Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 465: Chương 465: Chương 466




Bị người khác cướp đi sự trong trắng, bị nhà họ Có đuổi ra khỏi nhà, mang theo một đứa con gái, lại không thể cho nó một cơ thể khỏe mạnh.

Xe chạy nhanh trên đường cao tốc, cho đến khi đến công viên giải trí, nhìn thấy bánh xe đu quay rực rỡ sắc màu, Có Tiểu Mạch hơi kinh ngạc, lập tức thu lại cảm xúc trên mặt lúc nãy.

Cô giả vờ nghiêm túc nói: “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

“Dỗ em, chiều em, an ủi em, em cảm tháy Ií do nào có thể khiến em cảm động, thì chính là cái đó.” Mộ Bắc Thâm tắt máy, nghe cô nói, liền tiện thể nói ra những lời tình cảm này.

Sắc mặt của Có Tiểu Mạch lóe lên, cô còn nhớ lúc đầu mới quen biết Mộ Bắc Ngật, anh là người đàn ông thẳng thắn chuẩn mực, vậy mà bây giờ lại có thể thuận miệng nói ra những lời này? Học từ ai thết Có Tiểu Mạch đỏ mặt, có chút nóng: “Cái này dành cho trẻ con chơi, tổng giám đốc Mộ cũng có hứng thú?”

“Ngày tám tháng bảy, trời nắng, ước nguyện ngày hôm nay là cùng người mình yêu ngồi lên vòng quay một lần, lúc vòng quay lên cao nhất ôm lây nhau, để hai người có thể ở bên nhau mãi mãi.” Giọng Mộ Bắc Ngật trầm thấp vang bên tai.

Nghe đến tai Có Tiểu Mạch tê dại đi, khoan đã, đây không phải là nội dung trong nhật ký thời niên thiều của cô sao? Tại sao Mộ Bắc Ngật lại biết?

Cô kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật lại trầm giọng nói: “Năm năm trước, bắt nạt một cô gái mới vừa trưởng thành, không ngờ cuộc sống trung học của cô ấy thật đặc sắc.”

“Làm sao anh biết được!”

“Blog của em, còn nhớ không?”

Nghe Mộ Bắc Ngật nói như thế, hai má của Có Tiểu Mạch lập tức đỏ bừng, cô không dám tưởng tượng đền, Mộ Bắc Ngật lại rảnh rỗi đi xem máy lời dài dòng phức tạp trên blog của con gái, lại còn xem trúng ngay dòng này.

“Anh xem trộm?”

“Không tính, anh xem một cách quang minh chính đại đầy.”

Mộ Bắc Ngật không đổi sắc mặt, trời mới biết, vì dỗ Có Tiểu Mạch anh hao tốn không ít công sức.

Còn nhớ đêm đó tăng ca ở văn phòng, ba giờ sáng, Dịch Bách lo lắng tổng giám đốc Mộ vắt vả, pha một tách cà phê rồi bước vào khuyên tổng giám đốc Mộ nghỉ ngơi sớm, lúc đến gân, tháy tổng giám đốc Mộ không lo công việc, mà đang tìm xem blog cũ, từng chút từng chút xem nội dung trên đó.

Đây rõ ràng là nội tâm con gái, làm cho Dịch Bách cũng có chút xáu hỗ, nhưng tổng giám đốc Mộ lại đọc chăm chú hơn nữa còn đọc rất say mê?

Lúc này, Mộ Bắc Ngật dẫn Có Tiểu Mạch ra khỏi xe, lên vòng đu quay, Có Tiểu Mạch vẫn còn bướng bỉnh, không đề ý đến Mộ Bắc Ngật.

“Có Tiểu Mạch, cho anh cơ hội, được không? Để anh chăm sóc em, néu vẫn không được nữa, anh thật sự hét cách rồi.”

Mộ Bắc Ngật chậm rãi nói, giọng điệu không che giấu được nỗi cô đơn.

Nhát thời, lòng Có Tiểu Mạch chọt chắn động, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Mộ Bắc Ngật, cô chợt mềm lòng, giống như néu cô còn bướng bỉnh như vậy, sợ là Mộ Bắc Ngật rồi tung cả lên, thật sự bỏ cuộc.

Có Tiểu Mạch bắt giác đem sự hoài nghi trong lòng nói ra: “Nếu không còn cách nào, anh sẽ từ bỏ sao?”

Hai người ngồi đối mặt với nhau, ban đầu Có Tiểu Mạch còn nghĩ rằng anh nói hai từ “từ bỏ”, không ngờ rằng Mộ Bắc Ngật càng trở nên bá đạo: “Không, sẽ càng có gắng cướp em về, không cần biết em có đồng ý hay không vẫn sẽ cưỡng ép em về lại bên anh, nhưng nếu có cơ hội hòa hợp, em chịu tha thứ cho anh, chẳng phải là chuyện tốt sao? “

Khóe mắt Có Tiểu Mạch giật giật, anh không giấu giềm việc bản thân muốn chinh phục và cướp đoạt cô.

“Cố Tiểu Mạch, trả lời anh, em còn giận không? Hay là, em thật sự thích Nam Thần An, muồn ở bên Nam Thân An. Nơi này không ngừng quay lên cao, không có cơ hội cho em chạy đâu, anh sẽ không để cho em chạy thoát nữa.”

Giọng điệu của Mộ Bắc Ngật như sắp tức giận.

Có Tiểu Mạch thở dài một hơi, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Không có giận, cũng không thích anh áy.”

Mộ Bắc Ngật vừa im lặng, đưa mắt lên nhìn về hướng Có Tiểu Mạch, hai người bồn mắt nhìn nhau không hề né tránh, cũng không lảng sang hướng khác mà nhìn thẳng vào đối phương.

Vòng đu quay từ từ đưa lên cao, trước khi chuẩn bị kế hoạch này, Mộ Bắc Ngật đã nghĩ đến rát nhiều địa điểm.

Nhà hàng, cô sẽ bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.