Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 444: Chương 444: Chương 445




“Bảo vệ, đến đây!”

Ông Mộ tức giận hét lên.

Lúc này, Mộ Bắc Ngật từ từ buông Có Tiểu Mạch ra, anh bước đền phía trước, từ trên cao nhìn người đàn ông nằm dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo, “Tôi cho anh cơ hội cuối cùng để nói sự thật!”

“Nếu không, hậu quả của việc nói dối chính là đánh gãy hai chân rồi đưa vào đồn cảnh sát, anh muồn thử không?”

Khuôn mặt đẹp trai của Mộ Bắc Ngật vô cũng đáng sợ.

Thầy người đàn ông co rúm người lại, cúi đầu né tránh ánh mắt của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nhéch miệng cười lạnh, anh nghiêng đâu, nhìn tháy Có Lan Tâm cười đắc ý.

Có Lan Tâm không ngờ Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên quay người nhìn cô ta, cô ta còn chưa thu lại nụ cười, chiếc máy quay đã chụp lại điợc, sau đó hiện lên màn hình lớn.

Dịch Bách ở sau cánh gà âm thầm điều khiển, đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ, không ngờ bọn họ sẽ kéo Có Tiểu Mạch vào chuyện này.

Cả hội trường trở nên ồn ào, nụ cười nham hiểm đắc ý vừa nãy là của cô Cố đoan trang nhã nhặn sao?

Cố Lan Tâm nhanh chóng thay đổi sắc mặt, “Bắc Ngật, em sai thật rồi, cầu xin anh hãy nhìn đứa con của anh trong bụng em…”

Hơ hơ, còn dám nhắc đến đứa bé cơ đấy.

Có Tiểu Mạch trước đây cho rằng Cố Lan Tâm mưu kế thâm độc, bây giờ mới nhận ra cô ta ngu kinh khủng.

Cô liếc nhìn bóng lưng của Mộ Bắc Ngật, cô không tin anh không biết sự thật!

Quả nhiên, Cố Tiểu Mạch vừa nghĩ xong thì những chiếc loa trong hội trường phát lên cuộc đối thoại giữa Có Lan Tâm và người đàn ông.

Giọng nói như tiếng sét đánh vào người Cố Lan Tâm, giọng của Cố Lan Tâm ngọt ngào thảo mai, khác hoàn toàn với giọng nói trong trẻo của Có Tiểu Mạch.

“Tôi nói rồi, không có việc gì thì đừng gọi tôi, tôi đang mang thai đứa con của anh đó!”

“Lan Tâm, xin lỗi, không thể kinh động đến đứa con của chúng ta nhưng anh, anh rất nhớ em, tối nay anh nhất định sẽ cần thận, cũng sẽ nhất định làm em thoải mái!”

“Anh yêu tôi không?”

“Đương nhiên là yêu rồi, nếu không phải đối phương là nhà họ Mộ có quyền có thề thì anh đã cướp em về bên anh rồi.”

Sau đó là giọng nói khinh khỉnh của Cố Lan Tâm vang lên: “Ông già nhà họ Mộ rất thích đứa bé trong bụng tôi, anh không cho tôi được gì cả, tôi đi theo anh sẽ không nhận được gì, nhưng có nhà họ Mộ, tôi sẽ có tất cả.”

Ha ha, ông cha ta đã từng nói, lúc nói xáu người khác phải quan sát xung quanh, cái kiểu nói không thèm nghĩ này, bị lộ hết mà không biết.

Không chỉ có đoạn ghi âm này mà đoạn ghi âm người đàn ông quỳ gói cầu xin Mộ Bắc Ngật cũng được phát lên!

Nghe xong hai đoạn ghi âm, gần như tất cả mọi người đếu hướng mắt về phía ông Mộ đang vô cùng phẫn nộ, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, ông ta tức giận nhìn Có Lan Tâm.

Cả người Có Lan Tâm cứng đờ, cô ta nhìn Có Tiểu Mạch, hận không thẻ lao đền tát cho cô một cái, “Có Tiểu Mạch, là cô làm đúng không, nhát định là kế hoạch của cô!”

Có Tiểu Mạch đôi mắt lạnh lẽo, khuôn mặt dịu dàng bắt ngờ trở nên hung dữ, “Cố Lan Tâm, họa từ miệng mà ra rất thích hợp để miêu tả cô đó, vụng trộm với nhân viên phục vụ của club thì nên tìm một chỗ kín đáo mà giấu anh ta đi, không phải sao? Cô có thể chỉnh ảnh thành mặt của người đàn ông, lẽ nào ngu ngốc đến mức không nghe ra giọng nói đó là của ai sao?”

“Tôi không thèm cướp hôn lễ của cô, là cô chột dạ trước, thẹn quá hóa giận cũng là chuyện bình thường, nhưng tốt nhất đừng hất gáo nước bẩn lên người tôi, nếu không tôi nhát định sẽ ăn miếng trả miếng, hơn nữa…”

Có Tiểu Mạch nói giọng đanh thép, bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt hướng về phía Mộ Bắc Ngật, cô nhéch miệng: “Cô coi Mộ Bắc Ngật là thằng ngốc sao, không nhìn ra mánh khóe của cô? Bị bại lộ thì cũng đừng thẹn quá hóa giận, néu đã dám làm thì cô nên thừa nhận, ở đây giả vờ lương thiện chân chất làm gì?”

Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ vang khắp hội trường, cô đứng thẳng, ánh mắt sắc nhọn nhìn Có Lan Tâm.

Cô nói có sách, mách có chứng, nhát thời khiến tất cả mọi người đều đứng về phía Có Tiểu Mạch, so với cô Cố đứng ở đây gào thét ầm ĩ, bọn họ thích vẻ điềm tĩnh của Có Tiểu Mạch hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.