Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 460: Chương 460: Chương 461




Nghe những lời của Hoàng Mai, đồng tử Có Tiểu Mạch như đóng băng lại vậy, đáy mắt lóe lên tia trào phúng.

Nói cho cùng, vẫn là tiền.

“Hoàng Mai, đâu óc bà tỉnh táo một chút.”

Có Tiểu Mạch lạnh lùng giễu cợt.

Hoàng Mai càn quấy nửa ngày trời, cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình, nhìn thây Có Tiểu Mạch mới mở văn phòng làm việc liền muốn ở đây chiếm cái gì đó?

Vẻ mặt của Hoàng Mai đã khó coi từ lâu, giọng điệu sắc lạnh, bà ta không chỉ tới đây một mình, ngay sau khi Có Tiểu Mạch chế giễu một câu xong, Hoàng Mai đột nhiên búng tay một cái!

Nhiều người bên ngoài bước vào trong phòng làm việc của cô, lũ lượt vây quanh người Có Tiểu Mạch, Hoàng Mai nheo mày, trong tư thế muốn vạch mặt cô!

“Có Tiểu Mạch, mày đã phá hỏng hôn lễ của Lan Tâm, tao không thẻ nhìn mày sống tốt như thế, hôm nay, hoặc là mày đồng ý chia cho tao một ít cổ phần của công ty, hoặc là tao sẽ cho người đập phá phòng làm việc của mày, coi như là báo thù cho con gái của tao!”

“Báo thù? Hoàng Mai, con gái của bà tự chuốc vạ vào mình, gieo gió thì gặt bão, liên quan gì đến tôi?”

“Tao không quan tâm! Nếu không có mày, Lan Tâm đã đến được với tổng giám đốc Mộ rồi, ngày hôm qua cũng không xảy ra chuyện như vậy! Lan Tâm bị người khác ức hiếp, cũng là do mày hại, chính là mày đã hủy hoại con gái của tao!”

Nhìn thấy Hoàng Mai cuồng loạn ở đây la lối om sòm, y như người phụ nữ độc ác, đến đây để kiếm chuyện vậy.

Có Tiểu Mạch thoáng hiểu ra, sợ là sự việc ngày hôm qua lắng xuống rồi, thì người nhà họ Có cũng sẽ không tha cho cô.

Giống như, cô sinh ra đã là có tội rồi.

Có Tiểu Mạch dân dân bình tĩnh lại, trên người cô toát ra khí thế lạnh lẽo làm người ta phát run: “Các người dám động thủ thử xeml”

“Có Tiểu Mạch, mày cho rằng tao không dám ra tay sao, hôm nay tao sẽ báo thù cho con gái tao!”

Hoàng Mai vừa nói xong, liền gào to đám người đó đập phá phòng làm việc của Có Tiểu Mạch.

Có Tiểu Mạch cuối cùng không thể nhịn được nữa, đôi mắt trong veo như chứa đựng tia lạnh lẽo, lầy điện thoại ra, lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Quáy rồi người khác làm việc, nhân lúc bây giờ tôi chưa báo cảnh sát, biết điều hãy rời khỏi đây!”

Hoàng Mai giận đến phát run, ngón tay buông thống hai bên, run rẩy, vốn dĩ muốn oán giận nói lại máy câu, ai biết lại có người lại dẫn đầu lùi lại phía sau.

Một trong những tên thuộc hạ khế run nói: “Thưa bà, nếu chúng tôi vô duyên vô cớ phá hủy phòng làm việc của người khác, hình như chúng tôi sẽ bị truy tố trước pháp luật, néu chúng tôi thực sự bị đưa đến đồn cảnh sát…”

“Mày còn có bản lĩnh bắt họ đến đồn cảnh sát sao! Có tôi ở đây, tôi làm người bảo đảm cho các anh!”

“Ò? Thật sao, Cố phu nhân, xem ra bà muốn đến sở cảnh sát thay cho họ rồi?” Có Tiểu Mạch nhướng mày lạnh nhạt nói.

“Mày! Nếu ba mày biết mày tống tao vào tù, ông ấy sẽ không tha cho mày!”

Ngay lúc này, trước cửa công ty đột nhiên xuất hiện một chiếc xe màu đen, tiếp đó Dịch Bách bình tĩnh bước xuống xe, theo sau anh ta là hai ba người mặc đồ đen.

Nhất là dáng vẻ uy nghiêm của Dịch Bách, giống như vội vàng chạy tới đây để hỗ trợ cho Có Tiểu Mạch vậy.

Anh ta bước tới trước mặt Có Tiểu Bạch, ánh mắt liếc nhìn về phía Hoàng Mai đang hoảng loạn, ngay sau đó cung kính nói với Có Tiểu Mạch: “Cô Có, nghe nói cô gặp khó khăn với phòng làm việc, chúng tôi được tổng giám đốc Mộ phái tới đây để giúp đỡ một chút. Nếu có bát ai vô lý tới đây gây rắc rồi thì cô cũng không cần phải hao phí thời gian báo cảnh sát làm gì cả, chúng tôi sẽ giúp cô đưa người qua đó.”

Có thể nói Dịch Bách cảm thấy vô cùng hả giận, nhát là khi anh ta có ý liếc nhìn về phía Hoàng Mai, thần sắc của Hoàng Mai chọt lóe lên, có chút lo lắng.

Có Tiểu Mạch thu lại vẻ ưu tư trên mặt, tùy tiện lên tiếng: “Vẫn chưa chịu đi sao?”

Hoàng Mai cũng không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng những tên thuộc hạ kia lại sợ hãi đứng bật dậy, rồi rít đi tới khuyên nhủ Hoàng Mai: “Bà chủ, hay là chúng ta rời khỏi đây đi. Nếu ông chủ mà biết thì e rằng sẽ rất tức giận.”

“Tôi thay con gái tôi trả thù, tại sao ông ấy lại tức giận chứ? Đó cũng là con gái của ông ấy mà.” Hoàng Mai lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.