Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 411: Chương 411: Chương 412




Có Tiểu Mạch lúc này mới cằm vào tay nắm cửa, mở cửa ra đi vào bên trong.

Cố Lan Tâm cắn răng hỏi một cách tức giận, “Có Tiểu Mạch, mày nghe trộm tao nói chuyện?”

“Lúc người khác gọi điện thoại, đúng là không nên làm phiền, tôi vẫn đứng ở ngoài cửa không đi vào, rốt cuộc là tôi sai hay là cô chột dạ đến mức hoang mang lên tiếng chát vần tôi trước!” Có Tiểu Mạch lạnh lùng nhìn Cố Lan Tâm, từng câu từng chữ trả lời Cố Lan Tâm!

Có Lan Tâm lảo đảo, đôi mắt không ngừng chớp chớp, “Tao… tao có gì mà chột dạ chứ?”

“Tưởng Nguyên Thanh, cô quen chứ?” Có Tiểu Mạch lãnh đạm lên tiếng, cô nhìn chằm chằm biểu cảm trên khuôn mặt của Có Lan Tâm!

Một câu nói đã khiến Có Lan Tâm tim đập thình thịch, cô biết rồi sao?

“Đó là ai, làm sao tao có thể quen chứ?”

“Thế nào? Anh ta đã làm giao dịch với người khác, bắt cóc Nám Nám, lẽ nào không phải Có Lan Tâm cô đứng đằng sau sao?”

Có Tiểu Mạch điềm tĩnh nhìn bộ mặt khó coi của Có Lan Tâm, giọng nói lạnh như băng.

Giọng điệu của cô chắc chắn như thế, sắc mặt Có Lan Tâm khó coi vô cùng, vậy chẳng phải là Mộ Bắc Ngật cũng đã biết rồi sao? Đáng chét, đáng chét!

“Cố Lan Tâm, những chuyện trước đây cô làm với tôi, tôi đều có thể bỏ qua không tính toán, nhưng lần này, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Cô nói xem, trước ngày tổ chức hôn lễ tôi đưa cô vào tù bóc lịch thì có phải là một chuyện rất kích thích không?”

Người phụ nữ trước mặt này, lạnh lùng đến đáng sợ, đây có còn là Có Tiểu Mạch mà Có Lan Tâm quen biết không?

Hoàn toàn là hai người khác nhau, sau khi được cứu ra khỏi phòng dưới hằm, Có Tiểu Mạch thay đổi rồi!

Cơ thể Có Lan Tâm run run, cô ta muốn lao đến trước mặt Có Tiểu Mạch, nghiến răng kèn kèn nhìn cô, sau đó nhìn thầy đôi môi hồng hào của Có Tiểu Mạch!

Có Tiểu Mạch thầy Có Lan Tâm nhìn chằm chằm vào môi của mình, cô gào thét trong lòng, chắc chắn là Mộ Bắc Ngật có tình!

Nhưng nhìn thây sắc mặt Có Lan Tâm trở nên khó coi, trong đầu Có Tiểu Mạch nảy ra một ý tưởng, chính là đả kích Có Lan Tâm.

“Cố Tiểu Mạch, miệng… miệng mày là như thề nào? Đừng có nói với tao là Mộ Bắc Ngật, Có Tiểu Mạch, tại sao mày có thể không biết xấu hỗ như thé?” Giọng nói của Có Lan Tâm cực kỳ run rầy, cô ta hận không thể tát cho Có Tiểu Mạch một cái thật đaul “Nhà họ Mộ sẽ không chấp nhận một người phụ nữ có lối sống không lành mạnh như mày, Có Tiểu Mạch, làm người thứ ba sẽ không có két cục tốt đâu!” Có Lan Tâm mặt trắng bệch, muốn giơ tay lên tát cho Cố Tiểu Mạch một cái.

Nhưng Có Tiều Mạch không hề có cảm giác bị sỉ nhục, cô lạnh lùng túm lấy cỗ tay Có Lan Tâm, cô lên tiếng phản bác lại: “Có Lan Tâm, ngay từ đầu tôi không hề muốn vào nhà họ Mộ, là cô cứ tự mình coi tôi là kẻ thù, chột dạ sao? Nếu Mộ Bắc Ngật có tình cảm với cô, anh ta sẽ một lòng một dạ yêu thương cô, còn cô, suốt ngày lo lắng đoán già đoán non, ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật nhiều năm như thế, cô còn không hiểu sao? Có Lan Tâm, cô chột dạ gì chứ, hay là không cảm thầy yên tâm vì đó là thứ mà cô cướp về, CÔ sợ rằng có một ngày nào đó sẽ bị bại lộ, đang từ trên cao chót vót bỗng nhiên rớt xuống một cách thê thảm, Sợ rằng người ta sẽ lăng mạ sỉ nhục?”

Giọng nói lạnh lùng của Có Tiểu Mạch đã chạm đến tận đáy tim Có Lan Tâm, hơn nữa cô nói rất chắc nịch!

Gần như chỉ một giây thôi Có Lan Tâm dường như muốn nổ tung, bí mật cắt giáu năm năm, lẽ nào đã bị Cố Tiểu Mạch biết rồi, cô mới là người đã cứu Mộ Bắc Ngật năm năm trước!

Không được, tuyệt đối không được!

Có Lan Tâm thẹn quá hóa giận giãy giụa thoát khỏi bàn tay của Có Tiểu Mạch, khuôn mặt tái mét trắng bệch, Có Tiểu Mạch liếc nhìn Cố Lan Tâm một cái, sau đó buông cô ta ra.

Bởi vì Cố Lan Tâm dùng lực quá mạnh, nhát thời mắt trọng tâm, cơ thẻ lảo đảo lùi về phía sau.

ng như người bị hại, chân trật khớp, cô ta ngã xuống sàn nhà, sau đó đau đớn kêu gào, ngước mắt nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt kinh ngạc.

Cô ta nhìn Có Tiểu Mạch với ánh mắt “Cố Tiểu Mạch, mày… mày đầy tao, trong bụng tao có em bé đó, Có Tiểu Mạch!”

Cố Lan Tâm ngồi bệt dưới đắt, trán lắm tắm mồ hôi, nều lúc này có người xông vào bên trong, Có Tiểu Mạch chắc chắn sẽ bị cho rằng cô là người phụ nữ xấu xa bắt nạt phụ nữ có thai, đây chẳng phải là thủ đoạn mà Có Lan Tâm đều rất thích dùng sao?

Có Tiểu Mạch nhếch miệng cười mỉa mai, cô bước đến chỗ Có Lan Tâm, bấm vào nút gọi cắp cứu bên cạnh, “Cố Lan Tâm, tôi làm sao có thẻ để cô bị thương chứ? Những trừng phạt mà cô phải chịu đựng còn chưa bắt đầu đâu!”

Có Tiểu Mạch cười lạnh, bởi vì Cố Lan Tâm có thân phận đặc biệt, Có Tiểu Mạch vừa bám nút bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ngay giây sau đó, cửa được mở ra, hai vị bác sĩ xuất hiện ở bên ngoài cửa.

Có Lan Tâm vẫn còn đang trong tình trạng sững sờ, nhát thời không hiểu Có Tiểu Mạch muốn làm gì, chỉ nhìn thấy Có Tiểu Mạch đứng lên, giọng nói lo lắng, nhẹ nhàng yếu đuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.