Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 379: Chương 379: Chương 380




“Cái này uống rất ngon.”

“Anh lừa tôi.”

Mộ Bắc Ngật trong mắt ẩn giấu nụ cười, giống như cảm thấy Có Tiểu Mạch như thế này mới là chân thực, khắp người cũng không dựng lên lớp gai, càng sẽ không nói chuyện với anh qua lớp cửa sổ bằng giấy nữa rồi.

“Tôi lừa em khi nào, uống một ly đi. Đây là loại rượu lâu năm được ủ trong hằm hàng chục năm, ngon vô cùng, không uống thì sẽ có chút tiếc nuối đầy.”

Mộ Bắc Ngật không chớp mắt cằm chai rượu đỏ có nồng độ cực cao để đánh lừa cô, Cố Tiểu Mạch chậm rãi mở đôi mắt mơ màng cô gắng nhìn chai rượu trước mặt.

Cô giống như nửa tin nửa không tin dò hỏi: “Là, thật sao?”

“Là thật.”

“Vậy thì tôi muốn ném thử.” Có Tiểu Mạch giống như một con mèo con ham ăn lao đền, chộp lấy chai rượu và uống.

Thỉnh thoảng, giọng nói trầm ám và đầy mê lực của Mộ Bắc Ngật sẽ truyền đền bên tai, sẽ vang lên, “Có phải là rất ngon không?”

“Vẫn cay như vậy mà! Chà, cay quái”

Có Tiểu Mạch cứ lầy tay không ngừng vẫy vẫy tạo ra chút hơi gió quạt mát cho gương mặt, bởi vì khó chịu, nên gương mặt cũng hơi nhăn nhó.

Không chút che giấu cảm xúc của mình, hoàn toàn nới lỏng ranh giới.

lúc này Mộ Bắc Ngật mới biết chắc rằng cô đã say, nên đã tìm nơi nhạy cảm nhát của cô, sờ nắn vuốt ve tai của cô, lập tức cả cơ thể của Có Tiểu Mạch liền rùng mình run rấy.

“Ai da, đừng chạm vào tôi, thật khó chịu!”

“Uống say rồi?”

“Tôi còn lâu mới say.”

“Vậy tôi là ai?”

Hai người họ người hỏi người trả lời, Có Tiểu Mạch bát chợt nghiêm túc nhìn Mộ Bắc Ngật, lúc đầu là muốn tỉ mỉ nhìn kỹ gương mặt của anh, “Là Mộ Bắc Ngật.”

Mộ Bắc Ngật chưa kịp nở nụ cười thì đã nhìn tháy đôi mắt của Có Tiểu Mạch dân dân trở nên phức tạp và đau đớn, nước mắt cứ thế trào khỏi khóe mị, lăn dài trên má.

Trái tim của Mộ Bắc Thâm có chút lay động, khàn giọng nói: “Sao em lại khóc?”

“Tôi không muốn thích anh.”

Nhưng không thể khống chế được mà vẫn thích anh không phải sao?

Khuôn mặt cải trang bị xé nát hoàn toàn, Có Tiểu Mạch cắn chặt môi, kiềm chế để không bật khóc.

Mượn cơ hội lần này, Mộ Bắc Ngật liền nhân cơ hội hỏi: “Ngoan, Tiểu Mạch, nói tôi nghe máy ngày này đã xảy ra chuyện gì có được không? Hửm?”

Mắy ngày nay, mầy ngày nay.

Có Tiểu Mạch cắn vào đầu lưỡi, cảm nhận được cơn đau nên dường như có chút tỉnh táo.

“Tôi không nhớ.”

Đó là chuyện cô ấy không muốn nhắc đến, dù có say thì cô ấy cũng có sự cảnh giác của bản thân mình, ngậm miệng không nói.

Mộ Bắc Ngật nheo mắt, che đi cảm xúc chạy vụt qua trong hóc mắt, đổi câu hỏi: “Vậy em có thích tôi không? Không được phép giấu giềm.”

Có Tiểu Mạch mở to đôi mắt long lanh nước nhìn Mộ Bắc Ngật, đôi môi đỏ mọng mím chặt, câu trả lời này có nên nói ra không đây?

“Còn cứng miệng như vậy à?”

Mộ Bắc Ngật cách cô rát gần, đôi môi đỏ mọng nước này đã quyến rũ anh suốt một đêm, khi anh phát hiện ra cô ở phòng vệ sinh thì đã hận không thể lập tức lao đến hôn cô đầy mãnh liệt, bây giờ lại càng muốn hơn!

“Ừm”

Có Tiểu Mạch ngay lập tức bị hôn, tuy không nói ra nhưng cơ thẻ thì lại rất thành thật, ngay sau đó Có Tiểu Mạch ôm láy cỗ của Mộ Bắc Ngật và hôn sâu hơn.

Đôi mắt Mộ Bắc Ngật sáng như sao vậy, vừa có sự bắt ngờ lại vừa có chút kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.