Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 438: Chương 438: Chương 439




“Đền bệnh viện đón Có Tiểu Mạch trước.” Mộ Bắc Ngật lên tiếng.

Dịch Bách gật đâu, hai người đi xuống dưới hằm để xe, Dịch Bách còn nhỏ giọng thuật lại lời của Mộ Bắc Ngật, sau đó lái xe đi.

Lúc Mộ Bắc Ngật đền bệnh viện lại chứng kiến một cảnh tượng đặc sắc.

Có Tiểu Mạch nhận được lời mời tham gia bữa tiệc, trong số ít những chiếc váy của mình, cô chọn một bộ được coi là trang nhã, lúc cô ra khỏi bệnh viện, kết quả chạm mặt hai vợ chồng Có Chắn Hải và Hoàng Mai.

Ánh mắt lạnh lùng của Có Tiểu Mạch rơi lên người hai người họ.

Hoàng Mai chạm nhẹ vào cánh tay Cố Chân Hải ra hiệu, Có Chán Hải phản ứng rất nhanh, ông ta nói với Có Tiểu Mạch: “Bố mẹ đến đón con cùng nhau đến tham gia hôn lễ, ở đó rất nhiều người, sợ con sẽ bị lạc, con đi theo chúng ta là tốt nhát!”

Có Tiểu Mạch đọc ra được ẩn ý trong lời nói của Có Chắn Hải, còn Hoàng Mai thì không hề che giấu đi sự chán ghét của mình.

Đi lạc?

So với việc nói sợ cô đi lạc thì nói thẳng ra là sợ cô làm hỏng chuyện tốt của Cố Lan Tâm, cô gây chuyện còn hơn.

Có Tiểu Mạch lạnh lùng mỉa mai: “Hay là tôi không đi nữa?”

“Được, không đi…” Hoàng Mai vui sướng quá, Có Tiểu Mạch vừa mới ngắt lời, Hoàng Mai đã nóng vội trả lời.

Thật là ngu ngốc!

Ánh mắt Có Tiểu Mạch hiện lên sự chế nhạo và chán ghét, cô bỗng nhìn thây chiếc xe ở phía xa xa đang đi tới, cô khựng lại, nhìn chằm chằm về phía đó, người ngồi ở ghế sau mở cửa bước xuống.

Mộ Bắc Ngật mặc bộ vest của chú rễ, thần thái cao quý, đôi mắt sáng long lanh đi về phía cô.

Hoàng Mai thây cô không nói gì, sợ cô hồi hận, tiếp tục nói mà không thèm nghĩ: “Cố Tiểu Mạch, cô nói không tham gia là thật hay giả, mau nói cho tôi, như thề tôi còn có lý do.”

Có Tiểu Mạch nhếch miệng cười lạnh, Mộ Bắc Ngật làm sao có thể không nhìn ra nụ cười tinh quái của Có Tiểu Mạch, anh rất biết phối hợp với cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Mai, anh bỗng nhiên lên tiếng: “Cố phu nhân, bà đang ép cô chủ nhỏ nhà họ Cố không đến tham gia hôn lễ sao?”

Ép? Cái tội danh này hơi lớn đó!

Nghe xong, Cố Chân Hải và Hoàng Mai đều run run, Có Chắn Hải quay đầu lại trước, bộ mặt kinh ngạc và hoảng hốt nhưng ông ta chỉ có thể cười nịnh hót: “Tổng giám đốc Mộ, sao cậu lại ở đây, tôi và vợ đến đón Tiểu Mạch đến hôn lễ, không hề có chuyện đó.”

“Ý của Tổng giám đốc Có là tai tôi điếc rồi?” Mộ Bắc Ngật mặt không đổi sắc, giọng nói trầm trầm lạnh giá.

Cố Chắn Hải hoảng hót: “Tổng giám đốc Mộ, không phải như thé, là Tiểu Mạch nói không đi.”

“Ý của Hoàng Mai là không muốn tôi đi, tôi cứ thế mà nói theo thôi, từ lúc nào lại trở thành ý của tôi vậy?” Có Tiểu Mạch lên tiếng rất đúng lúc, giọng nói lạnh thầu tim.

Giống như Cố Chắn Hải đang đứng trước mặt không phải là bố của cô, không đáng được tôn trọng.

Ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, Cố Chấn Hải không dám nổi giận, chỉ có thể liếc nhìn Có Tiểu Mạch một cái, ra hiệu cho cô nói ít lời thôi.

“Đến tham gia hôn lễ của Mộ Thị đều là khách khứa có tiếng tăm, nếu Tổng giám đốc Cố và phu nhân không muốn mắt mặt thì ít lời thôi, mắt mặt nhà họ Có, ai sẽ phải trả giá? Dịch Bách, đưa bọn họ đi.”

“Vâng thưa Sếp.”

Dịch Bách giơ tay với tư thế “mời” bọn họ rời đi, Cố Chắn Hải không dám ở lại, chỉ có thể đi theo Dịch Bách rời đi, trước khi đi vẫn không quên nhìn chằm chằm tình hình ở bên này.

Có Tiểu Mạch không để ý đến ánh mắt của Có Chân Hải, cô điềm tĩnh nhìn Mộ Bắc Ngật, “Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”

“Đón em đến đó.”

Nghĩ đến đây, hôn lễ của Mộ Thị thật buồn cười, Có Tiểu Mạch trợn mắt, “Tôi không phải là nhân vật chính của ngày hôm nay, tôi tự bắt taxi đi là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.