Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 471: Chương 471: Chương 472




“Cũng được, đối phương thẹn quá hóa giận nên bực bội rời đi rồi”

“Phương diện làm ăn không đơn giản như em nghĩ đâu, anh…”

Mộ Bắc Ngật còn chưa dứt lời thì sắc mặt của Cố Tiểu Mạch có chút run lên, cô nhẹ giọng ngắt I úng là không đơn giản như vậy, nhưng em muốn bản thân có thể mạnh mẽ hơn. Đây là mục tiêu mà em vẫn luôn chạy về phía trước mà cố gắng”

Chẳng biết từ lúc nào đã hình thành một loại cố chấp, chịu một loại đả kích to lớn nào đó rồi lột xác vươn mình, vào thời khắc bản thân bị đè ép cũng không cho phép có một tia từ bỏ.

Đồng thời, cô cũng học được việc không ỷ lại vào người khác.

Con ngươi Mộ Bắc Ngật giống như là đúc từng khúc băng, trên đường trở về, sắc mặt anh vẫn luôn không tốt, cả người tỏa ra khí lạnh làm cho người ta phải run rẩy.

Dịch Bách ngồi trên ghế lái phía trước âm thầm cầu nguyện. Xong rồi, cái đồ “không biết tốt xấu” Cố Tiểu Mạch này, nói như vậy chẳng khác nào không cần tổng giám đốc Mộ nữa.

Đây đối với tổng giám đốc Mộ mà nói thực sự là đả kích không nhỏ.

Sau khi trở về nhà, Mộ Bắc Ngật liền để Cố Tiểu Mạch ở cửa nhà, còn mình vẫn ngồi ở ghế sau như cũ, không bước xuống xe.

Cố Tiểu Mạch nghi ngờ, đứng ở bên cạnh xe, gõ cửa sổ, người bên trong mới hạ cửa kính xe xuống, những gì anh thể hiện ra với Cố Tiểu Mạch vẫn chỉ là góc mặt gầy gò lạnh lẽo như trước.

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch xụ xuống, vô thức hỏi: “Anh không xuống xe à”

“Anh vẫn còn có việc”

“À, vậy anh….bận đi”

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố Tiểu Mạch, thậm chí chẳng hề có ý tứ giữ lại, giọng nói cũng lạnh nhạt, sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng thêm khó coi, đôi mắt sâu không đáy như ẩn chứa sự lạnh lẽo, khiến Dịch Bách không khỏi sợ hãi.

“Dịch Bách, lái xe!”

“Vâng, tổng giám đốc Mộ”

Cố Tiểu Mạch ơi, Cố Tiểu Mạch, cô đúng là không có mắt nhìn.

Mà sau khi trở về đến nhà, Cố Tiểu Mạch liền nhìn chăm chăm vào.

chiếc khăn tay sâm màu đó, logo hoa lan được in ở góc phải, chất liệu chế tác đều là những vật liệu cao cấp, vô cùng tinh xảo.

Từ những gì nhìn thấy cách ăn mặc vừa rồi, dường như cũng là người không tầm thường.

Thôi bỏ đi, Cố Tiểu Mạch cắt ngang dòng suy nghĩ phiền muộn trong lòng.

Mặt trời lặn, ánh hoàng hôn dần buông.

Cố Tiểu Mạch liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô với Nám Nám hai người ngồi một mình ở trong biệt thự nhà họ Mộ, vẫn không nghe thấy tiếng động cơ từ bên ngoài truyền vào.

Nám Nám cứ luôn liếc nhìn Cố Tiểu Mạch từ bình tĩnh đến có chút căng thẳng, lập tức vẻ mặt lại tiu nghỉu, môi mấp máy, cố ý hỏi: “Mẹ Nấm, có phải mẹ cũng đang lo lắng cho chú lợi hại không, chú lợi hại từ trước đến nay chưa từng về muộn như vậy!”

Cố Tiểu Mạch vận động hết các dây thần kinh cũng nghĩ không ra là ai làm cho anh tức giận như vậy, rất có thể là Dịch Bách không làm việc nghiêm túc.

“Có lẽ chú ấy đang bận”

“Vậy sao mẹ không gọi điện thoại cho chú lợi hại, nhà của chú ấy lạnh lẽo buồn tẻ như vậy, mẹ nói chú lợi hại không phải là đã quên trong nhà vẫn còn có chúng ta chứ, nên sẽ không trở về”

Nám Nám nói như vậy xong, nhìn căn nhà rộng lớn và trống trải, trong lòng Cố Tiểu Mạch quả thực không khỏi thắt lại.

Mặt khác, buổi chiều Cố Lan Tâm vốn điên cưồng chụp lại những bức ảnh của Cố Tiểu Mạch và người đàn ông trung niên lạ mặt đó chuẩn bị tìm người đăng tin tức lên, kết quả là những bức ảnh đó vẫn đang ở trong tòa tin tức chưa qua biên tập, thì bị Mộ Bắc Ngật bóp nghẹt từ trong nôi!

Cố Lan Tâm đang ngồi ở trong nhà, đồng tử co rút lại, khuôn mặt nhăn nhó đến dữ tợn.

Cố Tiểu Mạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.