Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 392: Chương 392: Chương 393




Chết tiệt, câu nói này làm cho đầu của Có Tiểu Mạch dường như nỗ tung, những dòng máu chảy khắp người đều đang lên tiếng kêu gào.

Lẽ nào để cho anh ta kiểm tra ra căn bệnh tâm lý mà cô đang mắc phải sao?

Ý nghĩ đầu tiên của Có Tiểu Mạch là bỏ chạy, hai tay nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi cổ tay của Mộ Bắc Ngật, ép chúng phải tách ra.

Cánh tay của Mộ Bắc Ngật lai rắn như đá, Có Tiểu Mạch trở nên gắp gáp lại không thể bộc lộ nó lên trên mặt, “Tôi rất ồn, không có bắt cứ ván đề gì, tại sao phải kiểm tra, tôi có quyền từ chối.”

“Em sợ cái gì? Có Tiểu Mạch.”

“Là giám đốc Mộ đã quá đáng rồi.”

Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật trở nên khó coi, điềm đạm nói: “Vậy thì cứ coi là tôi quá đáng là được rồi.”

Anh nắm cổ tay của Có Tiểu Mạch và nhẹ nhàng kéo cô về phía trước, anh kéo cô chính xác va vào người anh rồi giữ cô thật chặt, hai cơ thể dính vào nhau không có một khe hở.

Có Tiểu Mạch kêu lên một tiếng đau đớn, lòng càng thêm hồi hộp, dứt khoát đánh liều, cô cúi đầu cắn một cái vào phân cỏ tay trắng trẻo của Mộ Bắc Ngật, cô ra tay vô cùng tàn nhẫn, ngay cả Có Tiểu Mạch cũng cảm thấy lợi của cô đã bị cắn rách mà chảy máu.

Mộ Bắc Ngật hứ một tiếng, từ đầu đến cuối đều nắm chặt cổ tay cô, không có ý định buông ra.

Có Tiểu Mạch giống như một chú thỏ con bị giật lông, đứng trước mặt Mộ Bắc Ngật, đối diện với khuôn mặt tuần tú và lãnh đạm của Mộ Bắc Ngật.

“Em không muồn kiểm tra thì cũng không sao, nói cho tôi biết là em đang bị bệnh gì.”

“Tôi nói cho anh nghe thì anh sẽ thả tôi ra chứ?”

“Không, đi lên gặp bác sĩ để xác nhận.”

Đồ gian xảo! Như vậy thì Có Tiểu Mạch cũng không thẻ lây một số biểu hiện của bệnh cảm bình thường đề qua mắt anh ta rồi.

Có Tiểu Mạch không có đường lui nên trong lòng cảm thấy rồi bời, cuối cùng sắc mặt cũng dẩn bình tĩnh lại, lãnh đạm nhìn Mộ Bắc Ngật, giống như là đã từ bỏ vùng vẫy, điềm tĩnh một cách hiếm thấy nhìn anh ta, ám ức nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không lừa anh đâu, anh thả tôi ra trước đi.”

“Có Tiểu Mạch, lòng tin và danh dự của em ở chỗ tôi là đã về con số 0 rồi.”

Nó có nghĩa là muốn anh thả cô ra sao? đến nghĩ đến chuyện này còn không được.

“Tôi nghiêm túc, nều không tin…”

Có Tiểu Mạch nghiêm túc nói, bát chọt liền kiễng chân, cũng không thèm chú ý rằng còn đang đứng ngoài cửa mà một tay bám vào khuỷu tay của Mộ Bắc Ngật, chủ động đưa đôi môi của mình qua đó.

Cảm giác ám áp khi hai môi chạm vào nhau, mùi hương từ kem đánh răng của Mộ Bắc Ngật truyền vào miệng của Có Tiểu Mạch, không ngờ kỹ thuật của Có Tiểu Mạch hiện tại…càng ngày càng tốt hơn rồi sao?

Đôi mắt cô khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào Mộ Bắc Ngật, thấp thoáng sự uyên chuyền và quyền luyền giữa cặp tình nhân.

Mộ Bắc Ngật trong chốc lát giống như người mát hồn, anh không chủ động, yên lặng nhìn Có Tiểu Mạch chủ động, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào.

Đồng thời Mộ Bắc Ngật cũng buông lỏng cảnh giác, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô chuẩn bị buông ra và ôm lây eo của cô.

Vào lúc này, trong mắt Có Tiểu Mạch lóe lên một nũ cười đầy vẻ đắc ý và mưu mộ, cô nhanh như chớp rời khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật, hai môi tách ra!

Có Tiểu Mạch không nghĩ thêm điều gì mà vắt chân lên cổ mà chạy, cô lao ra khỏi nhà họ Mộ và vội vàng chạy trốn.

Mộ Bắc Ngật vẫn dựa vào cửa, nhìn bóng lưng của Có Tiểu Mạch, cười đến ngây người, sau đó thì vô thức đưa tay lên sờ môi của mình, cô thực sự lại chủ động hôn anh?

Mộ Bắc Ngật đứng thẳng người, quay người trở lại phòng khách, nhanh chóng cầm láy chìa khóa xe, đuổi theo ra ngoài.

Có Tiểu Mạch chạy ra khỏi khu biệt thự một lúc lâu, sau đó thở ra một thở hồng hộc, đứng im cúi người, để bản thân nghỉ ngơi một lúc.

Mộ Bắc Ngật lái xe quan sát trên đường, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh như có thể nhìn tháu được suy nghĩ của Có Tiểu Mạch, muốn tìm thì sẽ lần theo con đường mà cô sẽ bỏ chạy, tìm kỹ từng chút một thì có thể tìm được ra.

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, lập tức lái xe qua đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.