Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 370: Chương 370: Chương 371






Trong khoảnh khắc Có Tiểu Mach nắm chặt chiếc chiếc túi đựng đồ ăn sáng bỗng cứng đơ lại, trái tim của cô lại một lần nữa chuyển động, đôi mắt cũng cảm thấy có chút xay xè.

Mộ Bắc Ngật thả người trên sô pha, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt hướng về lọ thuốc trên bàn hồi lâu, có chút thát thần.

Chỉ đến khi Cố Tiểu Mạch từ bên ngoài bước vào, Mộ Bắc Ngật nghe thầy động tĩnh và nghĩ đó là Dịch Bách thì đã lập tức hét lên: “Dịch Bách, muồn bị đuổi việc phải không?”

“Tự động đi vào văn phòng của sếp thì sẽ bị đuổi việc sao?” Có Tiểu Mạch đứng đó nhẹ giọng hỏi.

Mộ Bắc Ngật lập tức kinh ngạc nhìn sang, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và bất ngờ, không ngờ rằng Có Tiểu Mạch thật sự sẽ xuất hiện ở đây.

Anh cả đêm không ngủ, hai mắt hiện rõ những đường máu đỏ, đáy mắt cũng có chút đường màu xanh do thức đêm, cả người tỏ rõ sự mệt mỏi.

Có Tiểu Mạch trong chốc lát có chút sững sờ và đau lòng, lững thững đi tới: “Thức khuya, bỏ bữa sáng, không bôi thuốc, giám độc Mộ muốn tự hành hạ bản thân mình như vậy sao?”

Được nghe cô nói vậy, sự ngạc nhiên và bắt ngờ vẫn lóe lên trong mắt Mộ Bắc Ngật, anh không thẻ tin.

Anh đã sững sờ một lúc, nhưng Có Tiểu Mạch ngược lại còn bị phản ứng của anh làm chó có chút buồn cười.

Mộ Bắc Ngật nhìn tháy rõ nụ cười từ khóe miệng Có Tiểu Mạch, là nụ cười thật sự, anh ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, “Cười rồi.”

“Hả?” Có Tiểu Mạch nheo mặt và nghiêm nghị nhìn anh.

Kể từ khi cô ấy đến, tất cả sự cáu kỉnh và buồn tẻ trong đầu anh đã biến mát, một số đã được chữa lành bằng nụ cười rạng rỡ của cô.

“Cố Tiểu Mạch, thừa nhận rằng em đang lo lắng cho anh đi chứ!” Tư thế của Mộ Bắc Ngật thanh cao, anh nói một cách thư thái và thản nhiên, trong ánh mắt còn ẩn giấu nụ cười.



Anh cầm hộp cơm lên, đơn giản ăn vài miếng, nhưng lại cảm thầy không muốn ăn nên đành đặt lại lên bàn.

Có Tiểu Mạch không ép anh, mà chuẩn bị hỏi anh rằng anh cần cô làm những việc gì.

Mộ Bắc Ngật lại mở lời trước, “Có Tiểu Mạch, còn nhớ tôi còn hai lần có hội không?”

“Hả?” Có Tiểu Mạch bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh ta thì liền có một dự cảm không lành liên tục xuất hiện.

Quả nhiên!

Nụ cười đắc thắng của Mộ Bắc Ngật không hề tốt một chút nào, “Nếu đã lo lắng cho anh như vậy, bây giờ đi ngủ cùng anh, đây là công việc của ngày hôm nay.”

Mượn việc công để làm việc riêng? Có Tiểu Mạch giống như một con cừu non bị chờ để giết thịt, hoặc là bị Mộ Bắc Ngật bắt ép trèo lên trên cột, xem hai yêu cầu này cái nào quá đáng hơn!

Gần như trong một khoảnh khắc, Có Tiểu Mạch liền bật dậy khỏi chiếc khế sô pha, nghiêm túc nói: “Giám đốc Mộ, tôi bán sức chứ không bán thân, huống hồ lại đang ở trong công ty.”

“Ý của cô là không ở trong công ty thì có thể sao?” Mộ Bắc Ngật vắt chéo đôi chân dài, thư thả ngồi phía sau, liếc mắt nhìn bóng lưng của Có Tiểu mạch, sau đó thì ma mãnh nói.

Có Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, bây giờ cô có hồi hận thì còn kịp không?

Nhưng Mộ Bắc Ngật đã đứng lên trước cô một bước, khi anh đứng bên cạnh Có Tiểu Mạch, lông mày của anh hơi nhếch lên, dường như cơn đau ở chân lại trở nên rõ ràng và dữ dội hơn, khiến anh có chút khó chịu!

Và Có Tiểu Mạch thì đã nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn ở anh, và di chuyển ánh mắt của mình xuống dưới trong tiềm thức.

Chiếc quần âu ôm chặt lầy chân của Mộ Bắc Ngật, nhưng lại có chút đau đớn và run rầy.

Có Tiểu Mạch láy lại vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói: Anh nhát định phải thoa thuốc!”

“Em thoa cho anh, nếu không thì anh sẽ không thoa.” Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật mặt không thay đổi, kéo Cố Tiểu Mạch đến gần, họa bút thành văn, vô cùng thành thạo.

Bởi vì hai người tiếp xúc quá gần, nên khi Mộ Bắc Ngật nói, hơi thở ấm áp phảng phát trước mặt Có Tiểu mạch, hơn nữa giọng nói của anh rất mềm mại tháy, đôi mắt lắp lánh ánh sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.