Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 421: Chương 421: Chương 422




“Một mình cô ở bên ngoài buỏi tối không an toàn…” Dịch Bách lên tiếng khuyên nhủ.

Nhưng không ngờ Có Lan Tâm lại liều mạng, trong lúc Dịch Bách vẫn đang lái xe, cô ta đã tự ý mở cửa xe, gió bên ngoài thổi vào trong, Dịch Bách mở to mắt, lẽ nào muốn nhảy xuống xe???

Cậu ta vội vàng đạp chân phanh, Cố Lan Tâm không thèm nhìn đã bước xuống, đầu cũng không thèm ngoái lại.

Dịch Bách lặng lẽ nhìn bóng dáng gầy gò của Có Lan Tâm qua gương chiều hậu, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó.

Ở bên kia, lúc Mộ Bắc Ngật quay lại bữa tiệc, anh không tìm thấy bóng dáng của Có Tiểu Mạch đâu cả, đến Nam Thần An cũng không thấy.

Sắc mặt dịu dàng bỗng lạnh đi, cô đi rồi sao? Hay là cùng Nam Thân An đi đâu đó rồi?

Mộ Bắc Ngật mặt lạnh đáng sợ, anh bước đến chỗ vắng vẻ không có người, một mình ở đó uống rượu, bộ dạng “đừng lại gần”

khiến suốt cả buỏi tối không ai dám đến gần anh.

Cho đến lúc có một bóng dáng màu đỏ xuất hiện trong tằm mắt của anh, Mộ Bắc Ngật mới đặt ly rượu xuống, anh đứng lên, bước đi vững vàng đến chỗ đó, lập tức nắm lầy cổ tay cô, lạnh lùng chát vát: “Đi đâu?”

Người phụ nữ đó quay đâu lại, Mộ Bắc Ngật nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, lập tức cúi đầu, chỉ ánh mắt khá giống nhau nhưng không phải là cùng một người.

Mộ Bắc Ngật lập tức buông tay, không đợi người phụ nữ lên tiếng, anh đã nói trước: “Xin lỗi.”

Anh ra khỏi khách sạn, bóng dáng cao lớn chìm trong màn đêm.

Mùi rượu nồng nặc lan tỏa ra xung quanh, cơ thể buông thống, cảm giác mệt mỏi, cơn say ngà ngà.

Mộ Bắc Ngật không gọi Dịch Bách lái xe đến đón anh, anh trực tiếp gọi một chiếc xe taxi trên đường, sau đó nói địa chỉ của bệnh viện.

Phòng bệnh của Nám Nám rắt to, đồ đạc đẩy đủ, cô tắm rửa trong phòng tắm, chiếc váy màu đỏ được đặt trên ghế sofa, dù sao đây cũng là bệnh viện, Có Tiểu Mạch mặc một bộ đồ kín đáo rồi đi ra ngoài với khuôn mặt ướt át.

Sau đó cô bắt ngờ kêu lên một tiếng, Mộ Bắc Ngật xuất hiện ở trong phòng bệnh từ lúc nào?

Anh ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa trong bệnh viện, trong phòng bệnh mở đèn vàng, cô có thể nhìn rõ Mộ Bắc Ngật đang nhìn chằm chằm chiếc váy đỏ của mình.

Có Tiểu Mạch vô cùng ngạc nhiên, cô nhăn mặt, mở to mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, anh uống nhiều rượu thế à? Cách xa như thế này mà cô cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh!

Đây có còn là phòng bệnh của Nám Nám nữa không?

Làm hỏng mắt bông hoa được cô chăm sóc từng ly từng tí một thì phải làm sao?

Có Tiểu Mạch kìm nén cơn giận dữ, cô bước đến chỗ cửa sổ, mở cửa ra, sau đó đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, cô đứng cách anh ba bước, duy trì khoảng cách an toàn.

Có Tiểu Mạch lạnh lùng nói, “Đến đây làm gì?”

“Đừng hiểu nhằm chuyện tối hôm nay.” Mộ Bắc Ngật nghe xong, anh ngắng đầu nhìn cô, hình như bởi vì ngắng đầu bát ngờ, máu dồn lên não, Mộ Bắc Ngật lập tức đưa tay xoa hai bên thái dương.

Có Tiểu Mạch bỗng nhiên nhớ đến chuyện anh đích thân đăng tin về lễ cưới, cô cười khinh khỉnh: “Tổng giám đốc Mộ muốn làm gì thì làm, trước giờ đâu có quan tâm người khác đồng ý hay không, anh cùng vợ sắp cưới đến tham dự tiệc, anh bảo tôi hiểu nhằm gì chứ?”

“Năm hôm nữa, tôi cho cô xem một vở kịch được không?” Mộ Bắc Ngật nhân lúc say rượu, không nhịn được mà nói ra “kế hoạch” của mình, có thể thấy anh thật sự say rồi, bình thường anh lạnh lùng bình tĩnh, hoàn toàn có thể đợi đến hôm đó dùng hành động để chứng minh cho Có Tiểu Mạch xem.

Nhưng bây giờ anh lại lên tiếng giải thích, Có Tiểu Mạch không hiểu anh đang nói gì, cô nheo mắt, “Hay là Tổng giám đốc Mộ ra ngoài kia cho tỉnh táo đã, trong này còn có người bệnh, hơn nữa đây cũng không phải là nơi anh nên đến.”

“Tại sao tối nay cô lại mặc váy đỏ?”

Lúc Có Tiểu Mạch uống say, cô sẽ bám lấy người khác không chịu buông, bắt cứ lúc nào cũng có thẻ diễn vở kịch gia đình.

Còn lúc Mộ Bắc Ngật uống say lại ngoan ngoãn đáng yêu kinh khủng, lúc này anh dựa người về phía sau, ngước mắt nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Tại sao tôi không thể mặc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.