Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 405: Chương 405: Chương 406




Anh mặc một bộ vest màu xám đen nên không thể nhìn thầy máu ở bên trong, Mộ Bắc Ngật từ chối: “Không cần, gửi tin nhắn văn bản cho Có Tiểu Mạch chưa?”

Dịch Bách vốn dĩ đang tìm kiếm thông tin danh tính của người đó, nhưng tình cờ lại tra ra thông tin của người đó mà Có Tiểu Mạch đã phái người đi điều tra, nên đã gửi danh tính của người đó cho Có Tiểu Mạch.

Dịch Bách gật đâu: “Nó đã được gửi rồi, thưa sếp.”

“Bắt người rồi lập tức đưa đến đồn cảnh sát.”

“Vâng, thưa sếp, nhưng tại sao phải dùng thân phận ẩn danh đề gửi cho Có Tiểu Mạch vậy? Có Tiểu Mạch biết là sếp đã giúp cô ấy không phải sẽ tốt hơn sao?” Dịch Bách không kiềm nén được mà hỏi anh.

Mộ Bắc Ngật quay đầu ra phía ngoài cửa sổ, “Cô ấy có lòng tự trọng của mình.”

Quả nhiên, sau khi Có Tiểu Mạch nhận được tin nhắn thì liền đi ra khỏi bệnh viện, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, lúc này xe của Mộ Bắc Ngật vẫn chưa rời đi, sau đó chiếc Rolls Royce đã rơi vào tầm mắt của cô.

Dịch Bách có chút bói rối nói: “Thưa sếp, Cố Tiểu Mạch đã ra ngoài rồi.”

Mộ Bắc Ngật lập tức liếc mắt nhìn thì tháy Có Tiểu Mạch đang nhìn thẳng về phía này, môi anh kéo dài thành một đường thẳng, chỉ nhìn thầy Có Tiểu Mạch đi về phía mình.

Mộ Bắc Ngật giơ tay án nút hạ cửa kính xe xuống, Có Tiểu Mạch liếc nhìn, bên trong không có bóng dáng của Cố Lan Tâm.

“Em muốn đi đâu, để tôi đưa em đi.”

Mộ Bắc Ngật thấp giọng, không nhìn ta được cảm xúc như thế nào.

Có Tiểu Mạch cầm điện thoại, không từ chối, mở cửa bước lên xe, quay đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Anh không bị thương chứ?”

Dịch Bách rất muốn nói ra.

Nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Mộ Bắc Ngật làm cho hoảng sợ, Mộ Bắc Ngật mặt không thay đổi nói: “Không có!”

“Chuyện hôm nay cảm ơn anh, tôi cần điều tra cặn kẽ chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, néu người đằng sau bị lôi ra thì tôi cũng sẽ truy cứu nghiêm khắc theo pháp luật.” Có Tiểu Mạch điềm tĩnh nói, đôi lông mày cau có.

Mộ Bắc Ngật nghe xong thì cũng không phản đối mà gật đâu.

Có Tiểm Mạch mím môi do dự một lúc lâu mới chậm rãi nói, giọng nói của cô có chút mềm mại, khi nó dễ dàng lọt vào tai Mộ Bắc Ngật thì đều cảm tháy có tình tiết mơ hồ, “Nếu người đó là…Có Lan Tâm, anh sẽ …”

“Đùng nghĩ lung tung, tôi tôn trọng quyết định của em, bây giờ em muốn đi đây tôi đưa em đến đó.” Mộ Bắc Ngật bát chợt giơ tay lên, có chút cưng chiều mà véo khuôn mặt vồn đã gây không còn thịt của Có Tiểu Mạch, vô hình chung đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Cố Lan Tâm cứng đờ ngồi trên ghế xe, sững sờ, cô đang nói chuyện nghiêm túc mà!

Nửa tiếng sau, Rolls Royce dừng trước bệnh viện tư nhân.

Có Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật cùng nhau bước vào, cô ấy có vẻ tùy ý hỏi lễ tân: “Xin chào, có bác sĩ ở ngoại khoa thần kinh tên Tưởng Nguyên Thanh ở đây không?”

“Rất xin lỗi, bác sĩ Tưởng ngày thường tính tình rất kỳ quái, hơn nữa anh ấy mới đến bệnh viện của chúng tôi không lâu. Tôi e là hôm nay không thể gặp được anh ấy.”

Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Dịch Bách một cái, Dịch Bách liền hiểu ra rồi đi đến một bên gọi điện thoại.

Có Tiểu Mạch cau mày, sau màn chào hỏi, cô đi thẳng đến phỏng phẫu thuật của ngoại khoa thần kinh, bóng dáng cô rất kiên định, trên gương mặt không chút ý trêu đùa, rất tập trung và nghiêm túc.

Đi lên tầng số bảy, toàn bộ hành lang trồng không, bệ cửa sổ ở nơi sâu nhát trong hành lang, bên ngoài ánh sáng mặt trời chiều vào.

“Hắn chỉ có thể trồn ở đây.”

Có Tiểu Mộ cau mày nói, từ trong thôn trốn ra ngoài, thì nơi trốn nhanh nhát chỉ có thể là ở đây!

Mộ Bắc Ngật quay đầu nhìn Có Tiểu Mạch: “Trong xe chở hàng, anh ta có làm gì em không?”

Nhớ lại khung cảnh lúc đó, Có Tiểu Mạch khẽ cau mày, “Tính tình rất khó chịu, trong mắt hắn, hắn đều không coi ai ra gì, nói nhiều một câu là sẽ gắt gỏng vô cùng.”

“Vậy thỉ lúc này ép hắn ta phải ra ngoài.” Mộ Bắc Ngật nhẹ giọng nhắc nhở.

Có Tiểu Mạch khẽ ngây người, giống như đã hiểu ra điều gì, cô từ từ cởi mũ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú với ngũ quan hài hòa, giọng nói trong trẻo có phần khinh thường và khiêu khích, “Bác sĩ Tưởng, giả làm con rùa rụt đầu à? Không phải muốn sử dụng tôi như một con chuột bạch để thí nghiệm sao? Nhưng sao giờ lại châm lửa bỏ chạy rồi, sao có thể coi là đàn ông được chứ? Người đàn ông chính đáng có trách nhiệm thì sẽ bình tĩnh và khôn ngoan, xem ra bác sĩ Tưởng đúng là trò cười của thiên hạ rôi?”

biểu cảm của Có Tiểu Mạch rất sống động trên khuôn mặt, cô đứng trên hành lang, còn chống hai tay lên vòng eo thon thả của mình, “E rằng phải làm anh thát vọng rồi, một ngọn lửa lớn nhưng không thẻ thiêu chết được tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.