Cho dù chân của anh đang truyền đến một cơn đau đớn thâu xương, nhưng Mộ Bắc Ngật vẫn không chịu buông Có Tiểu Mạch ra, vẫn ôm chặt lấy cô, chỉ là trên trán anh đã túa ra mồ hôi lạnh, cúi đầu đau đớn kêu một tiếng.
Có Tiểu Mạch bắt giác nhận ra và mở to đôi mắt: “Xin lỗi anh, tôi quên mát, anh…không bôi thuốc sao.”
Mộ Bắc Ngật lạnh nhạt đáp lại một tiếng, Có Tiểu Mạch sau đó đã vùng vẫy muồn kiểm tra chân một chút, nhưng Mộ Bắc Ngật thì lại vẫn nhớ kĩ chuyện khi nãy nên đã dập tắt cái suy nghĩ nhỏ bé của cô.
Gần như một khoảnh khắc, Mộ Bắc Ngật ghé môi mình sát vào một bên tai của Có Tiểu Mạch, ma mãnh uy hiếp: “Đừng tưởng rằng chỉ bằng một chiêu trò nhỏ đó thì tôi sẽ buông cô ra, vết thương trên cái chân này tôi căn bản là không đề ý tới, lời khi nãy tôi đã nói rất rõ ràng rồi, muốn tôi buông cô ra thì cũng được thôi, nhưng trước đó thì…”
Mộ Bắc Ngật ngắt quãng những từ cuối cùng của câu nói, tiếp đó thì lại cúi đầu nhìn Có Tiểu Mạch, đôi môi mím nhẹ, hình dáng đôi môi rất đẹp, thật sự rất thu hút.
Có Tiểu Mạch cắn chặt môi, nói một lời thật lòng, cô và anh ta cũng không phải.. lần đầu tiên nữa, có gì phải sợ đâu chứ!
Còn tốt hơn so với việc bị người khác coi là diễn viên!
Lòng Có Tiểu Mạch đấu tranh một hồi, cuối cùng đành liều mình kiếng chân, nhanh chóng phóng như bay chạm nhẹ vào môi của anh, giống như là chuồn chuồn chạm nước vậy, chạm nhẹ rồi bay đi!
Có Tiểu Mạch càng thêm vặn vẹo cơ thể của mình, “Được rồi, anh có thể buông tôi ra rồi.”
Mộ Bắc Ngật cảm nhận được sự mềm mại trên môi, đôi mắt đen nhánh cũng dần dần nở nụ cười, không xa nữa rồi.
Anh làm đúng theo lời đã hứa mà buông cô ra, ngay một giây sau thì anh lại lộ ra biểu cảm đau khổ ngay trước mặt cô, giống như là không thể chịu đựng được sự đau đớn trên chân mình, trong tiềm thức cơ thể nghiêng người về phía trước.
Đối với vết thương trên chân của Mộ Bắc Ngật, Có Tiểu Mạch vẫn có một chút áy náy, cơ thể gầy gò lập tức đỡ lấy cơ thể cao lớn của Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật, anh không sao chứ?”
Mộ Bắc Ngật khẽ nhíu mày, “Tôi không sao, tôi đưa cô về.”
Có Tiểu Mạnh đã nhìn qua vết thương của Mộ Bắc Ngật, nó bị cháy xém và sẽ để lại sẹo, thực ra anh cũng vừa gặp phải tai nạn xe hơi nên cơ thể của anh lúc này rất yếu.
Chỉ có lần này, Có Tiểu Mạch đã không thể khống ché được nỗi lòng của mình, cô đau lòng, nhưng cô chỉ cho phép bản thân mình được mắt đi kiểm soát một lần đó thôi, chỉ là cô không ngờ được, sự cô độc của hai người lại là buỏi tối bị lộ tin tức đó.
“Tôi đỡ anh lên xe.”
Không cùng lúc này, trong nhà họ Mộ, lão Mộ khẽ nở nụ cười nhìn chiếc máy tính bảng mà bác Trần gửi qua, trong lòng càng thêm chắc chắn là Có Lan Tâm, thủ đoạn này làm cũng không tồi, lời dụng dư luận để đưa Có Tiểu Mạch lên đỉnh điểm, trở thành người độc ác mà mọi người hắt hủi!
Cũng giúp ích được một chút vào hôn lễ.
Còn Mộ phu nhân thì khép lại khe cửa đã được mở, đưa mắt nhìn bản tin trên chiếc máy tính bảng, mắt bà ta sáng lên, sự hận thù vụt qua trước mắt!
Có Lan Tâm, trái người lại là người mưu mô hơn so với tưởng tượng!
Vậy là cô ta lại một lần nữa lật ngược tình thé, làm thế nào đây?
Thời gian rất nhanh đã sang đến ngày hôm sau, khi Có Tiểu Mạch tỉnh lại, dụi đôi mắt đang ngái ngủ, không biết tại sao trong đầu cô lại đang tái hiện lại khung cảnh tối qua khi Mộ Bắc Ngật đưa cô về nhà.
Anh không chồng lại cô mà lại đưa cô về nhà họ Nam, dáng vẻ cô đơn rời đi của anh lại một lần nữa khắc sâu vào trong trái tim của cô.
Mộ Bắc Ngật, có khả năng làm cho Có Tiểu Mạch mềm lòng…
Đến nỗi Có Tiểu Mạch mát ngủ đến nửa đêm thì mới dần dân thiếp đi, Nam Thần An nhẹ nhàng cằm ly sữa nóng bước vào phòng, “Tiểu Mạch, anh sẽ giải quyết vấn đề tin tức, em đừng lo lắng, nhưng hôm nay nếu em cần ra ngoài, thì anh sẽ đi với em, nếu thì sẽ không được an toàn.”
Nghĩ đến lới hứa tối qua rằng cô sẽ cùng với Mộ Bắc Ngật đi tham dự lễ khai giảng, Có Tiểu Mạch vô thức từ chói: “Không cần đâu, anh Nam, hôm nay em sẽ đi dự lế khai giảng của Nám Nám.”
“Anh đi cùng em.”
“Không cần đâu ạ!”
Có Tiểu Mạch từ chói một cách nhanh chóng như vậy làm cho cô bắt giác nhận ra phản ứng của mình đã quá mạnh mẽ rồi.
Nam Thần An khẽ nhíu mày, nhưng lại không ép buộc Có Tiểu Mạch mà chỉ coi lời cô nói là thật rồi nhìn cô, cô ngượng ngùng cười, “Anh Nam, công ty của anh nhiều việc bận bịu như vậy, những chuyện như này vẫn nên để em tự mình qua đó là được rồi, em đã hẹn được xe đến đón rồi!”
“Thật sao?” Nam Thần An điềm đạm nói.