Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 454: Chương 454: Chương 455




Mộ Thiều Lãnh tức giận nhìn anh, lúc nãy cậu ta cố tình ở lại nhưng cậu ta không ngờ mình sẽ bị hai người này dạy cho một bài học.

Cậu ta chỉ có thể nghiền răng kèn kẹt, không dám nói gì, vội vàng bỏ chạy.

Có Tiểu Mạch dựa vào tường, đôi mắt chớp chớp, không dám tin nhà họ Mộ lại có một đứa phế vật như thế, động ngón tay thôi cũng thấy rắc rồi.

Mộ Bắc Ngật ngoái đầu lại nhìn Có Tiểu Mạch, nhìn ánh mắt của cô không gióng bị bắt nạt, vô cùng lạnh lùng.

Anh từ từ thu lại phẫn nộ, người phụ nữ này, anh biết cô sẽ lén lút bỏ chạy, thế mà anh vẫn còn tin cô!

Mộ Bắc Ngật đút tay vào túi, giọng nói hững hờ: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

Lời vứt dứt, Mộ Bắc Ngật quay người đi thẳng ra bên ngoài, không nói gì với Có Tiểu Mạch nữa, Có Tiểu Mạch nhát thời hết sức kinh ngạc, nhìn bóng lưng của Mộ Bắc Ngật, cô khựng lại một lúc sau đó đi theo anh ra ngoài.

Hai người một trước một sau ra khỏi khách sạn, không ai nói với ai lời nào, Có Tiểu Mạch mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cho đến khi đi đến chiếc xe, Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng mở cửa ghé phụ lái cho cô.

Có Tiểu Mạch không có chút đề phòng, cô ngồi vào bên trong, Mộ Bắc Ngật đóng cửa xe lại, sau đó Có Tiểu Mạch nghe thấy tiếng cửa bị khóa chặt.

Cô lập tức hoàn hồn, vội vàng mở cửa ra nhưng không mở được, cô vô củng lo lắng, Mộ Bắc Ngật muốn làm gì?

Có Tiểu Mạch cắn răng, cô bò sang ghé lái, muồn mở cửa nhưng không được.

Lúc này Mộ Bắc Ngật đứng ở bên ngoài xe, còn cô bị nhốt ở trong chiếc xe nhỏ bé!

Có Tiểu Mạch tức giận trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của người đàn ông in trong đôi mắt anh, Có Tiểu Mạch cắn răng, chỉ có thể lôi điện thoại ra gọi cho anh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộ Bắc Ngật hững hờ lấy điện thoại ra nghe máy.

Trong điện thoại vang lên giọng nói tức giận của Có Tiểu Mạch, “Mộ Bắc Ngật, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Tại sao lại nhót tôi ở trong xe?”

Mộ Bắc Ngật trầm giọng nói, “Cố Tiểu Mạch, lúc nãy có thể bỏ chạy thì phải chạy nhanh đi chứ, bây giờ vẫn chưa biết mình sai ở đâu à?”

Một lời khiến Cố Tiểu Mạch nhăn mặt, cô biết lúc nãy không nên cảm tháy đau lòng bởi cái bóng dáng cô độc của Mộ Bắc Ngật!

Anh chính là con sói đội lốt cừu, anh có một lòng ham muốn ăn sạch cô!

Có Tiểu Mạch giận dữ: “Anh! Bỉ ồiI”

“Ừ, tôi chỉ muốn nghe em nói câu nói đó, nếu em không muồn thì sợ rằng tối nay em phải ở trong xe rồi.”

“Xe không mở hệ thống sưởi ấm, không biết buổi tối đi ngủ có cảm tháy lạnh không.” Mộ Bắc Ngật giả vờ suy nghĩ giúp cô.

Đôi mắt Có Tiểu Mạch tối sầằm: “Mộ Bắc Ngật, anh nhất định muốn nghe câu nói đó cho dù nghe xong cũng không thể thay đổi được điều gì?”

“Cố Tiểu Mạch, xem ra tối nay em phải ngủ ở trong xe thật rồi.” Mộ Bắc Ngật chuẩn bị tắt điện thoại, quay người, mặt không biểu cảm đi vào. trong khách sạn.

Sau đó anh nghe thầy Có Tiểu Mạch hét lên: “Đợi chút! Tôi nói, tôi nói vẫn không được sao?”

Có Tiểu Mạch nhăn mặt ngồi ở trong xe, trong lòng vô cùng phẫn nộ, Mộ Bắc Ngật cái tên lòng dạ đen tối!

Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười nhẹ, anh đưa điện thoại lên tai, hững hờ nói: “Nói đi!”

Không phải chỉ là ba chữ tôi thích anh sao, Cố Tiểu Mạch có gì mà không dám nói chứ, có thể nói trước mặt Cố Lan Tâm, Mộ Thiếu Lãnh thì cũng có thể nói trước mặt Mộ Bắc Ngật.

Chỉ là, đối mặt với anh, ba chữ này còn được thêm hai chữ “chính thức”, giống như không cho phép cô bạc tình bội nghĩa hoặc hồi hận.

Có Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, áp a ấp úng mãi mới thốt lên lời: “Tôi… tôi thích anh.”

Giọng nói mềm mại dịu dàng của người phụ nữ truyền đến đủ đế khiến Mộ Bắc Ngật mê muội.

Anh hài lòng nhếch miệng cười, cuối cùng cũng lọt lưới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.