lạnh lùng không thèm nói chuyện với Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật cũng không ép buộc cô, mà anh sẽ thỏa mãn từng chút một mà mở lời, “Chỉ cần không phải là gương mặt lạnh tanh nhìn tôi là được, những thứ khác tôi đều có thể chấp nhận.”

Tỉ mỉ nghe kỹ một chút thì câu nói này thực sự là một câu nói vô cùng mê mẩn và cưng chiều, bất giác trái tim của Cố Tiểu Mạch có chút rung động và có sức công phá từng chút một.

“Giám đốc Mộ, xin anh đừng nghĩ nhiều nữa, kẻo lại đến mức tự lừa chính mình đấy.”

Mộ Bắc Ngật mở chai nước muối sinh lý ở bên cạnh ra, trong tay cầm bông băng, vốn dĩ anh muốn lau sạch chân cho Cố Tiểu Mạch, nhưng khi anh nghe thấy cô nói vậy thì sắc mặt liền đanh lại, tiếp đó thì nghiến răng nói: “Cứng miệng!”

Anh cúi đầu chuyên tâm lau sạch chân cho Cố Tiểu Mạch, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào phần mắt cá chân, vị trí mà anh đang nắm chân của cô, nó chiếm trọn con tim đến cả nơi để suy xét cũng không có.

Cố Tiểu Mạch mím chặt môi, Nam Thần An ở bên ngoài cũng không thể nhìn tiếp được nữa!

Cánh cửa bất chợt được mở ra, phá vỡ sự yên lặng của căn phòng.

Nám Nám vốn dĩ đang ngồi ở bên cạnh trộm cười nhưng lúc này lại nghe thấy động tĩnh thì liền nhìn ra phía ngoài cửa, khi cô bé nhìn thấy Nam Thần An thì lại có chút thất vọng, haiz, sao chú Nam lại đến không đúng lúc như vậy chứ!

Đôi mắt tối sầm của Nam Thần An dần dần nhuộm thành màu mực, nhìn sự rộn ràng nơi con tim của Cố Tiểu Mạch thì liền đi thẳng đến chỗ cô: “Tiểu Mạch, sao lại để giám đốc mộ ở đây quỳ gối lau chân cho em vậy, để anh làm.”

Gương mặt của Mộ Bắc Ngật dần dần trở nên lạnh lùng, nhìn thấy một bàn tay được đưa đến trước mặt, anh ngước lên nhìn, đôi mắt của hai người đối diện với nhau, tiếp đến là một cơn sóng gió sắp nổi lên.

Nam Thần An càng nhìn Mộ Bắc Ngật một cách lạnh lùng, người bình tĩnh phía sau liền nói: “Giá đốc Nam, anh muốn cướp việc mà tôi nên làm sao?”

Dưới sự bình tĩnh của người phía sau trái lại càng làm cho Nam Thần An tức giận vô cùng!

“Giám đốc Mộ, anh đã quên mất thân phận của mình rồi sao, Tiểu Mạch lúc này đang chống lại anh, lẽ nào giám đốc Mộ không nhìn ra sao?”

Nam Thần An trở nên nôn nóng, dứt khoát nhắc đến Cố Tiểu Mạch, anh ta biết, Cố Tiểu Mạch sẽ không để anh ta mất mặt.

Anh ta nhìn về phía Cố Tiểu Mạch, cùng lúc đó, Cố Tiểu Mạch đã bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Cố Tiểu Mạch lại cảm thấy sắc mặt của Mộ Bắc Ngật khiến cô không thể nào tránh né, có một cảm giác bị không chế đến mức cảm thấy bất lực vì không thể thoát ra, khi cô gặp anh IQ của cô đã giảm chỉ còn 100.

Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch tối sầm lại, vùng vẫy khỏi bàn tay của Mộ Bắc Ngật, “Giám đốc Mộ, anh buông tôi ra đi.”

Gần như trong chốc lát, Nam Thần An đã bất giác thở phào một hơi, tiếp đó thì tự tin nhìn Mộ Bắc Ngật.

Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật tối sầm lại, anh chậm rãi thả lỏng tay, ngay lập tức Cố Tiểu Mạch đã nhanh chóng thu lại chân của mình.

Mộ Bắc Ngật đứng dậy, Cố Tiểu Mạch nhất thời cảm thấy có hai ngọn núi đang bao quanh trước mặt mình.

Sắc mặt anh không tốt một chút nào, Cố Tiểu Mạch biết được điều này thì cũng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.