Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 452: Chương 452: Chương 453




Có Tiểu Mạch lo lắng nuốt nước bọt, tại sao hết lần này đến lần khác bị anh dồn vào góc tường không thẻ nào chạy được?

“Tôi không làm gì, tôi chỉ muốn nghe em nói một câu, em thích tôi, khó như thế sao?” Mộ Bắc Ngật giả vờ buồn bã lên tiếng, có tình khiền Cố Tiểu Mạch mềm lòng.

Thật ra cô đã dao động, trong lòng cô rất hỗn loạn.

Cô đảo mắt, bỗng nhiên dịu dàng nói, “Mùi rượu trên người anh nồng nặc lắm, đi tắm trước được không?”

“Hử? Lại giở thủ đoạn này?” Tắt nhiên Mộ Bắc Ngật không dễ bị lừa như thề.

Có Tiểu Mạch cố gắng duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, “Tôi nói thật đó, tắm xong tôi sẽ nói ba chữ đó.”

“Thật?” Mộ Bắc Ngật nheo mắt, nhìn chằm chằm Có Tiểu Mạch.

Đối phương trả lời rất chân thành, “Thật!”

Cuối cùng vẫn là cưng chiều, Mộ Bắc Ngật đáp: “Được.”

Anh đứng lên, bộ vest hơi nhăn nhúm, anh bước vào phòng tắm, Có Tiểu Mạch nhìn bóng lưng rời đi của Mộ Bắc Ngật với ánh mắt “thâm tình”.

Sau khi anh vào phòng tắm, Có Tiểu Mạch nhanh chóng cởi trói ở chân, miệng không ngừng lầm bẩm: “Hừ, đồ khốn!”

Cô bị trói, bắt cô nói những lời đó, nếu Có Tiểu Mạch ngoan ngoãn nói những lời đó chẳng phải đã sỉ nhục danh tiếng chọc trời chọc đất rồi sao?

Chỉ mắt vài giây Mộ Bắc Ngật đã cởi được dây trói, cô vội vàng xuống giường nhưng lại sợ sẽ kinh động đến người đang tắm ở trong kia, thế nên Có Tiểu Mạch nhón chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng như chú chuột nhắt.

Cách xa phòng một đoạn rồi nhưng Có Tiểu Mạch vẫn rất lo sợ, cô không dám thả lỏng, cô đi tháng máy xuống tầng một, sánh lớn đã không có một bóng người, một hôn lễ xa hoa lộng lẫy bây giờ lại trống trải lạnh lẽo.

Có Tiểu Mạch thu lại ánh mắt, quay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, trong bóng tối có một bàn tay giơ ra, bát ngờ túm láy cổ tay Có Tiểu Mạch, nhân lúc cô không chú ý, nhanh chóng kéo cô đến hành lang bên cạnh.

Có Tiểu Mạch sợ hãi kêu lên, trong bóng tối, cô bị người ta đè vào sát tường, tay bịt miệng cô lại, cô “ư ư ư” vài tiếng.

Mộ Thiếu Lãnh nhìn Có Tiểu Mạch với ánh mắt hứng thú, thốt ra một câu: “Đừng động đậy, anh tôi có thể nếm thử mùi vị của cô, bây giờ tôi cũng muốn.”

Mộ Thiều Lãnh?

Cũng chỉ có cậu ta mới nói ra được những lời thiếu đạo đức như thế này.

Có Tiểu Mạch mở to mắt, từ từ trở nên lạnh lẽo, trong bóng tối, cô không nhìn rõ mọi thứ nhưng cô giơ tay lên, không chút nể nang đánh vào cánh tay của Mộ Thiếu Lãnh, một cú đánh rất mạnh, cô nghe tháy Mộ Thiếu Lãnh nghiền răng, kêu lên một tiếng.

Sau đó Mộ Thiều Lãnh buông tay ra, Có Tiểu Mạch lập tức nhắc chân đã vào đùi của Mộ Thiều Lãnh, cô bình tĩnh nhưng giày cao gót của cô thì không nẻ tình chút nào!

Vốn là muốn ném thử mùi vị của người phụ nữ này những bây giờ lại cảm thấy người phụ nữ này như bông hoa hồng có gai, không trêu đùa được.

Nhưng Mộ Thiếu Lãnh không cam tâm, sức lực của đàn ông tất nhiên sẽ mạnh hơn phụ nữ, cậu ta đè Có Tiểu Mạch vào tường.

“Có Tiểu Mạch! Tôi cảnh cáo cô, đừng cho rằng mình rắt lợi hại, néu cô chọc tức tôi, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Mộ Thiếu Lãnh, cậu không khách sáo thế nào?”

Có Tiểu Mạch không sợ hại hỏi vặn lại.

Cậu ta ghét nhát là loại phụ nữ tự cho rằng mình rất thông minh, giống hệt Mộ Bắc Ngật, khiến người ta ghét cay ghét đắng.

Mộ Thiếu Lãnh bật cười, ánh sáng nhạt nhạt từ sảnh lớn chiều đến, môi Có Tiểu Mạch đỏ mọng, khuôn mặt hồng hào, mặc dù cái miệng chua ngua cay nghiệt nhưng lại rất háp dẫn người khác!

Cậu ta đưa tay lên vuốt cằm, “Dù sao thì cô cũng không chạy được, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi có thể sẽ tha cho cô, Mộ Bắc Ngật cái tên nghiệt chủng đó, sau này sẽ không thể nào bằng tôi, cô đừng có không biết tốt xáu, tôi mới là Tổng giám đốc tương lai của Mộ Thị, cô dám thất lễ với tôi như vậy à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.