Những người đàn ông mặc đồ đen như thể không nghe tháy, tiếp tục nhác tất cả những đồ vật trong văn phòng ra và đập nó xuống đắt phát ra tiếng động lớn.
Có Tiểu Mộ ngay lập tức bước tới để ngăn cản, người đàn ông mạnh mẽ hát cánh tay của Có Tiểu Mạch ra, vẻ mặt hung dữ như muốn dồn cô vào chỗ chết.
Đột nhiên, Cố Tiểu Mạch bị người đàn ông mặc áo đen đầy sang chiếc bàn bên cạnh, lưng đập vào góc bàn làm cho Có Tiểu Mạch đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Đừng có ở đây làm chướng mắt!”
“Hôm nay không chịu đi thì cũng phải đi!”
Người đàn ông mặc đồ đen tiếp tục tháo dỡ đồ đạc như chốn không người, Có Tiểu Mạch gắng chịu qua cơn đau, “Ở đây có camera, nếu các người đột nhập trái phéo thì…”
Có Tiểu Mạch chưa kịp nói xong đã có người chế giếu: “Cô nghĩ, camera giám sát ở đây có dùng được được không?”
Họ đã chuẩn bị từ rất sớm rồi, ở đây sẽ không có bắt kỳ camera nào được mở.
Sau khi những người mặc đồ đen gần như đập phá đồ đạc xong thì đã thay đổi mục tiêu, nhìn Có Tiểu Mạch đang đứng bên cạnh, Có Tiểu Mạch giật mình khi nhìn thấy ba người mặc đồ đen đang đi về phía mình.
Bất giác, cô lùi lại hai ba bước về phía sau, phòng bị cảnh giác nhìn họ, “Các người định làm gì?”
“Cô nói xem.”
Một trong những người đàn ông mặc đồ đen thô bạo nắm lây vai của Có Tiểu Mạch, với sức lực cánh tay rất lớn hắn đã bóp chặt vai của Cố Tiểu Mạch, khiến cô có cảm giác như xương bả vai của mình đã bị vỡ nát.
Có Tiểu Mạch gắng sức vùng vẫy, nhưng cũng không thể chống lại được sức lực to lớn của ba người đàn ông.
“Bây giờ cần tháo dỡ chính là cô rồi.”
Khóe môi người đàn ông mặc đồ đen khẽ nhéch lên, kéo thân thể gầy yếu của Có Tiểu Mạch ra ngoài.
Có Tiểu Mạch sau đó nhận ra rằng mình đang gặp nguy hiểm, họ căn bản không phải do Mộ Bắc Ngật cử đền, néu để họ bắt được, nhất định cô sẽ lại rơi vào vòng nguy hiểm!
Có Tiểu Mạch trừng mắt, dùng hết sức bình sinh, nhắc chân mạnh mẽ đá vào người mặt đồ đen, ngay lúc này bên tai truyền đến một gầm đây đau đớn và tức giận!
Có Tiểu Mạch nhắc chân cố gắng chạy thoát nhưng lại bị người đàn ông phía sau bắt ngờ tóm gọn, một người đàn ông mặc đồ.
đen khác bắt ngờ giơ chân ra làm cho Có Tiểu Mạch bị vấp mà ngã sõng soài dưới sàn.
Nhưng dù vậy, Có Tiểu Mạch vẫn không từ bỏ việc chạy thoát.
Cô dùng ngón tay bám chắc lấy sàn nhà, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, cảnh tượng này xảy ra ở tầng cao nhát, lại không có người lên trên này, giống như người mặc đồ đen vừa nói, chúng làm tất cả những chuyện này sẽ không bị người khác phát hiện ra!
Có Tiểu Mạch muốn bỏ chạy về phía trước, nhưng người đàn ông mặc đồ đen lại không cho Có Tiểu Mạch cơ hội chạy thoát, trực tiếp kéo cổ chân Có Tiểu Mạch, người đó dường như biết được chuyện cỗ chân cô đã từng bị trói bởi dây xích vậy, mặc dù hôm nay cô mặc quần bò dài, nhưng vẫn bị những người đó nắm chắc vào những nơi bị thương của cô cực kỳ chính xác!
Có Tiểu Mạch nhát thời đau đớn vô cùng, cơ thẻ bị người đàn ông mặc đồ đen kéo lại về phía sau, chà xát trên sàn, đau đớn cùng cực.
“Cô không thoát được đâu.” Giọng nói man rợ và đáng sợ của người áo đen tiếp tục văng vẳng bên tai cô.
“Nếu cô chạy trốn lần nữa thì sẽ giống như chiếc bình hoa vỡ nát kia vậy, thịt nát xương tan!”
Người đàn ông mặc đồ đen vươn tay ra và nắm lấy vai của Có Tiểu Mạch, với một lực nhẹ thì anh ta đã có thể nhác Có Tiểu Mạch khỏi mặt đất một cách dễ dàng.
Đúng lúc này, người đáng lẽ không nên xuất hiện là giám độc Mộ lại xuất hiện rồi.
Ba người áo đen nhìn nhau, trong vụt qua vài phần phòng bị và lo lắng, khi trước họ không phải đã dùng cuộc gọi hội nghị để giữ chân Mộ Bắc Ngật lại hay sao?
Chuyện này có thể kéo dài ít nhất là nửa tiếng đồng hồ, nhiều nhát mà một tiếng hơn cũng chưa thể kết thúc được!
Mộ Bắc Ngật xuất hiện ở đây, khi anh nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trước mắt, sắc mặt dịu dàng bỗng trở nên lạnh lẽo, trong mắt tràn đầy sự tức giận!
“Dừng tay!”
Có Tiểu Mạch trong lúc đau đớn, chỉ cảm thầy có tiếng bước chân gấp gáp chạy tới bên cạnh, giây tiếp theo, cơn đau nặng nề trên vai cũng từ từ biến mắt.